"Đệ tử nhà ngươi chết yểu, liên quan rắm gì tới chúng ta?"
Câu nói này cực kì rõ ràng, trong ngữ khí lại lộ ra vẻ lạnh lẽo mà âm u.
Đám người nghe thấy đều biến sắc.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía cừa nam.
Chỉ thấy ở bên ngoài cửa điện phía nam, có một người chầm chậm đi tới.
Người này nhìn như thiếu niên, dáng người thẳng tắp, vẻ mặt lạnh lẽo, lông mi ngang nhiên.
"Ngươi. . ."
Ánh mắt Tề Nhạc ngưng tụ, lộ ra vẻ khác thường.
Mà mấy đệ tử Tiên Tần Sơn Hải giới phía sau hắn lại liếc nhau, đều cảm thấy kinh ngạc.
Vị ngoại môn trưởng lão Nguyên Phong Sơn này, sao lại ở Hoán Hoa Các?
Nhưng ngược lại, đệ tử Hoán Hoa Các lại khá bình tĩnh.
Dù sao Tô Đình cũng là đệ đệ của Tô Duyệt Tần, lúc này ra mặt cũng không tính là ngoài ý muốn.
Nhưng ánh mắt của mấy người Vân Cung, Yến Đình lại có vẻ cực kì phức tạp.
"Tiểu Đình. . ."
Tô Duyệt Tần kinh hãi, đã biết đối diện chính là quý khách từ Tiên Tần Sơn Hải giới tới, nàng sợ Tô Đình đắc tội với bọn hắn, nhẹ nhàng kéo tay áo hắn một cái, ra hiệu hắn không nên lỗ mãng.
Tô Đình quay đầu, vỗ vỗ tay biểu tỷ, rồi mới là nhìn về phía đám người Tiên Tần Sơn Hải giới.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, nhìn tới Lăng An thì lại lạnh lùng quát: "Chó mèo ở đâu ra, ai cho ngươi mượn lá gan mà đòi làm tỷ phu của bản thần quân?"
Tiếng quát vừa dứt, trong mắt Tô Đình bắn ra tia sáng lạnh.
Hai mắt Lăng An tối sầm lại, lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, trong lòng mờ mịt, có cảm giác giống như chính mình đã từ trên đám mây rơi xuống dưới vực sâu, hắn không ngừng rơi xuống, không có chỗ nương tựa, trái tim không khỏi đập nhanh, sợ hãi đến cực điểm.
"Tô Đình!"
Tề Nhạc bỗng quát nhẹ, vận chuyển pháp lực.
Lăng An lập tức tỉnh lại, chỉ cảm thấy mồ hôi đã thấm ướt quần áo trong, toàn thân phát lạnh, trong ánh mắt nhìn về phía Tô Đình cũng có mấy phần sợ hãi.
Tô Đình chuyển sang nhìn Tề Nhạc, ánh mắt lạnh lẽo, trầm giọng nói ra: "Là ai cho Tề Nhạc ngươi lá gan, muốn làm tổ tông của bản thần quân?"
Hắn một bước phóng ra, trên tay bắn ra vầng sáng năm màu, khí thế ngút trời!
Lập tức che kín khắp nơi, toàn bộ Băng Cung đều vì thế mà rung động!
Sắc mặt Tề Nhạc đột biến, âm trầm vô cùng, vung tay lên một cái, khí thế lập tức bách tới.
Tô Đình giống như chưa hề phát hiện, sờ tay vào ngực, vẫn nhìn về phía Tề Nhạc, lạnh giọng nói: "Là Cát Chính Hiên giúp ngươi luyện gan hùm mật gấu sao?"
Tề Nhạc lạnh giọng nói: "Ngươi quá đáng!"
Tô Đình hơi nhướn lông một cái, ánh mắt lạnh dần.
Nhưng đúng vào lúc này.
Một luồng khí tức chen vào giữa hai người.
"Nơi này là Hoán Hoa Các."
Bắc Linh trưởng lão bỗng nhiên lên tiếng.
Hai người liếc nhau, rồi mới thu liễm khí tức.
——
Mà tại thời khắc này.
Trong Băng Cung.
Bầu không khí vô cùng nặng nề.
