Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 560: Tỷ đệ trùng phùng




     Bên trong Hoán Hoa Các.

Tại nơi ở của đệ tử.

Tô Đình bước một bước vào trong.

Nơi này hoa cỏ phong phú, mùi thơm nức mũi, cảnh sắc mỹ lệ.

Động tĩnh trận đấu pháp ở bên ngoài khi nãy đều bị trận pháp ngăn lại, chưa từng ảnh hưởng tới nơi đây, cũng chưa từng truyền đến đây.

Mà ở trong viện, chỉ thấy một nữ tử tuổi trẻ đang tưới nước cho hoa tươi, mà cách tưới của nàng lại có chút đặc biệt, hai tay nhẹ nhàng kết ấn, tự có một tia nước từ trong tay vẩy xuống, tưới xuống hoa cỏ.

Nữ tử này có ngũ quan tinh xảo, thần sắc ôn nhu, cử chỉ nhẹ nhàng chậm chạp, đối với những hoa cỏ này, thật sự vô cùng để ý.

"Tỷ, ta tới thăm tỷ này."

Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên.

Pháp ấn trong tay nữ tử lập tức ngừng lại, kinh ngạc xoay đầu.

Chỉ thấy ở cửa viện, có một thiếu niên sải bước đi vào trong, trên mặt đầy ý cười, đưa tay quơ quơ, gọi: "Tỷ."

Tô Duyệt Tần đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt như ngưng lại.

Gần đây nàng đang cô đọng hồn phách, muốn thành tựu Âm Thần, tinh thần thường xuyên có vẻ hoảng hốt.

Giờ phút này nhìn thiếu niên kia đến gần, hoảng hốt có cảm giác như đang ở trong huyễn trận, hư thực khó phân biệt.

"Sao thế?"

Tô Đình hắc một tiếng, đưa tay đặt lên trên trán nàng, chợt có một luồng pháp lực truyền ra, thanh tịnh mà tươi sáng.

Tô Duyệt Tần bỗng nhiên tỉnh lại, không khỏi bịt miệng, nước mắt không tràn ra hốc mắt.

Tô Đình đưa tay thay nàng lau đi nước mắt, cười trêu ghẹo nói: "Đều là người tu hành có thành tựu rồi, làm sao còn dễ dàng rơi lệ như thế?"

Tô Duyệt Tần ừ một tiếng, cúi đầu lau khóe mắt một chút.

Trong lòng Tô Đình cũng thoáng cảm thán, cửu biệt trùng phùng, nỗi lòng phức tạp.

"Còn có ta đây, còn có ta đây."

Tiểu tinh linh từ trên đỉnh đầu hắn nhô ra đến, quơ quơ tay nhỏ, hô: "Tần nhi tỷ tỷ, ngươi còn nhớ ta không?"

Tô Duyệt Tần nghe được giọng nói thanh thúy này, đầu tiên là cảm thấy ngạc nhiên, rồi mới nhìn rõ tiểu gia hỏa trên đỉnh đầu Tô Đình.

Lúc ấy tiểu gia hỏa cùng Tô Đình từ Bạch Kham sơn trở về, còn thường xuyên dùng thuật huyễn hóa, biến thành chim xanh nhỏ.

Không lâu sau đó, Tô Duyệt Tần đã đi theo cha con Tín Thiên Ông tới Hoán Hoa Các, cùng Tô Đình tách ra, không tiếp xúc nhiều với tiểu gia hỏa này, nhưng ấn tượng vẫn còn ở đó.

"Là ngươi nha."

Tô Duyệt Tần lộ ra nụ cười, vẫy vẫy tay.

Tiểu tinh linh vô cùng vui vẻ, khẽ vỗ cánh mỏng, bay đến trong ngực của nàng.

Tô Duyệt Tần dùng ngón tay nhẹ nhàng đỡ nàng, ánh mắt nhìn về phía Tô Đình, sau khi kinh hỉ qua đi lại hỏi: "Tiểu Đình, sao đệ lại tới đây?"

Tô Đình vừa cười vừa nói: "Ta đã nói rồi, chờ ta tu hành có thành tựu, tự nhiên sẽ đến Hoán Hoa Các xem tỷ."

