Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 574: Trảm Ma âm trong phật quang




     Xá Lợi Tử chiếu sáng rạng rỡ.

Đây là thánh vật Phật Môn.

Đây là di cốt của Huyền Sách đại pháp sư.

Bên trên là Phật quang sáng chói, thiền âm từng trận.

Cho dù là ai cũng không nhìn ra bên trong lại giấu giếm ma vật.

"Ồ?"

Tô Đình nhìn Cát Phán, lông mày nhíu lại.

Cát Phán nói ra: "Huyền Sách đại pháp sư có Phật pháp cao thâm, ngươi thấy quá khứ của ngài, ngài đã phát hiện ra, mà sau khi điều tra chuyện Bạch Kính Huyền, lúc này mới mệnh ta đến đây."

Trong ánh mắt Cát Phán nhìn về phía Tô Đình mang theo vẻ xem kỹ, nói: "Lúc đầu lão phu cũng hết sức tò mò một hậu bối như ngươi có năng lực gì, nhưng thấy ngươi trảm diệt Tề Nhạc, cũng coi như hiểu được suy nghĩ của Huyền Sách đại pháp sư."

Tô Đình cười đắc ý, nói: "Ta có thể trảm diệt Tề Nhạc, là có thể trảm diệt tà ma trong này?"

Cát Phán gật đầu nói: "Chỉ cần thử một làn,tuy rằng lão phu không rõ ràng tà ma trong này lắm, nhưng ma vật có thể khiến Huyền Sách đại pháp sư lấy di cốt Xá Lợi của mình để trấn áp, Tề Nhạc không thể so sánh được."

Ông đưa tay ra, bàn tay hư ảo đưa Xá Lợi nở rộ Phật quang kia đến trước mặt Tô Đình.

Tô Đình không đi tiếp, chỉ thấp giọng hỏi: "Ma vật trong này, ngay cả Huyền Sách đại pháp sư cũng không thể thanh trừ sao?"

Cát Phán khẽ lắc đầu, nói ra: "Huyền Sách đại pháp sư cao thâm mạt trắc, lão phu không thể ước đoán, nhưng lão phu ở Địa Phủ nhiều năm, chưa từng thấy Huyền Sách đại pháp sư tiêu diệt ma hồn, dù quỷ hồn hung ác bực nào, ngài đều kiên nhẫn dùng Phật pháp độ hóa, mà không diệt đi. . . Ngươi cứ làm theo ý của Huyền Sách đại pháp sư đi."

Tô Đình trầm ngâm nói: "Vì sao?"

Cát Phán bình tĩnh nói: "Ngươi đã từng cảm ngộ qua cuộc đời ngài."

Tô Đình im lặng một lát, nói: "Vị này từ khi quy y Phật Môn, đúng là một vị cao tăng đắc đạo."

Cát Phán nói ra: "Bây giờ Huyền Sách đại pháp sư trấn thủ Địa Phủ, giúp Minh Ngục thanh tịnh, giúp tam giới không minh, cũng là công đức vô lượng. . . Ngươi có thể giúp ngài, cũng là công đức."

Tô Đình nhìn Xá Lợi Tử, lấp lóe Phật quang kia, rồi lại nhìn một chút vị phán quan có thanh danh hiển hách giữa chốn nhân thế này, nhếch miệng, nói: "Công đức?"

Chỉ thấy vẻ mặt thiếu niên này rất bình thản, đưa tay nhận lấy Xá Lợi Tử, tiện tay tung tung, nói: "Công đức gì đó, Tô mỗ không cần, nhưng vị Huyền Sách đại pháp sư này từ bỏ đi địa vị Phật tổ của Phật Môn ở phương tây, nguyện tới minh ngục để độ hóa vô tận ác linh, thiện niệm bực này đủ khiến Tô mỗ kính trọng."

Hắn nhìn chằm chằm vào Cát Phán một chút, không mở miệng.

