Trong viện.
Tình cảnh khi nãy vẫn luôn hiện lên trong đầu không xóa đi được.
Tô Duyệt Tần nhìn về phía Tô Đình, vẻ mặt nàng giống như đang nằm mơ vậy.
"Tiểu Đình. . ."
Chuyện hôm nay, đối với chư vị đệ tử của Hoán Hoa Các đã khiến người ta cảm thấy kinh dị, mà đối với Tô Duyệt Tần lại càng giống như trong mộng.
Đầu tiên là Tiểu Đình đi vào Hoán Hoa Các, tỷ đệ trùng phùng, khiến nàng mừng rỡ, vẫn khó có thể tin.
Về sau vị Bán Tiên Tề Nhạc kia vì đồ tôn môn hạ mà đến cầu thân, nhưng Tô Duyệt Tần không ngờ tới chuyện này nên cùng vì thế mà cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Nhưng càng khiến người ta kinh hãi là vị Bán Tiên kia có thân phận địa vị cùng tu vi cảnh giới có thể so với Bắc Linh trưởng lão khi ở trước mắt Tiểu Đình, đúng là nhiều lần yếu thế.
Ngược lại là Tiểu Đình, từng bước ép sát, khí thế ngút trời, lộ ra vẻ kiệt ngạo ngang nhiên.
Nàng hoảng hốt như đang nằm mơ, nhưng khi nãy hai phe giao phong khí thế quá mạnh, đến bây giờ mà trái tim nàng vẫn đập nhanh, khiến nàng biết được đó cũng không phải trong mơ.
Tô Đình đưa tay phất một cái, vận chuyển pháp lực, tựa như một luồng gió mát thổi qua, trấn an tâm tư của Tô Duyệt Tần.
"Chuyện hôm nay, coi như đến đây là kết thúc."
Tô Đình mỉm cười nói: "Không sao, tỷ cứ an tâm chuẩn bị tu hành, tu thành Âm Thần, không cần rối loạn, từ đó ảnh hưởng tới đại sự hồn phách thành tựu Âm Thần."
Tô Duyệt Tần khẽ gật đầu, thấp giọng nói ra: "Người kia là Bán Tiên, lại là đại nhân vật của Tiên Tần Sơn Hải giới, nhưng đệ ở trước mặt hắn mà vẫn có khí thế bức nhân như vậy. . . Có lẽ các sư tỷ cảm thấy đệ mười phần bá đạo, nhưng đệ mới tu hành mấy năm như vậy, có đạo hạnh như thế, có thanh thế này, có lẽ đã trải qua không ít cực khổ?"
Nàng nhẹ nhàng cầm tay Tô Đình, nói khẽ: "Đệ kể cho tỷ tỷ nói nghe đi a."
Tô Đình run lên, cẩn thận nghĩ nghĩ, vò đầu nói: "Cũng không có trải qua bao nhiêu cực khổ."
Tô Duyệt Tần hít một tiếng, nói: "Đệ đã không muốn nói, tỷ tỷ cũng không ép, nhưng hôm nay đệ đắc tội với người của Tiên Tần Sơn Hải giới, ngày sau đi ở bên ngoài, nhất định phải chú ý."
Tô Đình cười nói: "Ta dù sao cũng là trưởng lão của Nguyên Phong Sơn, cũng sẽ không có chuyện gì."
Tô Duyệt Tần nói ra: "Tỷ tỷ sợ chính là chuyện này, đệ đừng tưởng rằng có tầng thân phận này là đã bình yên không lo, bọn hắn ở bên ngoài có lẽ không dám như thế nào, nhưng vụng trộm ra tay thì sẽ không ai nhìn thấy."
Tô Đình nghe vậy, cười nói: "Tỷ tỷ quả nhiên là rất thông minh, suy nghĩ chuyện gì cũng chu đáo, ta hiểu được, sau này sẽ chú ý cẩn thận."
Sau khi nói xong, Tô Đình lại nói: "Lúc trước bị những người không phận sự này cắt ngang, chúng ta tiếp tục giảng một chút tri thức về phương diện tu hành, năm đó ta ngưng tụ tam hồn thất phách thành Âm Thần, chuyển chân khí thành pháp lực là trong lúc tham gia thịnh hội ở kinh thành, thời gian không lâu, ký ức vẫn còn mới mẻ. . ."
Hắn chầm chậm nói ra, thay biểu tỷ giảng giải rất nhiều tri thức liên quan tới tu hành Âm Thần.
Trên việc tu hành, mỗi người đều có con đường khác nhau, nhưng với tầm mắt của Tô Đình bây giờ đã là Chân Nhân Dương Thần, đủ để nhìn thấu triệt, cho nên những điều thích hợp hay không thích hợp với biểu tỷ, hắn cũng phân rõ ràng, giảng giải rất cẩn thận.
——
Tuy nói trong Hoán Hoa Các, nội tình thâm trầm, trưởng lão đông đảo.
Nhưng dù có là môn hạ chân truyền của Bắc Linh trưởng lão, cũng sẽ không cẩn thận kiên nhẫn như thế.
Cho nên lần này Tô Duyệt Tần thật sự đã thu hoạch rất nhiều.
Nhưng Tô Đình cũng không có giảng quá mức cao thâm, chỉ chuyên giảng giải về chuyện ngưng tựu Âm Thần, luyện thành pháp lực như thế nào, mà đối với phương hướng tu hành sau này, cũng chỉ giảng đại khái một chút.
Biểu tỷ tuy rằng thông minh, nhưng giảng quá nhiều, quá phức tạp, hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại.