Đám đệ tử của Tiên Tần Sơn Hải giới đều biết vị Vô Địch Thần Quân khi ở cùng cảnh giới đã đánh bại Thái Tuế pháp kiếm- Tề Tuyên của bản môn, giờ phút này đứng gần trong gang tấc, trong ánh mắt nhìn đối phương đều là vẻ hết sức phức tạp.
Nhưng các đệ tử Hoán Hoa Các lại cảm thấy kinh dị.
Dù biết Tô Đình chính là trưởng lão của Nguyên Phong Sơn, mà lại là Chân Nhân Dương Thần, ở phương diện đấu pháp cũng có thể đấu với Vân Cung.
Nhưng người đối diện lại là cao đồ xuất thân từ Tiên Tần Sơn Hải giới, đại đệ tử của chưởng giáo tiên tông, mà lại đã sớm trở thành Bán Tiên, so với Vân Cung, chỉ sợ đạo hạnh còn thâm hậu hơn một bậc.
Nhưng từ khí thế khi nãy Tô Đình thể hiện ra thì rõ ràng còn mạnh hơn cả Tề Nhạc.
Lại nghĩ tới hai câu nói kia của Tô Đình, hiển nhiên hai người sớm đã quen biết, đồng thời quan hệ còn không tốt.
Là ai cho Tề Nhạc ngươi lá gan, muốn làm tổ tông của bản thần quân? Là Cát Chính Hiên cho luyện gan hùm mật gấu cho ngươi sao?
Mà hai câu này càng khiến người mơ màng.
Dường như vị trưởng lão Nguyên Phong Sơn trẻ tuổi này còn áp đảo thủ đồ của Tiên Tần Sơn Hải giới đã thành danh nhiều năm.
Chuyện này khiến chư vị đệ tử Hoán Hoa Các liếc nhìn nhau, trong lòng không ngừng suy nghĩ.
Ngay cả Vân Cung cùng Yến Đình cũng thấy kinh dị.
Bởi vì lúc này Tô Đình quả thực quá cường thế.
Chỉ có Bắc Linh trưởng lão sớm đã nghe Các chủ nói các sự tích liên quan tới Tô Đình ở Đông Hải, nên vẫn rất bình tĩnh.
"Tiểu Đình. . ."
Trong lòng Tô Duyệt Tần hơi khẩn trương,
Nàng vừa nghe Tô Đình kể chuyện về Đông Hải, nhưng cũng biết Tô Đình vì để cho nàng an tâm nên đã bớt đi rất nhiều chi tiết.
Dù Tô Đình tự xưng là vô địch ở Đông Hải, nhưng cũng chỉ là chính hắn nói thôi.
Nhưng người trước mắt này dù sao cũng là Bán Tiên, là nhân vật có thể dời núi lấp biển, không kém gì Bắc Linh trưởng lão.
Đồng thời xét về thân phận thì Tề Nhạc vẫn là thủ đồ của chưởng giáo Tiên Tần Sơn Hải giới!
"An tâm."
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, bàn tay làm thủ thế, hắn vẫn nhìn thẳng tới Tề Nhạc, vẻ mặt rét lạnh.
Tề Nhạc thở sâu, trầm giọng nói: "Đệ tử Tiên Tần Sơn Hải giới ta muốn kết thân cùng Hoán Hoa Các, có liên quan gì với Nguyên Phong Sơn ngươi? Tô Đình, ngươi ở đây ra tay can thiệp, không khỏi quá mức rồi!"
Tô Đình cười lạnh nói: "Đến Hoán Hoa Các cầu hôn, cũng không thăm dò trước, cân nhắc phân lượng nhà mình một chút. . . Tỷ tỷ của Tô mỗ ta, mười Tề Nhạc nhà ngươi đều không xứng, đồ tôn của ngươi thì tính là thứ quái gì?"
"Ngươi. . ."
Tề Nhạc méo mặt, lửa giận trong lòng bắn ra, nhưng cũng nghe được lời Tô Đình nói.
Tô Duyệt Tần là tỷ tỷ của Tô Đình?
Một người là đệ tử tầm thường của Hoán Hoa Các, đạo hạnh chưa tới Thượng Nhân cảnh.
Một người lại là ngoại môn trưởng lão của Nguyên Phong Sơn, bản lĩnh cực cao.
