"Nhập ma?"
Tô Đình nhíu lông mày lại, nhưng trong lòng nhớ tới dị trạng của Tề Nhạc.
Đủ loại bản lĩnh của Tề Nhạc không giống như bản lĩnh của Tiên Tần Sơn Hải giới trong truyền thuyết.
Ví dụ như hắn bày ra trận pháp, thủ đoạn này có thể nói là man thiên quá hải.
Lại ví dụ như bất tử chân thân cực kì quỷ dị kia.
Nếu không phải Trảm Tiên Phi Đao lăng lệ vô song, chuyên khắc kẻ có bất tử chi thân, như vậy có lẽ Tô Đình cũng chỉ có thể tránh lui.
Bây giờ nghe được Cát Phán nói thế, trong lòng hắn mới bừng tỉnh, giống như mở ra một tầng mê vụ.
"Hắn là bởi vì vì nhập ma mới có bản lĩnh này?"
"Hai chữ nhập ma này, hiển nhiên không được chính đạo dung tha."
Tô Đình sờ cằm, nhìn về phía Cát Phán, nói: "Ta chém giết đại đệ tử của Tiên Tần Sơn Hải giới, dù nguyên nhân là gì thì đây ẫn xem như một đại tội. . . Nhưng nếu hắn đã nhập ma, chính là dị loại của chính đạo, bây giờ ta chém hắn, Tiên Tần Sơn Hải giới chắc là cũng sẽ không tìm ta gây phiền phức, đúng không?"
"Theo đạo lý thì đúng là như thế."
Cát Phán lạnh nhạt nói: "Tiên Tần Sơn Hải giới chính là bá chủ một vực Đông Hải, cũng là chính đạo tiên tông ở nhân gian, tự nhiên là cần trảm yêu trừ ma, kẻ này đã nhập ma, tự nhiên phải thanh lý môn hộ. Mà nếu ngươi có thể chứng thực việc này, lấy danh là trừ ma vệ đạo, Tiên Tần Sơn Hải giới tự nhiên không thể ghi hận cho ngươi, nhưng ngươi chém hắn, không có chứng cứ, muốn chứng thực việc này thế nào?"
Tô Đình ngơ ngác một chút, nói: "Không phải có ngươi sao?"
Cát Phán khẽ lắc đầu, nói: "Lần này lão phu là đến tìm ngươi, ngẫu nhiên gặp nên phát giác kẻ này đã bị ma khí nhập sâu, nhưng đã không có chứng cứ, lão phu cũng không giúp được ngươi. Lần này ta đến tìm ngươi, nếu nói ra, cũng khó có thể khiến người tin tưởng lão phu công chính."
Nói rồi Cát Phán hít một tiếng, nói: "Đáng tiếc pháp bảo này của ngươi quá sắc bén, chém hắn đến mức hình thần câu diệt, bây giờ hết cách xoay chuyển, chính là không có chứng cứ. . ."
Tu hành đến cảnh giới Âm Thần, tam hồn thất phách đều ngưng tụ thành.
Đến cảnh giới Dương Thần, rút đi âm khí, dương khí cường thịnh, có thể du lịch ban ngày, xem tam sơn ngũ nhạc.
Mà nhân vật như bực này ngã xuống, khi quy nhập Địa Phủ, trải qua Địa Phủ luân hồi, lấy thiện hạnh tội ác khi còn sống để luận công đức tội nghiệt.
Dù là gặp nạn ở Địa Phủ, hay được phong làm quỷ thần, hoặc là thi giải Quỷ Tiên, hoặc là luân hồi đời sau, đều có phán đoán suy luận.
Nhưng dù có luân hồi đời sau, trừ phi vẫn còn việc ác, tiếp tục gian khổ cả đời, đa số người tu hành, đời sau có thể mượn quả kiếp trước, trải qua đời này tu hành, đời sau tự có phúc báo, hoặc thiên tư thông minh, hoặc xuất thân cao quý, hoặc gặp gỡ bất phàm.
Nhưng hết lần này tới lần khác Tô Đình không phải trảm nhục thân, mà là trảm Dương Thần, tính cả hư ảo đạo quả của Tề Nhạc cũng đã tán loạn.
"Bình thường, dù Dương Thần vẫn diệt, hồn phi phách tán, bằng vào danh Địa Phủ ta, vẫn có thể triệu được tam hồn thất phách trong đất trời, đi qua luân hồi của Địa Phủ."
Cát Phán nhìn Tô Đình, nói ra: "Nhưng có một ít pháp môn, không chỉ diệt Dương Thần, còn khiến tam hồn thất phách của Dương Thần tán loạn, không còn sót lại chút gì, từ đó hình thần câu diệt. . . Dù là tội nghiệt hay là công đức trên người hắn, đều tan biến mà đi, cho nên pháp môn bực này, quá hung lệ, không được chính đạo dung thân."
Ông nhìn về phía Tô Đình, dù chưa nói rõ, nhưng ý tứ đã rõ ràng đến không thể lại rõ ràng hơn.
Bảo vật của Tô Đình quá mức hung lệ, trảm diệt Dương Thần, hình thần câu diệt, quả thực là làm đất trời oán giận.
"Ồ."
Tô Đình sờ sờ mặt.
Cát Phán chậm rãi nói ra: "Nghe nói Bạch Kính Huyền của Lâm Đông Bạch thị cũng chết trong tay ngươi? Dùng cũng pháp bảo này?"
Tô Đình cười nói: "Ta giết người thế nào, ngươi cũng biết?"
