Bắc Linh trưởng lão gầm lên một tiếng!
Khí thế của hai người đang giằng co, bỗng nhiên ngưng trệ!
Khí tức chợt tiêu tan!
Nơi này dù sao cũng là Hoán Hoa Các!
"Được."
Tề Nhạc liếc mắt nhìn hai phía, cuối cùng nhìn tới Tô Đình, lạnh lùng nói: "Tô Thần Quân hôm nay triển lộ uy phong, về sau cũng đừng quên chuyện hôm nay."
Tô Đình phất phất tay, chậm rãi nói: "Ngươi muốn đi tìm cái chết, ta nhất định không quên."
Tề Nhạc thu lại khí thế, trong lòng đã biết, bị Tô Đình quấy rầy một phen như thế, hơn nữa Tô Đình cùng Tô Duyệt Tần có quan hệ như thế, trận kết thân giữa Tiên Tần Sơn Hải giới cùng Hoán Hoa Các lần nãy đã không còn hi vọng.
Hắn cũng không phải hạng người quấn quít chặt lấy, lập tức thi lễ với Bắc Linh trưởng lão, nói: "Lần này Tề mỗ lỗ mãng, có điều thất lễ, mong Bắc Linh trưởng lão thứ tội, ngày sau nếu ngài đến Đông Hải, Tề Nhạc nhất định thịnh tình khoản đãi."
Bắc Linh trưởng lão khẽ gật đầu, nói: "Khách khí rồi."
Tề Nhạc lạnh lùng nhìn Tô Đình một chút, ánh mắt lại đảo qua Tô Duyệt Tần, cuối cùng là xuyên thấu qua Băng Cung, nhìn về phía nam.
Hắn thu hồi ánh mắt, vung tay áo nói: "Đi!"
Sau một tiếng này rơi xuống, trong lòng hai vị sư đệ của Tề Nhạc cùng đám đồ tử đồ tôn đều cảm thấy khuất nhục, trong ánh mắt nhìn về phía Tô Đình, đều cực kì bất thiện.
Tiên Tần Sơn Hải giới truyền lại từ tại Đông Thiên Hải Vận Đế Quân, chính là một trong Đạo Tổ truyền thừa, một trong những tông môn cường đại nhất thế gian, chiếm cứ Đông Hải, xưng bá một phương.
Đã bao giờ đệ tử của Tiên Tần Sơn Hải giới phải chịu khuất nhục như vậy?
Mà các đời đến nay, dù giữa các đại đạo tổ truyền nhận có ngầm tranh phong, nhưng xé rách quan hệ mặt ngoài như thế, Tô Đình là người đầu tiên.
"Đi!"
Tề Nhạc tự biết lần này đã mất hết mặt mũi, dù là ở Hoán Hoa Các, hay là ở trước mặt đệ tử nhà mình, bị Tô Đình luân phiên nhục nhã, lại chỉ có thể không công mà lui, quả thực khuất nhục đến cực điểm.
Hắn bỗng vung tay áo, hóa thành một đạo lưu quang, bay về phương bắc.
Mà đám đệ tử của Tiên Tần Sơn Hải giới cũng vội bay đuổi theo đi.
Lăng An ý còn chưa từ bỏ, nhìn thoáng qua Tô Duyệt Tần.
Nào biết Tô Đình lại bước lên một bước, vừa vặn ngăn ở trước người Tô Duyệt Tần, mặt đối mặt với hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, yên lặng thật lâu.
Lăng An bỗng nhiên rùng mình một cái, quay người đi.
——
Trong Băng Cung.
Bầu không khí cổ quái.
Đám người Tiên Tần Sơn Hải giới lại thật sự cư thế rời đi trước mắt Tô Đình.
Lại nghĩ tới dáng vẻ bá đạo khi nãy của Tô Đình, đối với người có đạo hạnh cao thâm mà địa vị cao tuyệt như Tề Nhạc mà hắn vẫn khí thái ngang nhiên như vậy, mang theo tư thái từ trên cao nhìn xuống, không khỏi khiến người ta trầm mặc.
"Ngày ở ở trước cửa Tiên Tần Sơn Hải giới ngươi, bản thần quân nhìn ngươi đã không vừa mắt, nếu không phải chưởng giáo trong môn ngươi ra mặt, đầu ngươi đã người rơi xuống đất, hôm nay ngươi muốn tìm chết, bản thần quân thành toàn ngươi!"
Mà câu nói này càng khiến chư vị đệ tử Hoán Hoa Các im lặng.
Vân Cung cùng Yến Đình đều trầm mặc.
Là lực lượng như thế nào, có thể để giúp Tô Đình chỉ có đạo hạnh tầng bảy có tự tin như vậy, có thể trảm được Bán Tiên của Tiên Tần Sơn Hải giới?
Nếu lợi hại như vậy, như vậy mấy trận đấu pháp lúc trước trong môn, Tô Đình còn giữ lại bao nhiêu khí lực?
Vân Cung nhìn Tô Đình đã chữa trị xong vết thương, vẻ mặt cực kì phức tạp, nhưng trong lòng cũng không nhìn thấu người thiếu niên này.
Mà trong lòng Tô Duyệt Tần lại ngổn ngang khó tả, ở trong mắt nàng, Tiên Tần Sơn Hải giới là tông môn có thể so với Hoán Hoa Các, mà Tề Nhạc là nhân vật không kém gì Bắc Linh trưởng lão.
Nhưng Tiểu Đình ở đây, uy thế vô tận, lại có thể đè Tề Nhạc xuống một đầu, không thể không chịu mất mặt để rời đi.
Trong chớp mắt, đám người đều trầm mặc lại.
"Tô Thần Quân thật uy phong."
