Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 577: Nguyên nhân khiến Kim Liên dị động




     Phía nam Đại Chu.

Một tia sáng từ nam tới bắc, chớp mắt đã tới, bên trong chính là Tô Đình.

Từ sau khi chém giết Tề Nhạc, Tô Đình lập tức trở về Trung Thổ, không hề ngừng lại.

Trong lòng hắn biết Tiên Tần Sơn Hải giới nhất định sẽ có phản ứng, thậm chí đã đoán được tới trên người hắn, thậm chí sẽ có trưởng lão trong môn nửa đường chặn đường để vây bắt hắn.

Ở phía Nam Trung Thổ dù sao cũng khó nói, một khi gặp phải sẽ khó tránh khỏi một phen ác đấu, bởi vì Tô mỗ hắn tuyệt đối không có khả năng thúc thủ chịu trói.

Nhưng vào Trung Thổ, Tiên Tần Sơn Hải giới phải bận tâm tới tam đại tiên tông là Thủ Chính Đạo Môn, Chính Tiên Đạo, Nguyên Phong Sơn.

"Đám người Tề Nhạc đi vào Hoán Hoa Các, chỉ có một mình hắn ở lại chặn giết tại ta, những người khác thì không ở lại."

"Chắc chuyện Tề Nhạc nhập ma, không dám để bọn hắn biết."

"Nhưng những đệ tử của Tiên Tần Sơn Hải giới này chưa chắc đã không đoán được suy nghĩ của Tề Nhạc."

"Mà bây giờ ta chém giết Tề Nhạc, hơn nữa ở Hoán Hoa Các lại đối chọi gay gắt một phen, khó tránh khỏi sẽ có ngờ vực vô căn cứ đến trên người của ta."

Tô Đình thầm mắng một tiếng, thầm nghĩ: "Nhưng nếu Tề Nhạc đắc thủ, phục sát bản thần quân, chắc mấy tên hỗn trướng kia sẽ câm miệng."

Hắn tiếp tục bay đi, vượt qua cánh đồng hoang dã, vào biên giới Trung Thổ, xem như nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng hắn vẫn một đường đi về phía nam.

Không lâu nữa là có thể trở về Nguyên Phong Sơn.

Mà Dương Thần của hắn cường thịnh, có thể tâm phân nhị dụng, vừa đi đường, vừa vận công, bây giờ pháp lực cũng khôi phục được hơn bảy phần.

——

Hắn vào Trung Thổ, vẫn tiếp tục bay về phía Nguyên Phong Sơn.

Lúc đầu hắn cũng cân nhắc sẽ che giấu khí tức, âm thầm tu hành, sau đó chuyển đổi lộ tuyến, rồi lại đi Nguyên Phong Sơn.

Nhưng Dương Thần của hắn khẽ chuyển, cũng phát hiện mình suy nghĩ nhiều, lúc này hắn đang chạy thẳng đến Nguyên Phong Sơn, Tiên Tần Sơn Hải giới ở xa Đông Hải, không kịp ngăn lại hắn.

"Ừm?"

Đúng lúc này, Tô Đình hơi nhướn mi một cái.

Hắn cảm nhận được Kim Liên lại có động tĩnh, quang mang lấp lóe, biến thành nóng rực.

Kim Liên đã bị Tín Thiên Ông phong bế, cũng bị Tô Đình dùng pháp lực bọc một tầng.

Bình thường Kim Liên này sẽ không có dị động, nhưng sau khi rời khỏi Nguyên Phong Sơn, ở một chỗ thuộc phương nam của Đại Chu lại có biến động mãnh liệt.

Ngoài ra, khi hắn nhập ma trận, chém giết Tề Nhạc, tru diệt ma âm trong phật cốt Xá Lợi, Kim Liên cũng có một chút dị động, nhưng không mãnh liệt.

Thế mà lúc này Kim Liên lại có dị động cực kì mãnh liệt.

"Vẫn là nơi này?"