Bây giờ trước hết để biểu tỷ bình yên tu thành Âm Thần, con đường sau này, Hoán Hoa Các tự nhiên sẽ từng bước dạy bảo.
"Tóm lại khi đột phá thì phải chú ý cẩn thận."
Tô Đình dặn dò vài câu, lại nói: "Nhất là lần tu hành này, là muốn luyện hóa di trạch của một vị có thân Hàn Đỉnh trước đây, cũng không phải tự thân tỷ tu hành mà đến, sẽ có thêm mấy phần hung hiểm, nên càng phải chú ý cẩn thận, không được chủ quan. . . Nếu không tốt, cùng lắm thì chúng ta đánh tan pháp lực này, một lần nữa tu hành từ đầu."
Nói đến đây, Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nói ra: "Dựa vào đạo hạnh bây giờ của ta, dựa vào thân phận này, tỷ không cần lo lắng con đường tu hành tương lai, mà Hoán Hoa Các cũng không bởi vậy mà khinh thường tỷ."
Tô Duyệt Tần nhớ tới uy thế khi nãy hắn thể hiện ra, nhẹ gật đầu, nói: "Tỷ tỷ biết rồi."
Tô Đình nhẹ gật đầu, lại nghĩ tới một chuyện, bỗng nhiên cắn rách ngón trỏ, một giọt máu tươi chảy ra.
Một giọt máu tươi này ngưng tụ thành huyết châu, trong đỏ mang kim, quang hoa nội liễm, tựa như bảo châu.
Tô Duyệt Tần thấy thế, không khỏi khẽ giật mình.
Mà tiểu tinh linh lại càng kinh ngạc, trong mắt tràn đầy vẻ kinh dị.
Vẻ mặt Tô Đình vẫn như thường, chỉ tay một cái, điểm huyết châu này vào mi tâm của Tô Duyệt Tần.
Xích Kim huyết châu, trong chớp mắt đã rót vào mi tâm Tô Duyệt Tần, tiêu tán vô tung.
Mà ở mi tâm Tô Duyệt Tần mơ hồ có một vệt đỏ, nhưng lại nhanh chóng biến mất.
"Đây là cái gì?"
"Tâm huyết."
Tô Đình nói ra: "Tay đứt ruột xót, đây là một điểm tâm huyết của ta, trong đó tích chứa pháp lực của ta, cũng tích chứa ý niệm Dương Thần, cùng cảm ngộ đối với Âm Thần."
Nói đến đây, sắc mặt Tô Đình ngưng trọng, nói ra: "Khi tỷ dùng hồn phách ngưng tựu Âm Thần, cần phải ngưng tụ tất cả mới tính là thành công, nhớ là trước đo không cần kinh động tới điểm tâm huyết này, nhưng đến thời khắc cuối cùng ngưng tựu Âm Thần, thì tản nó ra, có thể bổ ích Âm Thần."
Tô Duyệt Tần nghe vậy, nhẹ gật đầu.
Tiểu tinh linh nhìn chằm chằm Tô Đình một chút, trong lòng biết một giọt tâm huyết này bực nào bất phàm, mà cử động lần này của Tô Đình tuyệt đối không đơn thuần là muốn giúp biểu tỷ bổ ích Âm Thần.
Nhưng Tô Đình đã không nói rõ trước mặt biểu tỷ, tiểu tinh linh cũng không lên tiếng hỏi hắn.
——
"Tần sư muội."
Ngoài cửa lại lần nữa truyền đến thanh âm.
Vẫn là vị Vận sư tỷ kia.
Tô Đình nhíu nhíu mày, trong lòng lầu bầu lại là chuyện đáng ghét gì?
Tô Duyệt Tần vội đi ra mở cửa.
Vận sư tỷ đứng ở ngoài cửa, lấy ra một vật, nói: "Vừa mới đi qua nơi này, đúng lúc gặp Vân Cung sư tỷ, mệnh ta giao viên Nam Hải Định Thần Châu này cho Tần sư muội."
Tô Duyệt Tần nghe vậy, cả kinh nói: "Nam Hải Định Thần Châu? Đây là pháp bảo có thể an thần định phách sao?"
Vận sư tỷ gật đầu nói: "Đúng vậy, đây là Vân Cung sư tỷ trân tàng, nhớ tới Tần sư muội sắp luyện thành Âm Thần, mà xảy ra chuyện hôm nay, sợ là nỗi lòng khó bình, bất lợi cho việc bế quan đột phá, cho nên đưa vật này cho Tần sư muội mượn, trấn an nỗi lòng, mới có thể thử đột phá Âm Thần."
Trong lòng Tô Duyệt Tần cảm động, thi lễ nói: "Làm phiền Vận sư tỷ đưa tới, xin thay ta nói lời cảm tạ với Vân Cung sư tỷ."
Vận sư tỷ nhẹ gật đầu, ánh mắt vượt qua Tô Duyệt Tần, nhìn về phía Tô Đình ở bên trong, ánh mắt phức tạp, còn có thêm cả vẻ kính sợ.
Thu hồi ánh mắt, Vận sự tỷ mới nói: "Ngươi an tâm tĩnh thần, chuẩn bị tu hành a."
Tô Duyệt Tần đáp lại một tiếng.
Đợi đến khi đưa tiễn Vận sư tỷ, Tô Duyệt Tần mới cầm lấy Nam Hải Định Thần Châu rồi trở lại trong sân.
Mà Tô Đình sờ cằm, nhìn Nam Hải Định Thần Châu kia, ánh mắt phức tạp.
"Vân Cung cô nương đưa tới?"
Trong lòng Tô Đình lầu bầu nói: "Sẽ không hạ độc chứ?"