Tỷ đệ hai người trong viện không khỏi liếc nhau một cái.
Tô Đình hắc một tiếng, vẻ mặt dị dạng, ngày mai hắn đã phải rời khỏi Hoán Hoa Các, hôm nay tỷ đệ trùng phùng, thời gian ngắn ngủi, chính là muốn dạy bảo tri thức liên quan đến tu hành đều phải gấp gáp.
Mà lúc này lại có người đến đây quấy rầy, nếu nói trong này không có gì mờ ám, Tô Đình cũng không tin.
Chẳng lẽ Tô mỗ hắn ở Hoán Hoa Các này gây ra một trận phong ba khiến những trưởng lão đệ tử kia có chủ tâm chơi ngáng chân hắn?
Thấy biểu tỷ nhìn qua, Tô Đình vừa cười vừa nói: "Không sao, hỏi một chút xem vị cô nương này phụng lệnh vị nào trong môn, lần này đi Băng Cung là vì chuyện gì."
Tô Duyệt Tần nhẹ gật đầu, đứng dậy đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là thiếu nữ, nhẹ gật đầu.
Tô Duyệt Tần mỉm cười, nói: "Là Vận nhi sư tỷ sao, không biết là vị trưởng lão nào triệu sư muội qua? Vì sao không ở trong môn mà lại tới Băng Cung?"
Vẻ mặt thiếu nữ kia khác thường, nói khẽ: "Chuyện này liên quan tới khách từ bên ngoài tới chơi, nhưng Bắc Linh trưởng lão muốn ngươi cũng đi qua một chuyến."
Tô Duyệt Tần nghe vậy, nhẹ gật đầu, nói ra: "Ngươi đợi ta một lát, ta sẽ lập tức đến."
Vận nhi nhẹ gật đầu, ánh mắt lướt qua Tô Duyệt Tần, nhìn về phía Tô Đình đang ngồi ngay ngắn bên trong, ánh mắt phức tạp, dường như có địch ý, lại có ý sợ hãi, còn có rất nhiều kính sợ.
——
Trong viện.
Tô Đình vỗ vỗ tiểu tinh linh, mới cười hỏi: "Thế nào?"
Tô Duyệt Tần khẽ lắc đầu, nói ra: "Chỉ nói là Bắc Linh trưởng lão để ta đi qua một chuyến, còn nói là chuyện khách từ bên ngoài tới, từ khi ta đến Hoán Hoa Các đến nay, mới chỉ đi theo Bắc Linh trưởng lão tới Nam Hải một lần tìm kỳ châu."
Tô Đình nói ra: "Nếu như vậy, ta đi theo tỷ một chuyến."
Tô Duyệt Tần nhẹ gật đầu, nói: "Cũng được, đệ đi theo ta, nhưng trong Hoán Hoa Các đều là nữ tử, mà Băng Cung lại có khách từ ngoài tới, rất nhiều phương diện phải chú ý chút, tránh chọc các trưởng lão không vui."
Tô Đình sờ sờ mặt, nói: "Ta biết, ta luôn luôn không gây chuyện."
Tiểu tinh linh liếc mắt, Tô Đình có thất lễ hơn, cũng không sánh được với chuyện vừa rồi thất lễ khi tranh đấu khi nãy, còn chọc đến các trưởng lão không vui?
Chỉ dựa vào chuyện mà Tô Đình gây ra, không chừng hiện tại trong lòng thật nhiều trưởng lão đệ tử đều muốn đánh chết hắn ấy chứ.
Nhưng bây giờ nhìn, có vẻ Tô Đình cũng biết tự mình hiểu lấy, nên cũng không vạch trần hắn.
"Vận nhi sư tỷ, chúng ta đi thôi."
Tô Duyệt Tần nói như vậy.
Vận nhi nhìn chằm chằm vào Tô Đình một chút, cũng không nhiều lời.
Tô Duyệt Tần phát hiện ra ánh mắt của Vận nhi có chút cổ quái, nhưng nhớ tới dù sao Tô Đình cũng là người nam tử, ở Hoán Hoa Các khó tránh khỏi sẽ tương đối dễ thấy, nên cũng không chú ý nhiều.
"Tỷ, vị Bắc Linh trưởng lão này, tỷ quen thuộc sao?"
