Nguyên Phong Sơn.
Trong đại điện ở chủ phong.
"Chuyện liên quan tới Tề Nhạc, đợi ta về núi, sẽ nói tỉ mỉ cùng chưởng giáo."
Tô Đình nói ra: "Việc này còn có ẩn tình, Tề Nhạc không phải người lương thiện, bây giờ ta hao tổn quá nặng, còn phải khôi phục một phen."
Chưởng giáo nghe được tầm quan trọng trong lời này, gật đầu nói: "Được, nhanh chóng về núi, không nên trì hoãn."
Tô Đình dừng một chút, nói: "Làm phiền chưởng giáo, tìm hiểu một chút về quá khứ của Tề Nhạc một chút, ngoài ra, liên quan tới ma đạo truyền thừa, cũng tìm hiểu cùng."
Chưởng giáo hơi nheo mắt lại, hỏi lại: "Ma đạo?"
Tô Đình trầm giọng nói: "Ma đạo."
Chưởng giáo mơ hồ hiểu được cái gì, nói: "Ta sẽ chuẩn bị, lại lệnh hai vị trưởng lão trong môn đến đón ngươi."
Tô Đình lên tiếng.
——
Đóng điểm sáng đưa tin, chưởng giáo đưa tay vuốt vuốt mi tâm.
Lấy đạo hạnh của ông ta, giờ phút này vẫn thấy rất đau đầu.
Lần này Tô Đình đi Hoán Hoa Các, ông ta đã có lo lắng, sợ Tô Đình gây sự ở Hoán Hoa Các, nhưng nhớ tới Tô Đình có biểu tỷ Tô Duyệt Tần cũng ở Hoán Hoa Các, thiếu niên này bận tâm biểu tỷ, tất nhiên sẽ thu liễm rất nhiều, chắc là sẽ không gây ra chuyện lớn gì.
Nào biết chuyện lớn chân chính không xảy ra với Hoán Hoa Các, mà là Tần Sơn Hải giới trước đây.
Ai ngờ được Tề Nhạc của Tiên Tần Sơn Hải giới lại đúng lúc tiến đến cầu hôn, hơn nữa còn cầu hôn biểu tỷ của Tô Đình.
Mà Tô Đình cùng Tề Nhạc vốn đã không ưa nhau, thậm chí ở Đông Hải đã từng sinh ra sát cơ, việc này cũng không phải bí ẩn.
Lần này hai bên trở mặt rồi, lại còn hạ sát thủ.
Lúc này đại đệ tử của Tiên Tần Sơn Hải giới ngã xuống, vấn đề này quả thực là lớn đến mức không thể lớn hơn nữa.
So sánh với nhau, chưởng giáo lại hi vọng Tô Đình gây chuyện ở Hoán Hoa Các.
"Tên nhãi này thật sự có thể gây chuyện."
Chưởng giáo không biết nói gì, nhưng cũng cảm thấy chấn kinh về bản lĩnh của Tô Đình.
Cho dù là Chân Nhân tầng bảy xuất thân từ tiên tông, sở học tiên pháp, tập được tiên thuật, tranh đấu cùng Bán Tiên bên ngoài, có thể không chết đã là cực kì xuất sắc, nhưng có kinh tài tuyệt diễm hơn nữa cũng không có khả năng giết được Bán Tiên.
Mà Tề Nhạc còn xuất thân từ tiên tông, như vậy sao Tô Đình có thể vượt qua chênh lệch giữa hai bên để tru sát Tề Nhạc?
Các chủ Hoán Hoa Các nghe nói việc này, đến nay vẫn không thể tin được là Tô Đình gây nên, chỉ nghĩ là Tề Nhạc gặp chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng chưởng giáo của Nguyên Phong Sơn khác biệt, ông ta vẫn khá hiểu Tô Đình.