Tô Đình lấy ra Kim Liên, chỉ cảm thấy cực kì phỏng tay, nóng rực không chịu nổi.

Nếu không phải Tín Thiên ông đã phong cấm, và hắn còn dùng pháp lực ngăn cách, hào quang óng ánh trên Kim Liên này chỉ sợ sẽ trực tiếp bắn ra.

Hắn thu Kim Liên về, lập tức phát hiện ra nơi này.

Nơi này chính là nơi lúc trước khi hắn rời đi Nguyên Phong Sơn, chạy tới Hoán Hoa Các đã qua kia.

Lúc ấy chính là nơi này đã khiến Kim Liên có cảm ứng, trở nên hừng hực không chịu nổi.

Mà bây giờ vẫn là nơi này, khiến Kim Liên biến hóa.

Nhưng lúc này nơi này đã khác biệt lần trước.

Nơi này vốn có rất nhiều dãy núi, cũng có rất nhiều thành trấn thôn xóm, rất nhiều bách tính, sinh linh sinh hoạt ở đây.

Nhưng bây giờ vừa nhìn xuống, khắp nơi đều là phế tích.

Tiếng kêu than vang trời đất, vô số nạn dân.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Trong lòng Tô Đình nghiêm nghị.

Tình cảnh thảm thiết như vậy, hay là có Chân Nhân Dương Thần nào ở đây đấu pháp, đã diệt đi nơi đây?

Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn, cũng không phải không có tiền lệ.

Nhưng nếu thật sự đấu đến nước này, dù nguyên nhân là gì, kết quả thắng bại thế nào, hai phe nhất định sẽ chịu tội nghiệt ngập trời, vô số nghiệp chướng, vô vọng thành tiên, sau khi chết cũng bị Địa Phủ định tội, trải qua nỗi khổ chốn Minh Ngục.

Hắn mở thiên nhãn, nhìn thật kỹ, cũng không nhìn thấy vết tích đấu pháp còn sót lại.

Thảm trạng này không phải do cao nhân đấu pháp liên lụy.

Đây là thiên tai!

"Thiên tai?"

Tô Đình thầm nghĩ: "Thiên tai làm sao có thể khiến Kim Liên có động tĩnh?"

Hắn nghĩ như vậy, trong lòng mơ hồ có chút suy đoán, nhưng lại không bắt được đầu mối.

Mà đúng lúc này, phía trước bỗng nhiên lấp lóe quang mang, khí thế cường thịnh.

"Ừm?"

Tô Đình phát hiện ra khí thế cực thịnh, trong lòng hơi lạnh.

Mở thiên nhãn nhìn sang, thấy không phải người của Tiên Tần Sơn Hải giới chặn giết, mới thả lỏng mấy phần.

Phía trước có hai tia sáng bay tới, đều là trưởng lão của Nguyên Phong Sơn, Tô Đình cũng gặp qua một lần ở trong môn, đều là Bán Tiên.

"Tạ trưởng lão, Khâu trưởng lão."

Tô Đình đứng giữa không trung, chắp tay thi cái lễ.

Hai tia sáng kia dừng ở trước người Tô Đình cách hơn mười trượng, hiện ra hai bóng người, đều có vẻ già nua, nhưng diện mạo khác biệt, khí chất cũng có sự khác biệt.

Hai lão giả nhìn về phía Tô Đình, ánh mắt đều cực kì cổ quái mà phức tạp.

Tề Nhạc ngã xuống, bị Tô Đình giết chết.

Đây là lời chưởng giáo nói.

Đạo hạnh tầng bảy trảm Tầng chín.

Đúng là kinh thế hãi tục.

Dù trong môn, Tô Đình từng chính diện đẩy lùi Ứng Phong không tự phong đạo hạnh, nhưng đấu pháp dù sao không phải chỉ so sánh lực lượng.

