Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 562: Đệ tử nhà ngươi chết yểu, liên quan rắm gì tới chúng ta




     Trong Băng Cung.

Bầu không khí có chút xấu hổ.

Tề Nhạc xuất thân Tiên Tần Sơn Hải giới, mà lại là đại đệ tử đời này, địa vị không thua gì trưởng lão Hoán Hoa Các, mà bản thân cũng là Bán Tiên, nào biết tơi Hoán Hoa Các này, ngược lại luôn luôn bị người ta dùng mặt lạnh đối đãi.

Điều này khiến trong lòng hắn vô cùng tức giận, mà hai sư đệ và mấy đồ tử đồ tôn sau lưng cũng có phần không thích.

Nhưng cũng may đều là đệ tử đại phái, cũng biết đây là địa điểm của Hoán Hoa Các, nên cũng không phát tác.

Tề Nhạc cũng coi như hài lòng với việc này, chí ít từ chuyện này có thể thấy đồ tử đồ tôn của mình có tâm tính cũng không tệ, không giống những cô nương của Hoán Hoa Các này.

Trải qua chuyện này, Tề Nhạc luôn có cảm giác tâm tính những cô nương này chính là hỉ nộ vô thường, có phần tùy hứng.

Nhưng Bắc Linh trưởng lão đã lên tiếng, cũng khiến hắn nhẹ nhàng thở ra.

"Đã đến rồi thì mời tiến đến đi."

Tề Nhạc nói như vậy, cố bình phục tâm cảnh, ngồi ngay ngắn xuống.

Mà Bắc Linh trưởng lão lại nhìn chằm chằm hai đồ nhi của mình một chút, trong lòng cũng biết vì sao các nàng tức giận.

Vân Cung diện mạo tinh xảo, lại bị người ta để lại dấu tay trên mặt, giờ này tuy rằng đã tan đi, nhưng dù sao nàng vẫn cảm thấy khó chịu, nên mới đeo mạng che mặt.

Có đạo hạnh tầng chín, lại bị Tô Đình dùng đạo hạnh tầng bảy đánh vào mặt, đối với Vân Cung mà nói, có thể xưng là vô cùng nhục nhã.

Đối với nữ nhi, đây cũng là chuyện khó mà mở miệng.

Hết lần này tới lần khác Tề Nhạc này lại hỏi trực tiếp, khó tránh khỏi sẽ khiến Vân Cung sinh lòng tức giận.

Về phần Yến Đình, Cửu Vĩ Hồ là nàng nhặt được khi còn bé, cùng làm bạn với nàng, hơn nữa tâm tính nữ hài nên luôn coi trọng người bạn này.

Bây giờ có người muốn lấy pháp bảo thượng phẩm để đổi lấy Cửu Vĩ Hồ mà nàng âu yếm, khó tránh khỏi sẽ khiến nàng tức giận.

Nếu là hôm qua, Yến Đình nể thân phận của đối phương, có lẽ cũng chỉ nhã nhặn từ chối, tiếc là hôm nay lại thua trong tay thiếu niên Nguyên Phong Sơn kia, trong lòng chỉ cảm thấy sỉ nhục, nên cũng mất kiên nhẫn.

Bắc Linh trưởng lão cũng là nữ nhi, tự nhiên sẽ hiểu được suy nghĩ trong lòng của hai đồ nhi lúc này, bởi vậy cũng không quở trách gì.

"Trưởng lão."

Đúng lúc này, Vận nhi đã mang Tô Duyệt Tần đến.

Nơi đây là Băng Cung, là nơi Hoán Hoa Các chiêu đãi khách tới, lại là lúc Hoán Hoa Các gặp người của Tiên Tần Sơn Hải giới, Tô Đình làm trưởng lão Nguyên Phong Sơn, nên tránh đi.

Mà Tô Duyệt Tần vào Băng Cung, lập tức cảm giác bầu không khí có chút kinh ngạc.

Nhất là ánh mắt của chư vị sư tỷ trong môn nhìn về phía của nàng, dường như cũng khác biệt lúc trước.

Ánh mắt của Yến Đình sư tỷ có phần phức tạp, mà trên mặt Vân Cung sư tỷ chẳng biết tại sao lại đeo một tấm lụa mỏng.