Tô Đình bỗng nhiên hỏi như vậy, vẻ mặt khác thường.
Tô Duyệt Tần gật đầu nói: "Bắc Linh trưởng lão vô cùng tốt với ta, năm đó vị tiền bối có thân Hàn Đỉnh kia và nàng thân thiết như tỷ muội, ta tiếp nhận di trạch của vị tiền bối kia, cho nên Bắc Linh trưởng lão cũng coi ta là truyền thừa đệ tử của vị tiền bối kia. Ta ở Hoán Hoa Các, phần lớn mọi chuyện là do môn hạ đệ tử của Bắc Linh trưởng lão lo, có rất nhiều ưu đãi."
Tô Đình cười đắc ý, nói: "Nói như vậy cũng không sai, lần trước vị Bắc Linh trưởng lão này còn dẫn tỷ đi Nam Hải sao?"
Tô Duyệt Tần nói ra: "Lúc ấy là đi Nam Hải tìm kiếm một loại kỳ châu có thể làm cho thân Hàn Đỉnh ổn định lại, nhưng kỳ châu cực kì cổ quái, tùy từng người mà khác nhau, cho nên có cả Bắc Linh trưởng lão cùng Vân Cung sư tỷ phải mang ta cùng đi."
Tô Đình nghe thấy hai chữ Vân Cung, vẻ mặt lập tức trở nên dị dạng, khẽ khụ một tiếng rồi nói: "Bắc Linh trưởng lão cùng vị Vân Cung sư tỷ kia có quan hệ như thế nào?"
Tô Duyệt Tần nói ra: "Vân Cung sư tỷ chính là đệ tử thứ hai của Bắc Linh trưởng lão, nhưng đã tu thành Bán Tiên, tu vi so với Bắc Linh trưởng lão cũng không kém gì, Bắc Linh trưởng lão luôn nói là trò giỏi hơn thầy."
Nói đến đây, Tô Duyệt Tần lại dặn dò: "Bắc Linh trưởng lão cùng Vân Cung sư tỷ, đều vô cùng tốt với ta, chờ một lúc đệ gặp thì nhớ phải khách khí tôn trọng một chút."
"Ây. . ."
Vẻ mặt Tô Đình dị thường cổ quái, không khỏi đưa tay gãi đầu một cái, giọng nói trở nên yếu ớt, nói: "Đệ biết rồi."
Tiểu tinh linh nhớ tới dấu tay đỏ chót vừa rồi, lại nhìn dáng vẻ Tô Đình đầy quẫn bách, nàng cố nhịn cười, nhưng nhịn đến mức quá khó chịu, tay nhỏ dùng sức, nắm chặt tóc của Tô Đình khiến tóc hắn đứt mất mấy cái.
Bước chân của Tô Đình không khỏi chậm lại chút, nghĩ đến chuyện lại phải gặp vị Vân Cung cô nương kia, trong lòng không khỏi có chút do dự.
"Hay là cứ quay về trong sân của biểu tỷ chờ nhỉ?"
——
Mà ở bên ngoài Hoán Hoa Các.
Giữa chốn băng thiên tuyết địa, gió lạnh quét qua, tuyết bay vẩy xuống, đại địa sông núi đều như băng tinh ngưng tựu thành.
Giữa chốn băng thiên tuyết địa này, Băng Cung rộng lớn đứng sững ở đây, bên trong vô cùng ấm áp.
Lúc này mấy vị trưởng lão của Hoán Hoa Các dẫn theo hơn mười vị đệ tử trong môn, ở đây tiếp đãi quý khách từ Tiên Tần Sơn Hải giới đến.
Chuyến này Tiên Tần Sơn Hải giới tới chừng tám người, mà người cầm đầu là Tề Nhạc, đại đệ tử đời này của Tiên Tần Sơn Hải giới, tu vi Bán Tiên.
Hai người còn lại là sư đệ của hắn, đều là Chân Nhân Dương Thần.
Năm người khác đều là môn hạ đồ tử đồ tôn của Tề Nhạc.
" Một lần trước gặp Bắc Linh trưởng lão là ở hai mươi bảy Hưng Nguyên hải vực thuộc Đông Hải, đến nay cũng đã hơn sáu mươi năm."