Tề Nhạc chính là thủ đồ của Tiên Tần Sơn Hải giới, cũng là Bán Tiên, bản lĩnh không kém bọn hắn.

Nói cách khác, ở phương diện đấu pháp, chỉ sợ so với hai lão đầu bọn hắn càng cao thêm một bậc.

"Đúng là người mới thay người cũ."

Tạ trưởng lão buồn bã hít một tiếng, nói: "Chuyện của Tô trưởng lão, hai người chúng ta đã biết được, phụng lệnh của chưởng giáo tới tiếp ứng. . . Chỉ là Tín Thiên Ông trưởng lão đi Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, Dương Thần trong môn lấy đa số đã đi theo ông ấy, cho nên lần này chỉ có hai người chúng ta đến đây."

Tô Đình chắp tay nói: "Ta biết được chưởng giáo khó xử, bây giờ có hai vị trưởng lão là Bán Tiên tiếp dẫn, Tô mỗ cũng có thể yên tâm "

Nguyên Phong Sơn trên danh nghĩa là truyền thừa của đương kim Đạo Tổ.

Kì thực Nguyên Phong Sơn chỉ là Thanh Đế truyền thừa.

Tuy nói có danh Đạo Tổ, khí vận cường thịnh, nhưng Nguyên Phong Sơn sáng lập đến nay mới mấy trăm năm, so với tông phái như Thủ Chính Đạo Môn đã có lịch sự mấy ngàn năm thì nội tình vẫn nông cạn hơn mấy phần.

Điểm ấy Tô Đình cũng biết được.

"Liên quan tới chuyện của Tô trưởng lão, Tiên Tần Sơn Hải giới cũng đã biết."

Khâu trưởng lão nói ra: "Trước đây không lâu, Tiên Tần Sơn Hải giới đã báo cho Nguyên Phong Sơn, nói rõ đại đệ tử Tề Nhạc trong môn bọn hắn vẫn lạc, manh mối chỉ về phía Tô trưởng lão, đồng thời có Bán Tiên trong môn hắn, mang theo tiên bảo muốn bắt ngươi."

Tô Đình cười nói: "Trong dự liệu."

Khâu trưởng lão tiếp tục nói: "Chưởng giáo có ý là nếu Tô trưởng lão bị Tiên Tần Sơn Hải giới bắt, Nguyên Phong Sơn ta tất nhiên khó mà cứu ngươi từ trong tay Tiên Tần Sơn Hải giới trở về, bản môn cũng sẽ mất hết thể diện. . . Bởi vậy còn xin Tô trưởng lão về núi, bản môn sẽ chiếm chủ thế, khi người Tiên Tần Sơn Hải giới tới cửa lại bàn về công đạo."

Tô Đình gật đầu nói: "Như thế cũng tốt."

Tạ trưởng lão nhìn chằm chằm Tô Đình một chút, cùng Khâu trường lao nhìn nhau một cái, dường như nhẹ nhàng thở ra, cũng có vẻ tán thưởng.

Vẻ mặt Tô Đình như thường, tựa như chưa phát hiện ra, ngược lại chỉ xuống phía dưới, nói: "Nơi đây xảy ra thiên tai, đã xảy ra chuyện gì?"

Hai vị trưởng lão nhìn xuống, đều khẽ thở dài.

"Nơi đây có địa long xoay người, đại địa chấn động, khiến núi lở, lại mưa rào xối xả, dần dần thành hồng thủy."

Tạ trưởng lão thở dài: "Tai hoạ liên miên, vô số gia đình ly tán, tử thương thảm trọng, thê ly tử tán, đều trôi dạt khắp nơi, hoàn toàn không có trật tự, loạn tượng xuất hiện, thống khổ không chịu nổi. . . Mà triều đình chẩn tai đến nay chưa từng kết thúc, dần dần thành kêu ca sôi trào."

"Ừm?"

Ánh mắt Tô Đình ngưng trọng, đưa tay vào trong ngực.

Kim Liên càng thêm nóng bỏng.