"Trưởng lão."

Tô Duyệt Tần đi tới, nhẹ thi lễ, sau đó lại làm thế với các vị chân truyền đệ tử khác.

Bắc Linh trưởng lão lộ ra vẻ ôn hòa, nhẹ gật đầu, lại đưa tay giới thiệu nói: "Mấy vị này là quý khách từ Tiên Tần Sơn Hải giớiđến. . . Vị này là đại đệ tử đời này của chưởng giáo Tiên Tần Sơn Hải giới- Tề Nhạc tiên sinh."

Tô Duyệt Tần nghe vậy, xoay người lại, thi lễ nói: "Đệ tử Hoán Hoa Các- Tô Duyệt Tần tham kiến Tề tiên sinh."

Tề Nhạc mỉm cười, trong ánh mắt mang theo vẻ xem kỹ.

Nữ tử trước mắt có ngũ quan tinh xảo, dáng người cao gầy, khí chất cũng nhu mà không yếu, cử chỉ nhẹ nhàng, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, quả thực khiến người nhìn hai mắt tỏa sáng.

Tuy nói đạo hạnh hơi kém, nhưng có thân phận đệ tử của Hoán Hoa Các cũng đủ rồi.

Tề Nhạc cảm thấy hài lòng, vừa cười vừa nói: "Rất tốt, khó trách môn hạ Lăng An của ta từ sau khi gặp ngươi thì trà không uống, cơm không ăn, quả thật là khuynh thành tuyệt sắc, ta thấy mà yêu."

Tô Duyệt Tần nghe vậy thì khẽ giật mình, mới nhìn rõ sau lưng Tề Nhạc có một thanh niên đang nhìn chính mình, ánh mắt người này nóng rực.

"Tô cô nương."

Lăng An kia vội thi cái lễ, ánh mắt nóng rực, nói: "Ngày hôm trước Lăng An truy sát đại yêu, từ Đông Hải truy đến Nam Hải, đúng lúc gặp cô nương đi theo Bắc Linh trưởng lão tới Nam Hải lấy châu, nên đối với cô nương vừa thấy đã yêu. . ."

Nói rồi hắn thở sâu, nói: "Sau khi ta trở về tông môn, ăn mà không có khẩu vị, ngủ cũng không ngon, ngày đêm trong đầu luôn hiện ra thân ảnh của cô nương, trà không uống, cơm không ăn, thậm chí tu hành cũng chậm trễ."

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Tô Duyệt Tần tay chân luống cuống, không khỏi tiến lên một bước,

Nói: "Ta vốn muốn sau khi trảm yêu xong sẽ thử luyện tựu Dương Thần, thành tựu Chân Nhân, nhưng từ sau khi gặp cô nương, trong lòng gần như sinh ma chướng, suýt nữa đã nhóm lửa tự thiêu, bây giờ chỉ có vui kết liền cành cùng cô nương, đạt thành tâm nguyện, mới có thể bình phục lại, việc tu hành tiến thêm một bước."

Tô Duyệt Tần không khỏi lui hai bước, nhìn về phía Bắc Linh trưởng lão.

Bắc Linh trưởng lão nói ra: " Hoán Hoa Các ta tuy rằng ít khi thông gia với bên ngoài, nhưng tông môn như Tiên Tần Sơn Hải giới cũng không phải không có tiền lệ gả cưới. . . Đối với việc này, trong bổn môn kì thực cũng không cấm đoán, nếu các ngươi lưỡng tình tương duyệt, ta sẽ thay ngươi làm chủ."

Lăng An nghe vậy, lập tức vui mừng, tiến lên muốn nắm chặt tay của Tô Duyệt Tần.

Tô Duyệt Tần kinh hãiv lùi lại mấy bước, lắc đầu, nói khẽ: "Vị sư huynh này, ta cùng ngươi chỉ có duyên gặp mặt một lần, nói chuyện gả cưới không khỏi quá mức vội vàng."

Lăng An nghe được lời này, sắc mặt trắng nhợt, cắn răng nói: "Ngươi muốn cự tuyệt ta sao?"

Vân Cung bỗng nhiên lên tiếng, lạnh lùng nói: "Đệ tử Hoán Hoa Các, ngay cả tư cách cự tuyệt ngoại nhân đều không có à?"