Ông ta cũng biết, bản lĩnh ở phương diện đấu pháp của Tô Đình có chút lợi hại, không nói tới chuyện xuất thủ tàn nhẫn, người này cũng đủ âm hiểm vô sỉ, đến thời khắc sinh tử vì có thể thủ thắng, hắn có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Cho nên Tô Đình tranh đấu ở cùng các loại cảnh giới, có danh xưng không có địch thủ, được tôn làm Vô Địch Thần Quân.
Nhưng dựa vào những thứ này, cũng chưa đủ để lấp đầy chênh lệch tu vi cực lớn giữa hai người.
"Hắn dựa vào cái gì?"
"Là truyền thừa chí cao Lôi Bộ? Là năm loại tiên thuật của Đạo Tổ? Là Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan trong Thông Huyền Giới? Hay là thủ đoạn gì khác?"
"Tuy nói một chưởng chứa Ngũ Hành tiên thuật có thể giúp hắn đấu lại Bán Tiên, thế nhưng đấu pháp ở cấp độ Bán Tiên, vốn không phải chính diện so đấu uy năng đạo thuật."
"Rốt cuộc hắn dựa vào cái gì để phá được giới hạn này?"
Trong lòng chưởng giáo không ngừng suy nghĩ hỗn loạn.
Đây là bản lĩnh của Tô Đình.
Nhưng vì sao Tô Đình lại lợi hại như thế?
Nguyên Phong Sơn chính là môn hạ của Đạo Tổ, sở học chí cao vô thượng, sao lại không có loại bản lĩnh này?
Trong chuyện này có rất nhiều vấn đề đáng để suy ngẫm,nếu như có thể hiểu được rõ ràng, sau này Nguyên Phong Sơn có thể thay đổi phương thức dạy bảo đệ tử, từ đó để truyền thừa của Nguyên Phong Sơn, đệ tử tương lai sẽ trở nên càng thêm xuất sắc.
"Tô Đình ở tầng sáu đã có thể khiến Thiên Lĩnh lão nhân tầng tám ngã xuống, bây giờ lại khiến Tề Nhạc vẫn lạc."
"Nội tình của thiếu niên này tuy không phải từ nhỏ đã ở Nguyên Phong Sơn, nhưng có lẽ còn thâm sâu hơn bất kỳ một người đệ tử nào của Nguyên Phong Sơn."
Chưởng giáo thở dài, thầm nghĩ: " Tiên Tần Sơn Hải giới bên này quả thực có chút khó giải quyết."
Nhưng trong lòng của ông ta lại nhớ tới lời Tô Đình vừa mới nói.
Tề Nhạc cũng không phải người lương thiện.
Điều tra Tề Nhạc.
Điều tra ma đạo.
Trong chuyện này có liên hệ gì?
Chưởng giáo nheo mắt lại.
——
Tiên Tần Sơn Hải giới.
"Tô Đình?"
Ánh mắt của chưởng giáo Tiên Tần Sơn Hải giới hơi trầm xuống.
Đối với thiếu niên đã thắng hết tất cả đệ tử đời này của Tiên Tần Sơn Hải giới để vang danh kia, ông ta cảm thấy rất kinh dị, cũng rất không thích.
Nhưng không thể phủ nhận, bản lĩnh của thiếu niên này quả thực cực kì xuất sắc.
"Chính là Tô Đình."
Tề Vũ khom người nói: " Nữ tử mà Lăng An vừa thấy đã yêu chính là biểu tỷ của Tô Đình, chẳng biết tại sao lại bái nhập làm môn hạ Hoán Hoa Các, lần này đi lại gặp phải Tô Đình, kẻ này cực kì tùy tiện, dùng ngôn ngữ làm nhục bản môn, hoàn toàn không để chúng ta vào trong mắt, ngay cả Tề Nhạc Đại sư huynh mà hắn cũng không coi là gì."
"Quá liều lĩnh!"
"Vừa thành Dương Thần, đã có gan dám khinh thường Tiên Tần Sơn Hải giới ta, nếu để hắn đắc đạo thành tiên, chẳng lẽ hắn còn không để cả Thiên Đình vào mắt?"