Hai người này không có gì ngoài cùng họ, dù có bắc tám gậy tre cũng đánh không đến.
Sao lại là hai tỷ đệ?
Tề Nhạc không ngờ tới, mình lần đầu vì môn hạ hậu bối đi cầu hôn, thế mà lại trực tiếp đá phải tấm sắt trước mắt này, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác vô cùng hoang đường.
Mà đám đệ tử Tiên Tần Sơn Hải giới phía sau hắn cũng đều cảm thấy thế sự không khỏi quá trêu cợt người .
Sắc mặt Lăng An liên tục thay đổi, trong lúc nhất thời khó mà nói lên lời.
"Được rồi, tỷ tỷ của Tô Thần Quân ta chướng mắt phế vật của Tiên Tần Sơn Hải giới ngươi."
Tô Đình khua tay nói: "Cút về!"
Lăng An kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng bệch.
Sắc mặt Tề Nhạc cùng những đồng môn khác sau lưng đều lạnh đến cực điểm.
Bầu không khí trong chớp mắt trở nên cực kì lạnh lẽo.
Ánh mắt Tô Đình cũng càng thêm lạnh lẽo.
Ánh mắt Bắc Linh trưởng lão ngưng tụ nhưng cũng chưa mở miệng mà chỉ vung tay lên một cái, bảo vệ đệ tử có đạo hạnh hơi yếu trong băng cung.
Các đệ tử Hoán Hoa Các cũng thấy bầu không khí lạnh lẽo đến cực điểm, nhưng lại càng thêm kinh hãi vì Tô Đình.
Giữa Tô Đình cùng Tề Nhạc rốt cuộc là từng có chuyện gì?
Sao Tô Đình dám bất kính với Tề Nhạc có thân phận tôn quý, công quả nửa thành như thế?
Thậm chí đến tình trạng xem thường như thế?
Tô Duyệt Tần nắm thật chặt tay, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đầy mồ hôi, chỉ sợ Tô Đình vì nàng mà triệt để đắc tội với đại địch, sau này nửa bước khó đi, có nguy hiểm đến tính mạng.
Có lẽ tiểu tinh linh phát hiện ra dị trạng của Tô Duyệt Tần, đứng trên bả vai nàng khẽ thổi một ngụm, giúp nàng bớt khẩn trương.
"Không có chuyện gì."
Tiểu tinh linh nói như vậy.
——
Mà bầu không khí trong băng cung lại giằng co.
"Tô Đình! Đừng tưởng rằng ngươi là trưởng lão của Nguyên Phong Sơn thì Tề mỗ người liền không làm gì được ngươi!"
Trong mắt Tề Nhạc chất chứa sát cơ, rốt cục mở miệng, lạnh giọng nói: Chỉ dựa vào việc ngươi làm nhục Tiên Tần Sơn Hải giới ta, Tề mỗ ở đây chém giết ngươi, Nguyên Phong Sơn cũng không thể nói gì hơn!"
"Ngươi đều có thể thử một phen!"
Tô Đình vung tay lên một cái, nói: "Ngày trước ở trước cửa Tiên Tần Sơn Hải giới ngươi, bản thần quân đã nhìn ngươi không vừa mắt rồi, nếu không phải chưởng giáo trong môn ngươi ra mặt, đầu ngươi đã rơi xuống đất, hôm nay ngươi muốn tìm chết, bản thần quân thành toàn ngươi!"
Sắc mặt Tề Nhạc khó coi đến cực điểm, trầm giọng nói: "Tô Đình! Ngươi không nên quên, ngày đó ta cần tự phong đạo hạnh, hôm nay ta không cần phong cấm đạo hạnh, ta là Bán Tiên, đạo hạnh hơn xa cho ngươi! Chỉ là đạo hạnh tầng bảy,trong mắt ta chỉ là sâu kiến thôi!"
Tô Đình lơ đễnh, ngẩng đầu nói: "Khẩu khí thật lớn!"
Khí thế hai người giao phong, vô hình giống như hình thành gió lốc.
Cả tòa Băng Cung bắt đầu rung động, như lung lay sắp đổ!
"Đủ rồi!"
Bắc Linh trưởng lão lên tiếng quát: "Hoán Hoa Các không phải là nơi để các ngươi đấu pháp!"