Tề Nhạc vừa cười vừa nói: " Thọ nguyên của người trần ngắn ngủi, sáu mươi năm là một giáp, gần như là thời gian cả đời, nhưng trong mắt người tu hành chúng ta, thời gian sáu mươi năm chỉ là một cái búng tay, nhớ lại lần trước liên thủ trảm yêu trừ ma cùng Bắc Linh trưởng lão, vẫn rõ mồn một trước mắt, giống như chỉ mới là hôm qua."
Vị Bắc Linh trưởng lão này, đạo hạnh cũng đạt tới Bán Tiên, tuy tuổi của bà đã cao, nhưng diện mạo lại chỉ tầm bốn mươi tuổi, trang dung tinh xảo, quần áo lộng lẫy, cử chỉ hữu lễ, phong nhã tư thái.
"Quá khen."
Bắc Linh trưởng lão chậm rãi nói ra: "Năm đó Tề Nhạc sư điệt đạo hạnh còn thấp hơn lão thân, nhưng cầm kiếm trảm ma, kiếm mang sắc bén, không kém gì lão thân, bây giờ đã thành Bán Tiên, một thân tu vi không thua gì lão thân, Tiên Tần Sơn Hải giới thật sự là một đời mạnh hơn một đời, nhân kiệt xuất hiện lớp lớp."
Tề Nhạc mỉm cười, nói: "Bắc Linh trưởng lão quá khen, Vân Cung cô nương còn nhỏ tuổi hơn ta, bây giờ cũng là Bán Tiên, có thể biết là trong môn hạ của trưởng lão cũng đều là nhân vật kiệt xuất phúc duyên thâm hậu, tư chất ngộ tính cao tuyệt."
Sau khi nói xong, hắn nhìn về phía Vân Cung ngồi ở một bên, mỉm cười nói: "Vân Cung cô nương lần này sao lại đeo mạng che mặt thế?"
Vân Cung đeo sa mỏng, không thấy rõ vẻ mặt, nhưng ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo, ngữ khí như sương, nói: "Không nhọc tôn giá hao tâm tổn trí."
Tề Nhạc nghe vậy, không khỏi cứng người, ý cười trên mặt cũng cứng đờ.
Nhưng dù sao hắn cũng là đại đệ tử của Tiên Tần Sơn Hải giới, từ trước đến nay là luôn lấy tự cho mình là chưởng giáo tương lai, tầm mắt từ nhỏ đã khác biệt, bụng dạ cực sâu, cũng không có lộ ra vẻ không thích gì.
"Là do Tề Nhạc lỗ mãng."
Tề Nhạc cười một tiếng, không nhìn ra điều khác thường gì, lại nhìn về phía Yến Đình, nói ra: "Nghe nói Yến Đình cô nương nuôi dưỡng một con dị thú, thuộc loại cửu vĩ hồ, cực kì trân quý."
Yến Đình từ khi thua Tô Đình, có hơi thất hồn lạc phách, nghe được lời này mới nâng lên tinh thần, hỏi: "Tôn giá nói thế là có ý gì?"
Tề Nhạc vừa cười vừa nói: "Dị thú này cực kì bất phàm, mà số lượng lại thưa thớt, nghe nói cả nhân gian cũng chỉ có mấy con song chưởng, mà Tề mỗ muốn luyện chế một lò đan dược, đang cần linh huyết này, thế nhưng không thể đắc thủ, muốn dùng một kiện pháp bảo thượng phẩm đẻ đổi cùng cô nương lấy con thú này."
"Tề Nhạc sư huynh trả giá thật lớn."
Yến Đình nghe vậy, sắc mặt lạnh lùng, nói: "Nhưng lần này ngươi tới thăm, rốt cuộc là vì đến cầu thân, hay là vì Cửu Vĩ Hồ của ta?"
Khóe mắt Tề Nhạc không khỏi co quắp, nhưng trong lòng cũng có phần là tức giận.
Ai biết hôm nay những cô nương của Hoán Hoa Các này bị gì, người nào cũng có sắc mặt khó coi, ngữ khí lạnh lùng, đối với Bán Tiên của Tiên Tần Sơn Hải giới là hắn cũng bất kính như thế.
"Tốt."
Bắc Linh trưởng lão bỗng lên tiếng, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, nói: " Tô Duyệt Tần là môn hạ của ta đang ở ngoài điện."