Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 566: Ấn tượng của Vân cô nương đối với ta cũng rất tốt




     Nam Hải Định Thần Châu, chính là thiên tài địa bảo, có hiệu quả an thần tĩnh tâm, tuy rằng chưa luyện chế, nhưng giá trị của nó cũng tương đương với pháp bảo.

Nếu là những người khác đưa tới vật này, Tô Đình sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn.

Dù sao sau chuyện này, danh tiếng của Tô mỗ hắn ở Hoán Hoa Các cũng coi như vang xa.

Bây giờ chư vị đệ tử Hoán Hoa Các đều đã biết, sau lưng Tô Duyệt Tần có một nhân vật có thể so với Bán Tiên.

Bởi vì chuyện này, có một số người muốn giao hảo cùng Tô Duyệt Tần, tự nhiên cũng nằm trong dự liệu.

Nhưng Vân Cung hiển nhiên không thuộc hàng ngũ đó.

"Đánh người không đánh mặt, Tô mỗ lại để lại trên mặt nàng một dấu tay màu đỏ, nàng còn đưa bảo vật cho tỷ tỷ mượn, làm sao ta cứ cảm thấy tràn đầy âm mưu?"

Tô Đại Ngưu sờ cằm, lặng lẽ mở thiên nhãn nhìn một chút, cũng không nhìn thấy manh mối gì.

Vị Vân Cung cô nương này lại thật sự quan tâm biểu tỷ, mới đưa bảo bối tới.

"Ngô..."

Tô Đình nháy nháy mắt, nói: "Vị Vân Cung cô nương này luôn luôn tốt với tỷ tỷ sao?"

Tô Duyệt Tần lập tức gật đầu, lộ ra nụ cười, nói: "Vân Cung sư tỷ tuy là Bán Tiên, nhưng lại không hề kiêu ngạo, làm người thân thiện ôn hòa, từng cùng Bắc Linh trưởng lão mang ta tiến về Nam Hải, trong lúc đi nàng cũng chỉ điểm ta tu hành."

Tô Duyệt Tần lại cười nói: "Khi nãy đệ cũng đã gặp rồi, ngay ở bên trong Băng Cung, nàng đứng bên trái Bắc Linh trưởng lão, trên mặt đeo sa mỏng..."

Nói đến đây, Tô Duyệt Tần cũng có chút nghi hoặc, lẩm bẩm: "Nhưng cũng lạ, lúc trước Vân Cung sư tỷ cũng chưa từng đeo mạng che mặt, sao hôm nay lại che mặt?"

"Khụ khụ..."

Tô Đình ho hai tiếng, vẻ mặt không quá tự nhiên, nói: "Có lẽ là không muốn để người khác trông thấy dung nhan, dù sao lần này lại có người của Tiên Tần Sơn Hải giới người tới, cũng có ta là khách từ Nguyên Phong Sơn tới... Nhưng đây cũng có thể là yêu thích của người ta, có lẽ hôm nay cảm thấy đeo lên sa mỏng, sẽ càng đẹp mắt hơn, chúng ta không nên suy nghĩ nhiều."

"Nói như vậy cũng không sai."

Tô Duyệt Tần cười một tiếng, lại nói: "Vân Cung sư tỷ là người cực tốt, chờ lát nữa ta muốn đi cảm ơn nàng, đệ theo ta đi, biết nhau..."

"Không cần." Tô Đình hơi biến sắc.

"Sao thế?" Nghe vậy, Tô Duyệt Tần cảm giác hơi kinh ngạc.

"Kỳ thật trước đó đã gặp qua." Tô Đình cổ quái nói.

"Các ngươi đã từng gặp sao?" Tô Duyệt Tần kinh ngạc nói.

Tô Đình sờ sờ mặt, miễn cưỡng nhẹ gật đầu.

Tô Duyệt Tần nói khẽ: "Đệ quá mức tùy tính, không giữ lễ tiết gì, có thất lễ gì không đấy?"

Nghe lời này, Tô Đình gãi đầu một cái, chần chờ nói: "Hẳn là... Không có đi..."

Tô Duyệt Tần lại nói: "Nhìn tính tình của đệ, dù không có thất lễ, cũng tất nhiên không quan tâm tới cấp bậc lễ nghĩa. Nhưng Vân Cung sư tỷ khác biệt, nàng luôn vô cùng tốt đối với ta, làm người cũng vô cùng ôn nhu, lần sau đệ gặp người ta, cần phải lễ phép một chút."

Tô Đình nhẹ gật đầu, nói: "Ta đã biết."

Tô Duyệt Tần kéo tay Tô Đình lại gần, nói nhỏ: "Vân Cung sư tỷ nhìn vô cùng xinh đẹp, đạo hạnh cũng cực cao, bây giờ đạo hạnh của đệ cũng không tính thấp, vẫn là trưởng lão Nguyên Phong Sơn, cần lưu lại ấn tượng tốt với người ta, ngày sau tỷ tỷ lại nói nhiều lời tốt về đệ, không chừng có thể thành chuyện tốt... Dù sao Vân Cung sư tỷ cũng chỉ ở Hoán Hoa Các, hiếm thấy nam tử bên ngoài, cũng dễ dàng lưu lại ấn tượng."

"..."

Tô Đình sững sờ một lát, mới hiểu biểu tỷ đang nói gì, lập tức hoàn toàn không còn gì để nói.

Mà tiểu tinh linh đang ngồi trên đỉnh đầu Tô Đình, nghe được lời này, thì mười phần không thích, lên tiếng nói ra: "Tỷ tỷ, hắn đánh người ta rồi, còn muốn lưu lại ấn tượng tốt, không có cơ hội nha."