Tô Duyệt Tần nhẹ nhàng gật đầu, lại nghĩ tới một chuyện, nói: "Nhưng trong Hoán Hoa Các đều là nữ tử, khách lạ đều ở ngoài Băng Cung, đệ vào đây bằng cách nào?"

Tô Đình nghe vậy, cười hì hì một tiếng, nói: "Tỷ, tỷ không biết bây giờ ta đã là trưởng lão của Nguyên Phong Sơn, bản lĩnh có khả năng địch lại Bán Tiên, chính làở Hoán Hoa Các, cũng là quý khách... Dựa vào thân phận hôm nay, chủ động cầu tham quan Hoán Hoa Các, cũng không có người đến cản trở."

Tô Duyệt Tần kinh ngạc nói: "Trưởng lão Nguyên Phong Sơn?"

Bây giờ nàng cũng là người tu hành, đã gia nhập vào Hoán Hoa Các.

Nàng tự nhiên hiểu được Nguyên Phong Sơn là địa phương nào, cũng có thể biết được trưởng lão Nguyên Phong Sơn có địa vị cỡ nào, tuyệt đối không kém gì trưởng lão của Hoán Hoa Các.

Nàng hoảng hốt cảm thấy có chút khó có thể tin.

Lúc trước nàng cần chăm sóc đệ đệ, về sau đạp vào con đường tu hành, có thể thi triển đạo thuật, ở chốn phàm trần tựa như tiên thần.

Về sau vào Hoán Hoa Các, nàng cũng hiểu biết, Tô Đình thi triển đạo thuật, uy năng còn giới hạn ở ba cấp đầu.

Nhưng sau khi hai người tách ra, đến nay gặp lại lần nữa, đệ đệ nhà mình đã là trưởng lão Nguyên Phong Sơn, pháp lực có thể địch lại cả Bán Tiên.

Đây là nhân vật mà nàng cần ngưỡng vọng trong Hoán Hoa Các.

——

Tỷ đệ gặp nhau, tất nhiên là có rất nhiều chuyện để nói.

Tô Đình kể lại kinh nghiệm của bản thân cho biểu tỷ nghe, trong đó bỏ bớt đi một số chuyện nguy hiểm, cũng bỏ bớt đi một số chuyện chật vật.

Hắn chủ yếu kể lại chuyện mình ở kinh thành gia thịnh hội, đoạt được chức đứng đầu.

Lại kể chuyện dùng bản lĩnh ở Thượng Nhân để tru sát Đại Chân Nhân tầng tám như thế nào.

Cả chuyện ở Minh Nguyên Đạo Quan, mượn nhờ bố trí của Đạo Tổ, chính diện đọ sức với Yêu Tiên.

Trong quá trình này đã bớt đi chuyện liên quan tới thiên thần, để biểu tỷ không phải lo lắng chuyện mình đắc tội với Khuê túc trên trời.

Hắn bỏ qua chuyện này, lại nói tới chuyện hắn trở về Lạc Việt Quận, rồi chuyện ra Đông Hải, liên tiếp đánh bại đệ tử Tiên Tần Sơn Hải giới, đến lấy được danh Vô Địch Thần Quân.

Kể chuyện hắn tơi Nguyên Phong Sơn, quá trình từ ngoại môn trưởng lão biến thành trưởng lão, các loại cơ duyên lấy được trong quá trình này.

"Bây giờ tuy rằng ta vẫn là Chân Nhân Dương Thần, nhưng đưa mắt nhìn khắp thế gian, nhân vật có thể cùng địch nổi ta cũng không nhiều."

Tô Đình cười đắc ý, có phần là ngạo khí.

Tô Duyệt Tần liếc hắn một cái, thở dài: "Con đường tu hành dù không thể nói đều là long đong gian nan, nhưng đệ ở bên ngoài xông xáo, đâu thể nào xuôi gió xuôi nước như vậy? Nhưng những chuyện đau khổ kia, đệ đã không muốn nói, tỷ tỷ cũng không hỏi, chí ít bây giờ đạo hạnh của đệ cao thâm, địa vị phi phàm, cũng đủ làm cho tỷ tỷ yên tâm."

Tô Đình biết tỷ tỷ của mình rất thông minh, nên cũng không nhiều lời, chỉ cười cười.

