Trên Nam Hải.
Biển gầm sôi trào mãnh liệt đã ổn định lại.
Trên mặt biển nổi lơ lửng vô số tảng băng, cùng thi thể của sinh linh trong biển.
Tình cảnh cực kì kinh người, tựa như một trận thiên tai vừa qua đi.
Mà ở giữa, Phật quang lấp lóe.
Trong chớp mắt, Phật quang biến mất.
Tô Đình đứng giữa không trung, cúi đầu nhìn xuống, trầm mặc không nói.
Cát Phán thấy thế, chợt tới gần, nói: "Sao rồi?"
Tô Đình thần sắc dị dạng, nói: "Ma vật đã bị diệt."
Cát Phán thở ra một hơi, nói: "Như thế rất tốt, không phụ sự nhờ vả của Huyền Sách đại pháp sư."
Sau khi nói xong, chỉ thấy ông đưa tay ra, nói: "Giao phật cốt Xá Lợi cho lão phu, để lão phu trở về phục mệnh."
Tô Đình dừng lại nửa ngày, chợt vươn tay ra.
Cát Phán nhìn sang, chỉ thấy trong bàn tay hắn đều là bột phấn xám trắng.
"Ừm?"
"Đây chính là phật cốt Xá Lợi."
"Cái gì?"
Ngay cả Cát Phán cũng không nhìn được kinh ngạc nói: "Ngươi hủy đi Xá Lợi này?"
Tô Đình lắc đầu nói: " Xá Lợi Tử của Huyền Sách đại pháp sư tự nhiên không tầm thường, không phải ta hủy nó, có lẽ là ma vật đã diệt, nó hoàn thành sứ mệnh, tự hủy đi."
Vẻ mặt Cát Phán dị dạng, liếc hắn một cái, cũng không biết tin hay không, chỉ rút tay về, thu lấy toàn bộ tro tàn.
"Ma vật đã diệt, Xá Lợi cũng hủy, lão phu sẽ nói rõ mọi chuyện cho Huyền Sách đại pháp sư."
Cát Phán nói ra: "Nơi đây trải qua một trận đấu pháp đã liên lụy sinh linh quá nhiều, câu hồn sứ của Địa Phủ cũng đến, lão phu sẽ lập tức rời đi, nhưng ngươi cần nhớ kỹ, chuyện hôm nay, dù như thế nào cũng không được truyền ra ngoài."
Tô Đình gật đầu nói: "Tô mỗ luôn luôn có miệng kin như bưng."
Cát Phán tràn đầy hoài nghi, nhưng cũng không vạch phá, nói: "Lần này ngươi trợ giúp Huyền Sách đại pháp sư trảm trừ ma vật, cũng coi như công đức, lần này ngươi tác động đến tôm cá sinh linh trong biển, băng sơn gấu trắng thỏ tuyết vân vân... Sau khi lão phu trở về, thay ngươi tính toán một phen, nhìn xem có thể để công tội bù nhau, thay ngươi xóa đi tội nghiệt hay không."
Tô Đình giang tay ra, nói: "Vậy thì đa tạ Cát Phán."
Cát Phán nhẹ gật đầu, thân hình bỗng nhiên trở nên hư ảo.
Trong chớp mắt, đã thấy lão giả này biến mất.
——
Tô Đình đứng tại chỗ cũ, vẫn không rời đi.
Hắn hơi nhắm mắt, trong lòng vô số suy nghĩ.
Lúc trước Tề Nhạc ở khắp mọi nơi, lại không có hình thể, là bởi vì hắn bày ra ma trận, lại thân nhập ma trận.
Mà lần này ở trong Phật giới, ma vật kia cũng không có hình thể, lại cũng ở khắp mọi nơi, giống như chính là ở trong Phật quang.
So sánh với nhau thì Phật giới đối với ma vật kia giống như ma trận.
Gắn bó tương sinh, tương hỗ nương tựa.
Cho nên Tô Đình vận dụng Trảm Tiên Phi Đao, không tìm được mục tiêu, trảm xuống chính là Phật giới.
Hắn coi Phật giới là một viên Xá Lợi Tử, coi là xương đầu của một tên hòa thượng, cho nên có thể dùng Trảm Tiên Phi Đao định trụ, từ đó ra tay chém giết.
Thế là ma vật dung hợp cùng Phật giới tự nhiên cũng bị hủy.
Lúc trước Cát Phán hỏi thăm, Tô Đình không nói thẳng.
Bởi vì chuyện này liên tới Huyền Sách đại pháp sư.
"Nghe đồn Huyền Sách đại pháp sư tọa trấn chỗ sâu nhất trong Địa Phủ, ở phía dưới Cửu U chí tà, bên trong mười tám tầng Minh Ngục, độ hóa tất cả ác linh."
"Có lẽ đây là một ma đầu mà vị này không thể độ hóa, chỉ có thể trấn áp, mới mượn tay ta để chém diệt?"
"Nhưng tại sao ma đầu này có thể hòa làm một thể cùng phật cốt Xá Lợi?"
Sắc mặt Tô Đình liên tục thay đổi, thầm nghĩ: "Không phải là trấn áp quá lâu, ma tính lan tràn, ăn mòn phật cốt?"
Hắn nghĩ như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ tới một khả năng khác.
Đây là một khả năng vô cùng hoang đường, cũng là phương hướng mà hắn không muốn suy nghĩ.