Lăng An kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy trước ngực như bị đánh một chưởng.

Mà đúng lúc này, một luồng gió mát từ phía sau truyền đến.

Rõ ràng là Tề Nhạc xuất thủ, hóa giải khí thế của Vân Cung.

Vẻ mặt Tề Nhạc cũng không tốt lắm, không ngờ Vân Cung ở ngay trước mặt hắn, lại xuất thủ với đồ tôn nhà mình, nhưng Tề Nhạc ngăn chặn phẫn nộ, chỉ nhìn Tô Duyệt Tần, nói ra: "Cô nương, đồ tôn của ta làm người công chính, tướng mạo đều tốt, ở đời này cũng là đệ tử kiệt xuất nhất, tuổi mới qua hai mươi, đạo hạnh đã tới tầng sáu, gần như bước vào Dương Thần, ngày sau chính là tiền đồ vô lượng, dù là đắc đạo thành tiên cũng không phải vọng tưởng."

Hắn chắp hai tay sau lưng, nói: "Không phải Tề mỗ khoe khoang, ở độ tuổi này của hắn, có lẽ ở tiên tông đạo phái, có thể có thể thành tựu Chân Nhân trước."

Ánh mắt của hắn đảo qua đám người Hoán Hoa Các.

Ngay cả Bắc Linh trưởng lão cũng lộ ra sắc mặt khác thường, nhìn về thiếu niên kia mấy lần.

Tô Duyệt Tần lại lui hai bước, lui đến bên cạnh Bắc Linh trưởng lão, mới nói khẽ: "Vị Lăng An sư huynh này dù có kiệt xuất hay bất phàm hơn nữa, cũng không có có quan hệ gì cùng ta."

"Ồ?"

Tề Nhạc nhìn lại, nói: " Người xuất sắc như thế, ở thế hệ này của các ngươi, có thể đếm được trên đầu ngón tay, sau này hắn làm vị hôn phu của ngươi, không đủ để làm ngươi kiêu ngạo sao?"

Tô Duyệt Tần khẽ lắc đầu, nói ra: "Có xuất sắc hơn, nhưng ta cũng không biết hắn, chúng ta chỉ có duyên gặp mặt một lần, ta tuyệt đối không có khả năng vì một người xa lạ có thiên phú trác tuyệt mà gả cho hắn."

Lăng An nghe vậy, lộ ra vẻ lo lắng, như muốn tiến lên.

Nhưng Tề Nhạc vung tay lên một cái, ngăn hắn lại, mới nói: "Người trong chúng ta, tuy không phải đoạn tình tuyệt tính, nhưng cũng không cần như ngươi, ngươi từ từ cân nhắc một phen, lần này nếu có thể vui kết liền cành, hai nhà kết chuyện tốt, ta làm trưởng bối, tự nhiên ban thưởng cho ngươi một kiện trân bảo."

Tô Duyệt Tần lắc đầu nói: "Ta không cần trân bảo."

Tề Nhạc thở dài: "Đồ tôn này của ta toàn tâm toàn ý với ngươi, không tiếc quỳ gối trước mặt chúng ta, mời ta đến Hoán Hoa Các cầu hôn, bây giờ Tề mỗ bỏ đi mặt mũi, cũng không thể thành công. Mà sau lần này, đệ tử này của ta đã sinh ra ma chướng, không thể thông suốt, một vị cao nhân đạo môn trong tương lai cứ thế chết yểu, cô nương thật sự nhẫn tâm sao?"

Tô Duyệt Tần khẽ nhíu mày, nhưng không mở miệng.

Mà đám người Bắc Linh trưởng lão cũng lộ ra vẻ không thích.

Những lời cuối cùng này của Tề Nhạc đã mang tính chất khác biệt.

Ở đây đều là hạng người đạo hạnh cao thâm, tự nhiên không có người nào ngu dốt.

Mà Tô Duyệt Tần cũng là người thông tuệ, cũng cảm thấy không thích, nhưng không đáp lời.

Tề Nhạc thấy thế, đang muốn tiếp tục mở miệng.

Nhưng đúng vào lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới một giọng nói âm u.

"Đệ tử nhà ngươi chết yểu, liên quan rắm gì tới chúng ta?"