"Đạo hạnh tầng bảy mà dám làm nhục Bán Tiên, hắn cũng thật có lực lượng."
"Kẻ này quả thật không coi ai ra gì."
. . .
Chỉ nghe chư vị trưởng lão trong môn cùng chân truyền đệ tử đều tức giận nghị luận.
Nhưng chưởng giáo của Tiên Tần Sơn Hải giới vẫn bình tĩnh, nói: "Ở Hoán Hoa Các, các ngươi nổi lên xung đột?"
Tề Vũ cúi đầu xuống, nói: "Tô Đìnhdùng ngôn từ sắc bén, nhiều lần bức bách, Đại sư huynh tức giận đã suýt nữa động thủ, nhưng ngại mặt mũi của Hoán Hoa Các, cuối cùng vẫn dừng tay."
Ánh mắt chưởng giáo Tiên Tần Sơn Hải giới ngưng lại, nói: "Suýt nữa động thủ? Lần này Tề Nhạc không tự phong đạo hạnh, Tô Đình cũng không tránh lui sao?"
Vẻ mặt Tề Vũ quái dị, nói: "Không có, Tô Đình vẫn không sợ hãi, thậm chí lớn tiếng muốn trảm Đại sư huynh."
Vẻ mặt chưởng giáo Tiên Tần Sơn Hải giới hơi trầm xuống, nói: "Nhìn như vậy thì hắn đúng là có lực lượng chém giết Bán Tiên? Chỉ là bản lĩnh tầng bảy, lấy đâu ra lực lượng? Lần trước Tề Nhạc tự phong đạo hạnh, chỉ nghĩ Tô Đình hắn ỷ vào điểm ấy, hiện tại xem ra, có lẽ hắn còn có ít thủ đoạn phi phàm gì đó. . ."
Nói rồi Tiên Tần Sơn Hải giới chưởng giáo lại hỏi: "Các ngươi trở về, Tề Nhạc lưu lại?"
Tề Vũ chần chừ một lúc, nói: "Tề Nhạc sư huynh nói là muốn tìm kiếm một kiện bí bảo trong truyền thuyết ở Nam Hải, lệnh chúng ta trở về tông trước, hắn ở nơi đó tầm bảo."
Nghe vậy, chúng người đưa mắt nhìn nhau.
Ngay cả Tề Tuyên cũng nhíu mày.
Tô Đình muốn từ Hoán Hoa Các trở về Trung Thổ, phải đi qua Nam Hải.
Tề Nhạc ở lại Nam Hải, là thật sự muốn tìm bảo, hay muốn phục sát?
Nói như vậy, là Tề Nhạc động sát cơ trước?
"Có lẽ là đang tìm bảo, mà Tô Đình trở về Trung Thổ, đúng lúc gặp Tề Nhạc, lòng sinh sát cơ, tiến hành đánh lén."
Có một vị trưởng lão nói như vậy.
Đám người lại liếc nhau, không phản bác.
Chưởng giáo của Tiên Tần Sơn Hải giới trầm ngâm nói: "Nói như vậy, việc này chắc vẫn có quan hệ cùng Tô Đình. . . Nhưng dù sao đạo hạnh của Tô Đình không bằng Bán Tiên, Tề Nhạc có phải đã vẫn lạc, có phải đã vẫn lạc trong tay của hắn, thì không tiện kết luận."
Tề Tuyên thấp giọng nói: "Nam Hải tuy rằng không bằng Đông Hải, nhưng hiểm địa vẫn có không ít, có thể cũng là chuyện ngoài ý muốn."
Tiên Tần Sơn Hải giới chưởng giáo liếc hắn một cái, chợt nói ra: "Dù như thế nào, cái chết của Tề Nhạc tuyệt đối không thể làm như không thấy, việc này đã gửi tin tức tới Hoán Hoa Các, sẽ thông báo một tiếng cùng Nguyên Phong Sơn, nhất thiết phải tìm được Tô Đình, bắt sống hắn, lại bàn về công đạo."