Tô Duyệt Tần nghe vậy, kinh ngạc nói: "Lời này là ý gì?"

Tiểu tinh linh hừ một tiếng, còn muốn mở miệng.

Tô Đình vội vàng vận dùng pháp lực, bao lấy nàng, rồi mới khụ một tiếng, nói ra: "Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, chủ yếu là Nguyên Phong Sơn cùng Hoán Hoa Các hữu hảo giao lưu nên so tài một phen."

Tô Duyệt Tần vội hỏi: "Các ngươi đấu pháp rồi sao? Đệ không có đắc tội nàng cứ?"

Tô Đình vội lắc đầu, nói ra: "Không đắc tội, chúng ta luân tuân theo nguyên tắc hữu hảo, thoáng so tài một phen, sau đó ta coi nhẹ danh lợi, còn chủ động nhận thua, vị Vân Cung cô nương này cũng không muốn chiếm tiện nghi của ta, nói là ngang tay..."

Tô Duyệt Tần nghe đến đó, nhẹ nhàng thở ra, nói ra: "Nói như vậy, các ngươi là khiêm tốn lẫn nhau, chắc là ấn tượng cũng không tệ."

"Ngô..." Tô Đình sờ mặt, vẻ mặt dị dạng, "Ấn tượng chắc vẫn còn tốt."

Nói đến đây, trong lòng hắn chợt nhớ tới dấu tay trên mặt đối phương, lực lượng nói chuyện cũng yếu đi rất nhiều.

Nhưng cũng may hiện tại xem ra, vị Vân Cung cô nương kia vẫn đối với biểu tỷ không tệ, không có ý giận chó đánh mèo.

"Cô nương tốt như thế."

Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Đình lại bổ sung một câu, "Nếu không ghi hận ta."

——

Một ngày cũng không dài

Sau một phen chỉ điểm đối với tu hành, đã đến màn đêm.

Sáng sớm hôm sau, Tô Đình chuẩn bị rời đi Hoán Hoa Các.

Bởi vì bắt đầu từ hôm nay, Hoán Hoa Các muốn chuẩn bị để chịu thân Hàn Đỉnh, mà Tô Duyệt Tần cũng sơ bộ bế quan.

"Tiểu Đình..."

Trong lòng Tô Duyệt Tần có phần không nỡ.

Hai tỷ đệ làm bạn từ thuở nhỏ, về sau sống nương tựa lẫn nhau.

Lần trước tỷ đệ tách rời, đến nay mới có thể trùng phùng, đáng tiếc mới ngắn ngủi một ngày lại phải tách ra.

Tô Đình vừa cười vừa nói: "Tỷ đệ chúng ta đều đã đạp vào con đường tu hành, bây giờ lại còn trẻ, sau này thọ nguyên còn rất dài, cơ hội gặp nhau sẽ không ít... Tỷ chăm chỉ tu hành, lần sau ta lại đến thăm tỷ."

Tô Duyệt Tần nhẹ gật đầu, lại nói: "Chờ tỷ tỷ tu hành xong rồi, cho phép đi ra ngoài lịch luyện, sẽ tới Trung Thổ tìm tỷ."

Tô Đình cười nói: "Cái này không phải là được rồi sao."

Sau khi nói xong, Tô Đình lại lấy ra một vật, nói ra: "Đây là vật đưa tin của Nguyên Phong Sơn, ta học được phương pháp, đặc biệt tìm kiếm vật liệu, tự mình luyện chế, có thể đưa tin cho ta... Cái này có thể giúp tỷ đệ chúng ta có thể liên hệ bất cứ lúc nào."

Tô Duyệt Tần nhận vật này, xem như trân bảo, cẩn thận từng li từng tí thu hồi.

"Tỷ không cần tiễn ta, ta đi gặp Các chủ Hoán Hoa Các, chào từ biệt cùng nàng rồi sẽ hồi Trung Thổ." Tô Đình khoát tay áo nói.

"Thế nhưng..." Tô Duyệt Tần muốn nói lại thôi, vành mắt không khỏi đỏ lên.

"Đều sắp tu thành Âm Thần, trở thành Thượng Nhân rồi còn khóc nhè chứ." Tô Đình đưa tay thay nàng lau đi nước mắt, ôn nhu nói.

"Ừm." Tô Duyệt Tần cúi đầu xuống, lên tiếng, yếu ớt khẽ ừ một tiếng.

"Tỷ, lần sau ta cùng Tô Đình sẽ trở lại thăm ngươi nha." Tiểu tinh linh bay đến bả vai nàng, nói như vậy.

"Được rồi." Tô Duyệt Tần lộ ra nụ cười, duỗi ra đầu ngón tay mảnh khảnh, vuốt vuốt đầu nàng, nói khẽ: "Ngươi thay ta chiếu cố hắn thật tốt."

"Ta biết." Tiểu tinh linh vỗ ngực, ngang nhiên nói: "Bao nhiêu lâu nay đều là ta đang chiếu cố hắn, còn cứu được hắn mấy lần, ta là thần linh trời sinh, có ta đi theo hắn, gặp chuyện tự nhiên sẽ gặp dữ hóa lành."

"Tiểu nha đầu, nếu ngươi muốn tiếp tục trưởng thành, vẫn nên ở lại Hoán Hoa Các."

Đúng lúc này, một giọng nói nhu hòa của nữ tử ung dung vang lên.

Chỉ thấy Các chủ Hoán Hoa Các từ từ đi tới, bước chân nhẹ nhàng, như ở trong mây.