Bắc Linh trưởng lão nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, trong lời nói cũng chứa đầy vẻ phức tạp.
Tô Đình đối mặt với vị trưởng lão này của Hoán Hoa Các lại không có vẻ khinh thường, thu khí thế, thi lễ rồi khiêm tốn nói: "Là Tô mỗ thất lễ."
Bắc Linh trưởng lão phất phất tay, nói: "Việc này đã xong, tỷ đệ các ngươi trở về đi."
Tô Đình nhẹ gật đầu, đi tới trước mặt biểu tỷ, lộ ra mỉm cười, nói: "Đi thôi, trước tiên trở về rồi hãy nói."
Tô Duyệt Tần kinh ngạc gật đầu, mặc cho hắn nắm tay,
Rời đi Băng Cung, đi vào trong Hoán Hoa Các.
Mà trong Băng Cung, rất nhiều đệ tử Hoán Hoa Các nhìn theo bóng lưng hai tỷ đệ, tất cả đều trầm mặc.
Bắc Linh trưởng lão thản nhiên nói: "Có phải trong lòng các ngươi nghi hoặc, vì sao vị trưởng lão Nguyên Phong Sơn này trẻ tuổi như vậy, mà có thể bá đạo như thế, khiến Tề Nhạc Tiên Tần Sơn Hải giới biến thành bộ dáng như vậy?"
Vân Cung im lặng một lát, gật đầu nói: "Đệ tử đúng là nghi hoặc."
Bắc Linh trưởng lão chậm rãi nói ra: "Hắn từng đi qua Đông Hải, trước đây ở trước cửa Tần Sơn Hải giới, cũng từng làm ra hành động vĩ đại như ở Hoán Hoa Các ta, mà ở trước mắt bao người, vô số người tu hành ở Đông Hải tận mắt nhìn thấy. . . Ở cùng cảnh giới, hắn đánh ra danh hào Vô Địch Thần Quân."
——
Trong Hoán Hoa Các.
"Xem ra thiếu niên này quấy ra phong ba ở Đông Hải còn kinh người hơn so với chúng ta trong tưởng tượng."
Các chủ mặc quần áo xanh trắng, đeo mặt nạ sa mỏng, nói khẽ: "Chữ viết trên tin tức dù sao cũng là chỉ phác họa đơn giản, bây giờ tận mắt nhìn thấy, mới có thể mơ hồ đoán được, ngày đó hắn ở Đông Hải có thanh thế bực nào."
Ở sau lưng nàng, có một lão ẩu, thấp giọng nói: "Đúng là không phải tầm thường, chỉ là lúc trước Các chủ. . ."
Các chủ Hoán Hoa Các lạnh nhạt nói: " Trưởng lão Nguyên Phong Sơn, và thủ đồ của Tiên Tần Sơn Hải giới, giữa bọn hắn không hợp nhau, đủ để ảnh hưởng quan hệ hai nhà, đối với bản môn thì chuyện này chưa hẳn đã là chuyện xấu. huống chi, bọn hắn vốn có lấy ân oán, cũng không phải Hoán Hoa Các ta có thể điều hòa. . ."
Dừng một chút, Các chủ Hoán Hoa Các nói ra: "Nhưng bọn hắn không thể đấu pháp ở Hoán Hoa Các, càng không thể tử thương ở đây, đây là quy củ của Hoán Hoa Các, cũng không thể để người ngoài làm càn ở đây."
Lão ẩu nghe vậy, như có điều suy nghĩ, nói: "Như vậy lúc này?"
Các chủ Hoán Hoa Các chậm rãi nói: "Thù hận đã kết, giữa hai người này ngày sau sẽ không bình tĩnh."
——
Phía bắc Hoán Hoa Các.
Giữa chốn băng thiên tuyết địa.
Nơi đây đã ở cảnh nội Nam Hải.
Tề Nhạc bỗng nhiên dừng lại.
Sau lưng hắn, rất nhiều độn quang cũng đuổi đến tận đây.
"Sư huynh."
"Sư phụ."
Những đồng môn Tiên Tần Sơn Hải giới này đều do dự, như muốn mở miệng.
Tề Nhạc phất phất tay, thần sắc lạnh nhạt, nói: "Đại cục làm trọng, dù sao hắn cũng là người của Nguyên Phong Sơn, hai nhà đều là Đạo Tổ truyền thừa, trước mặt mọi người, không thể tuỳ tiện xuống tay với hắn, huống chi nơi đó là địa bàn của Hoán Hoa Các."
Nói rồi Tề Nhạc lại dặn: "Các ngươi về trong môn trước, ta còn phải ở lại Nam Hải tìm một kiện bảo bối trong truyền thuyết."
Mấy người Tiên Tần Sơn Hải giới đều liếc nhau.
Bọn hắn mơ hồ có suy đoán, nhưng cũng không dám mở miệng.
Tề Nhạc khua tay nói: "Đi đi."
Địa vị của hắn cực cao, đạo hạnh cũng cao, tự nhiên không có người nào dám can đảm làm trái.
Lập tức chỉ thấy mấy đạo độn quang bay dọc theo Nam Hải, bay về hướng Đông Hải.
Nhưng ánh mắt Tề Nhạc lại dần dần lạnh xuống.
"Tô Đình!"
Trong mắt Tề Nhạc trắng đen rõ ràng, con ngươi màu đen, uyển như màu mực, trong miệng trầm giọng nói: "Dù ngươi coa thiên phú tuyệt luân, dù đấu pháp lăng lệ, đạo hạnh quá thấp thì cũng sẽ chết yểu."
Hắn nhìn một sợi màu mực trong bàn tay, mới nhìn lại phương nam, lạnh như băng nói: "Ngươi cũng không thể trốn trong Hoán Hoa Các cả đời!"