Tô Duyệt Tần hít một tiếng, nói ra: "Kỳ thật tỷ đệ chúng ta tách ra cũng không bao lâu, nhưng ta tới đây, tiếp xúc đến một thế giới khác, học tập được rất nhiều thứ, nhớ lại trước kia, giống như đã trải qua mấy đời... Mà đệ trải qua nhiều chuyện như vậy, từ Thượng Nhân tới Chân Nhân, tự nhiên cũng có càng nhiều cảm ngộ."

Tô Đình nắm chặt tay nàng, nói ra: "Trải nghiệm có phong phú, thời gian có xa xôi, chí ít chúng ta sẽ không trở thành xa lạ, không có ngăn cách, chính là khó được nhất."

Tô Duyệt Tần nghe vậy, không khỏi lộ ra nét mặt tươi cười, gật đầu nói: "Đệ nói phải."

Tô Đình lại hàn huyên một hồi cùng biểu tỷ, sau đó nói đến nguyên nhân lần này hắn đến đây.

"Ta nghe Hồng Y nói, gần đây tỷ tỷ muốn bế quan thử đột phá."

"Đúng là có việc này, chủ yếu là ta muốn luyện hóa đạo hạnh mà vị tiền bối kia để lại, liên quan đến tiền bối, chính là không phải đệ tử tu hành phổ thông, cho nên Hoán Hoa Các cũng đang chuẩn bị, ngươi không cần lo lắng."

"Nói cũng phải, nhưng bây giờ ta đã tu thành Dương Thần, chỉ điểm để tỷ bế quan tu hành cũng đủ rồi." Tô Đình nghiêm mặt nói ra: "Trưởng lão của Hoán Hoa Các đương nhiên coi trọng, nhưng đối với hậu bối là tỷ cũng chưa chắc sẽ giảng giải tường tận được, ta không yên lòng, muốn nói tỉ mỉ với tỷ một phen."

"Như thế cũng tốt." Tô Duyệt Tần nhẹ gật đầu, đương nhiên sẽ không phản đối.

"Đúng rồi, ta còn có một số đan dược, là lấy từ Nguyên Phong Sơn ra." Tô Đình cười nói: "Hẳn là đều hữu dụng đối với tỷ, Hoán Hoa Các chưa hẳn có thể ban thưởng nhiều cơ duyên như vậy... Kỳ thật ta vốn còn giữ chút tiên tửu, nhưng khi đột phá Dương Thần đã uống hết rồi, nếu không tác dụng còn lớn hơn."

"Đệ có thể dùng được thì cũng không cần lo lắng cho tỷ tỷ." Tô Duyệt Tần nói như vậy, vẻ mặt khác thường.

"Tỷ tỷ cũng giữ cho ta rất nhiều thứ?" Tô Đình đã thành thiên nhãn, dù chưa mở ra, nhưng cảm giác cực kì nhạy cảm, cũng phát hiện ra mánh khóe.

"Những thứ này..." Tô Duyệt Tần nhẹ gật đầu, nói: "Đệ tử ở Hoán Hoa Các cũng sẽ có không ít giúp ích về phương diện tu hành, ta vốn nghĩ đệ một thân một mình, làm tán tu, chỉ sợ trôi qua không dễ, cho nên lưu lại rất nhiều, dự định ngày sau rời núi tìm đệ rồi lại giao cho đệ."

"Hiện tại cho ta cũng không tính là sớm." Tô Đình đưa tay lấy túi nhỏ bên hông biểu tỷ, lại lấy đồ có được từ Nguyên Phong Sơn đưa cho biểu tỷ.

"Những vật này, nếu đệ có thể dùng thì cứ giữ lại." Tô Duyệt Tần hơi chần chờ.

"Ta đã có đạo hạnh cao, cũng là trưởng lão của tiên tông, muốn lấy những vật này đâu phải việc khó?"

Tô Đình phất phất tay, lơ đễnh, tiếp theo muốn giảng cho biểu tỷ nghe các tri thức về phương diện tu hành.

Nhưng đúng lúc này, cửa sân bỗng nhiên bị người gõ vang.

"Tần nhi sư muội, ta phụng mệnh mà đến, mời đến Băng Cung một chuyến."

Có tiếng gọi của một thiếu nữ.