Huyền Sách đại pháp sư có Phật pháp cao thâm, thiện niệm thuần túy, trải qua mấy trăm năm quang cảnh, có vô cùng vô tận ác linh, quỷ hồn cùng hung cực ác, vô số tư tưởng bẩn thỉu bị vị này độ hóa thanh tĩnh.
Nhưng trong lúc này, bản thân chính vị này có phải đã bị ảnh hưởng?
"Chẳng lẽ là tâm ma?"
Tô Đình thầm nghĩ: "Chẳng lẽ đây là tâm ma sau khi Huyền Sách đại pháp sư chịu đựng vô tận ác linh đã sinh ra, nhưng lại tróc ra ma niệm này, phong ấn trong phật cốt Xá Lợi?"
Hắn nghĩ như vậy, ngược lại cảm thấy có chút đạo lý, thầm nghĩ nói: "Chắc là như thế, nếu không thì thật sự khó mà giải thích, sao ma vật này có thể dung nhập vào phật cốt."
"Nếu là tâm ma của Huyền Sách đại pháp sư, thì vị nàylà hẳn thúc thủ vô sách, mới cần mượn đao của ta."
Trong lòng Tô Đình không ngừng suy nghĩ, chỉ cảm thấy tám chín phần mười chính là như thế, nhưng hắn nhưng không nói chuyện này với Cát Phán.
Đây dù sao vẫn là suy đoán, huống chi việc này quan hệ đến danh tiếng của Huyền Sách đại pháp sư, dù có suy đoán, cũng không nên truyền ra ngoài.
Nhưng dù là tâm ma của Huyền Sách đại pháp sư, Tô Đình cũng sẽ không coi thường vị cao tăng có công đức vô lượng này.
Huyền Sách đại pháp sư tự thiêu mà xuống Địa Phủ, độ hóa âm linh, thanh trừ ác niệm, thanh không tà ác trong Minh Ngục, giúp tam giới khôi phục thanh minh, dù Tô Đình có kiệt ngạo bất tuần, trong lòng cũng rất kính trọng.
Trải qua mấy trăm năm qua, vô cùng vô tận hồn phách tà ác, vô cùng vô tận tư tưởng tà ác, vô cùng vô tận sự tình dơ bẩn, có thể giữ vững được chân ngã, tiếp tục độ hóa, đây là thần thông cao thâm bậc nào?
Thậm chí Tô Đình suy đoán, có lẽ vị Đại pháp sư này cũng đã sớm chuẩn bị về tâm ma, có suy nghĩ lấy thân uy hổ.
"Nếu như lần này chém đi tâm ma, Huyền Sách đại pháp sư bình yên vô sự, có thể thanh tịnh, tất nhiên là tốt nhất."
Hắn nghĩ như vậy, nhưng trong lòng cứ có cảm giác việc này còn chưa chấm dứt.
Huyền Sách đại pháp sư, nhất định sẽ còn gặp lại Tô Đình hắn.
Đây chỉ là trực giác.
——
Sau một lúc lâu, Tô Đình dùng thiên nhãn nhìn quanh, cảm giác nơi đây cổ quái,
"Câu hồn sứ của Địa Phủ đã tới."
Trong lòng của hắn run lên, không có ý muốn lưu lại.
Hắn nhảy lên đám mây, bay trên bầu trời, hóa thành một tia sáng, bay về phía Trung Thổ.
Hắn bay trên trời cao, tâm phân nhị dụng, vừa đi đường, vừa vận công để khôi phục pháp lực.
Nhưng cũng chính bởi vậy, hắn cũng không vận dụng thuật hóa hồng, chỉ mượn thuật cưỡi mây đạp gió để bay về hướng Trung Thổ.
Bay mấy ngàn dặm, vượt qua Nam Hải, đến cánh đồng hoang dã.
Mà đúng lúc này, Tô Đình lại cảm thấy có dị động, lấy lệnh bài ra, vung tay lên một cái, từ bên trên bắn ra ánh sáng, hóa thành lá bùa.
Hắn lắc lá bùa một cái, vận chuyển pháp lực, lá bùa lập tức đốt thành tro tàn.
Tro tàn tan đi, còn thừa một điểm sáng.
"Chưởng giáo."
Tô Đình dừng lại, nhìn về phía điểm sáng kia.
Mà trong điểm sáng còn lại từ tro tàn của lá bùa kia truyền đến giọng nói đầy mệt mỏi của chưởng giáo Nguyên Phong Sơn.
"Đại đệ tử Tề Nhạc của Tiên Tần Sơn Hải giới, mệnh bài trong môn vỡ vụn, hư hư thực thực ngã xuống."
"Đã biết."
"Thật sự vẫn lạc?"
"Đúng thế. "
"Thật sự là ngươi giết?"
"Không sai."
"..."
Trong điểm sáng rơi vào im lặng.
Thậm chí Tô Đình đã nghĩ là chưởng giáo ở bên kia đã thu pháp thuật.
"Tề Nhạc chết trong tay ngươi?"
"Đúng vậy."
"..."
Chưởng giáo yên lặng thật lâu, nói: "Dùng đạo hạnh tầng bảy, tru diệt Bán Tiên tầng chín, năm đó Cát Chính Hiên cũng chưa từng có, huống hồ Tề Nhạc xuất thân bất phàm, sở học bất phàm, ngươi thật sự khiến người kinh hãi."
Tô Đình nghe được lời này, cảm thấy hài lòng, lại khiêm tốn nói: "Ta có thiên phú bất phàm là nguyên nhân chủ yếu, nhưng cũng không thể bỏ qua công lao bí thuật của Nguyên Phong Sơn, thật sự là một sự giúp đỡ lớn."