Cát Phán trong Địa Phủ, không biết đã gặp bao nhiêu quỷ hồn, là hồn phách khi còn sống tầm thường vô vi, hoặc là hồn phách có hùng tài đại lược, hoặc hồn phách tu hành có thành tựu, làm sao không biết ý của Tô Đình.

Nhưng vị quỷ thần Địa Phủ này cũng không có tức giận, chỉ hơi phất tay, trầm giọng nói: "Lão phu dùng danh nghĩa phán quan Địa Phủ xin thề, những lời ta vừa nói không hề giả dối, cũng không có ác niệm, nếu như có lừa gạt, hình thần câu diệt."

Tô Đình cúi đầu nhìn Xá Lợi Tử trong tay, chợt chỉ tay một cái, pháp lực thẩm thấu vào bên trong.

Trong khoảnh khắc, Phật quang nở rộ, bao phủ xung quanh.

Trong lúc hoảng hốt, Tô Đình chỉ cảm thấy xung quanh đều là Phật quang, thiền âm vang vọng.

——

Nơi này rộng lớn vô biên.

Phật quang tỏa sáng, chiếu rõ thập phương.

Tô Đình đứng ở đây, một tay sờ vào trong ngực.

Hắn trợn mở thiên nhãn, liếc nhìn bát phương.

Phật quang sáng chói, không thấy ma quang.

"Ồ?"

Tô Đình thầm nghĩ: "Ma vật ở đâu?"

Trong lòng hắn chỉ cảm thấy cổ quái.

Nếu như lúc trước Cát Phán không thề, hắn sẽ hoài nghi có phải mình đã rơi vào cạm bẫy.

Nhưng Cát Phán đã thề thì tuyệt đối không phải giả dối.

Về phần vị Huyền Sách đại pháp sư kia, Tô Đình từng trải qua cuộc đời của người này, lại biết được công đức của ông ta, càng sẽ không dùng ác niệm để phỏng đoán vị đại pháp sư có công đức vô lượng này.

Thế nhưng là ma vật trong Xá Lợi Tử này ở đâu?

"Thiếu niên."

Đúng lúc này, một giọng nói bỗng nhiên vang lên.

Giọng nói này lọt vào tai giống như giọng trẻ con.

Nhưng Tô Đình ngơ ngác một chút, lại cảm thấy như giọng nói của một thanh niên.

Mà lúc này tiếng nói kia chưa tan đi, lại như một giọng nói già nua.

"Ngươi đang tìm ta sao?"

Giọng nói này truyền đến.

Tô Đình nheo mắt lại.

Hắn dùng thiên nhãn liếc nhìn mà không thấy tung tích.

Trong lòng hắn, chợt nhớ tới Tề Nhạc.

Khi nãy Tề Nhạc bị hắn chém giết, dùng thân bất tử hóa vào trong ma trận, không thấy hình thể, nhưng lại ở khắp mọi nơi.

Hẳn là giọng nói của ma vật này cũng là như thế, ở khắp mọi nơi?

Nhưng nơi này không phải ma trận, mà là trong Phật quang sáng chói, chính là ở bên trong phật cốt Xá Lợi.

Chẳng lẽ ma vật kia còn có thể ẩn vào bên trong Phật quang sao?

Hắn đang nghĩ như vậy, trong lòng bỗng run lên.

"Ngươi đang suy nghĩ gì?"

Giọng nói của ma vật chầm chậm truyền ra, xen lẫn trong từng tiếng thiền âm.

Tô Đình bỗng nhiên cười một tiếng rồi nói: "Ngươi quản ta suy nghĩ gì?"

Ma vật lạnh nhạt đáp: "Ngươi sợ hãi sao?"

Tô Đình hỏi: "Sợ cái gì?"

Ma vật nói: "Thân ngươi ở chỗ này, giống như ở trong Phật quang, thực ra là ở trong ma thanh."

Nói đến đây, ma vật kia lại nói: "Ngươi có sợ hãi rơi vào cạm bẫy hay không?"