Cát Phán nói ra: "Hắn cũng là mệnh vẫn bỏ mình, Âm Thần phá diệt, nhưng Địa Phủ không chiêu được hồn phách của hắn."
Dừng một chút, Cát Phán nói ra: "Thủ pháp giết người này của ngươi, chỉ có Phong Thần đài mới có thể giữ lại một tia hồn linh, nhưng năm đó sau khi phong thần xong, vật này đã trở thành chí bảo Thiên Đình, để hiệu lệnh chư thần. Trừ phi Đạo Tổ tự mình chế tạo ra Phong Thần đài khác, mới có thể để người đã hình thần câu diệt, tồn tại một tia hồn linh. . ."
Tô Đình sờ cằm, nhớ tới đủ loại truyền thuyết liên quan tới Trảm Tiên Phi Đao, cuối cùng giang tay ra, nói: "Như vậy hiện tại Tề Nhạc xem như đã chết hẳn?"
Cát Phán chậm rãi nói ra: "Trừ phi là thiên mệnh, mệnh người này không đến tuyệt lộ, có thể đương kim Đạo Tổ sẽ để hắn khởi tử hoàn sinh. Nhưng Tề Nhạc hắn không có trọng lượng này. . . Bây giờ ngươi chém Tề Nhạc là Bán Tiên, đã nghĩ đến sau này sẽ ứng đối ra sao chưa?"
Tô Đình giang tay ra, nói: "Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, hắn muốn giết ta, ta không có lý do gì mặc hắn động thủ, ngày đó ở trước cửa Tiên Tần Sơn Hải giới, ta còn lớn tiếng muốn trảm hắn, huống chi hôm nay?"
Nói rồi Tô Đình lại cười một tiếng, nói: "Hắn là đại đệ tử của Tiên Tần Sơn Hải giới, ta cũng là Tô trưởng lão của Nguyên Phong Sơn, dù cuối cùng như thế nào, chí ít bên ngoài, vẫn liên quan đến mặt mũi hai nhà. Còn lại phải xem bản lĩnh. . ."
"Ngươi đúng là lạc quan."
Cát Phán liếc hắn một cái, nói: "Sóng gió của việc này tất nhiên không nhỏ."
Tô Đình rất xem thường, vỗ vỗ quần áo, nhìn về phía Cát Phán, nói ra: "Nói đi cũng phải nói lại, ta dùng bảo vật này giết người, Tề Nhạc hình thần câu diệt, không có hồn phách về nhập Địa Phủ, Cát Phán có vẻ không muốn bắt ta?"
Cát Phán chắp hai tay sau lưng, nhìn sinh linh trong biển bị liên lụy, nói ra: "Lần này tìm ngươi, chính là một cọc bí sự, chỉ coi là lão phu không từng tới. . . Hồn phách những sinh linh này, lão phu sẽ không để ý tới, sau một chốc, tự có câu hồn sứ của Địa Phủ đến đây, trước khi bọn hắn đến, lão phu thay mặt truyền một câu thôi."
Tô Đình hắc một tiếng, nói: "Tô mỗ cùng ngài cũng là vì chuyện của Nữ Thổ Bức lần trước, bây giờ lại có chuyện gì mà phiền ngài phải tự mình xuất phát, âm thầm tìm ta?"
Cát Phán dừng một chút, nói: "Lần này ta nhận mật lệnh, truyền ý của Huyền Sách đại pháp sư."
Tô Đình nghe được xưng hô này, trong lòng nao nao, rồi chợt nhớ tới tình cảnh từng thấy trong Lục Nguyệt Quan ở Nguyên Phong Sơn, quá khứ của vị Đường Sử quy y phật môn kia.
"Huyền Sách đại pháp sư?"
"Chính là Huyền Sách đại pháp sư."
Trên mặt Cát Phán hiện ra kính ý, nói: "Vị Đại pháp sư này, Phật pháp cao thâm, thiện niệm trường tồn, từ sau khi Phật Tổ siêu thoát, vốn có tư cách trở thành tổ Phật Môn phương tây, nhưng lại tự thiêu nhục thân, về nhập Địa Phủ, từ đây trấn thủ U Minh, giúp Minh Ngục thanh tịnh, độ hóa tất cả âm tà ác linh, mà công đức vô lượng."
Tô Đình trầm giọng nói: "Như vậy Huyền Sách đại pháp sư tìm ta là có chuyện gì?"
Cát Phán nói ra: "Huyền Sách đại pháp sư, Phật pháp thâm hậu, từ nơi sâu xa, cảm giác được ngươi đã phát hiện ra quá khứ của ngài, cho nên mệnh ta âm thầm đến đây, để ngươi thử xem có thể vỡ nát vật này hay không."
Ông lấy ra một vật, ánh sáng bỗng nhiên bắn ra.
Đây là một cốt châu hình bầu dục, tỏa ra ánh sáng màu vàng óng, mơ hồ có thiền âm.
"Xá Lợi Tử?" Vẻ mặt Tô Đình ngưng lại.
"Không sai." Cát Phán nói ra: "Năm đó sau khi Huyền Sách đại pháp sư đại triệt đại ngộ, tự thiêu bản thân, lại có phật cốt tồn lưu, xưng là Xá Lợi, có hiệu quả trấn tà."
"Muốn ta đánh vỡ thánh vật Phật Môn?" Tô Đình nhìn lại, thần sắc dị dạng.
"Không." Cát Phán lắc đầu nói: "Vật này trấn tà, bên trong có tà ma, Huyền Sách đại pháp sư muốn nhờ tru diệt ma này."