Tô Đình nheo mắt lại, im lặng không nói.

Ma vật không ngừng lại.

Một tiếng lại một tiếng.

"Ngươi có sợ hãi bị giọng nói của ma vật xâm nhập không, rồi cứ thế nhập ma?"

"Ngươi có sợ hãi sau khi tru sát cao đồ của Tiên Tần Sơn Hải giới, sẽ dẫn tới họa sát thân hay không?"

"Ngươi có sợ hãi người mà ngươi để ý bị liên lụy hay không?"

"Ngươi có sợ hãi biểu tỷ của ngươi ở Hoán Hoa Các bị người đoạt xá hay không?"

"Ngươi có sợ hãi tiểu gia hỏa của ngươi ở Hoán Hoa Các cũng xuất hiện biến cố hay không?"

"Ngươi có sợ hãi Hồng Y cô nương kia xuống Địa Phủ rồi không thể trở về hay không?"

"Ngươ có sợ hãi. . . Ngươi là phế vật không thể thành tiên hay không?"

"Mà ngươi có sợ. . ."

Giọng nói của ma vật dừng lại một chút, trầm ngưng nói: "Lộ ra lai lịch chân chính của ngươi?"

Ánh mắt Tô Đình bỗng nhiên co lại, tràn ngập sát cơ.

——

Mà ở bên ngoài =.

Cát Phán bỗng lùi lại.

Ở trước mắt ông, chỉ thấy Phật quang lấp lóe, bao phủ Tô Đình.

Lông mi của ông khẽ nhíu, suy tính thời điểm, câu hồn sứ của Địa Phủ sắp tới.

"Quái lạ."

Cát Phán thầm nghĩ: "Sao lại là tràng cảnh này?"

——

Mà ở bên trong.

Tô Đình thở sâu.

Hai tay của hắn lấy ra một hồ lô màu đỏ, thả ở trước mắt.

"Đều nói ma vật mê hoặc lòng người, quả nhiên không sai."

Tô Đình bình tĩnh nói: "Đáng tiếc ngươi muốn để ta nhập ma, chỉ dựa vào những lời này làm mở đầu thì còn chưa đủ. . . Chỉ là ma vật mê hoặc lòng người, ngươi biết tâm ý của ta, dùng tha tâm thông là một trong sáu thông Phật Môn, đúng là mỉa mai."

"Phật thì thế nào? Ma lại thế nào?"

Ma vật chậm rãi nói: "Bản tôn muốn độ hóa thế nhân, lập ý sâu xa, thắng được cả Phật Tổ năm đó."

Tô Đình phủi tay, nói: "Độ hóa thế nhân? Ta đến độ ngươi có được không?"

Ma vật chầm chậm nói ra: "Bảo vật này sát phạt hung lệ, có thể khiến người hình thần câu diệt, thế nhưng cần định trụ thân người mới có thể thi triển, bản tọa không có bản thân. . . Như Tề Nhạc trước đó thân hóa vào ma trận vậy, ngươi trảm như thế nào?"

Tô Đình giang tay ra, nói: "Thử một lần nha."

Hắn cúi người hành lễ, nói: "Mời bảo bối hiện thân!"

Vèo một tiếng!

Hồ lô đỏ bỗng nhiên bắn ra một sợi dây nhỏ màu trắng cao ba trượng!

Trên ba trượng, linh vật hiện thân, có cả mặt mày.

Vật này cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt nhắm thẳng tới một chỗ trong Phật giới vô biên này.

Toàn bộ Phật giới chợt yên lặng.

"Mời bảo bối quay người."

Tô Đình lên tiếng.

Linh vật chuyển liền ba vòng.

Trời đất quay cuồng.

Phật giới ầm vang bị phá.

Tất cả trở về hình dáng ban đầu.

Ánh mắt Tô Đình phức tạp, cúi đầu nhìn xuống.

Phật cốt Xá Lợi trong tay đã thành tro tàn.