Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 559: Thắng bại




     Trận pháp thủ hộ dần dần tan đi.

Đại biểu khí thế bên trong tràn đầy tình chất hủy diệt đã dần dần ổn lại.

Liên quan tới thắng bại trận đấu ở bên trong, đám người đại khái có thể biết được.

Vân Cung dù sao cũng là Bán Tiên tầng chín của tiên tông, dù Tô Đình kinh tài tuyệt diễm thế nào, cũng không có khả năng thắng nàng.

Nếu không thì vị Tô trưởng lão của Nguyên Phong Sơn này không khỏi khiến người ta cảm thấy quá mức kinh hãi, ngay cả vị tiểu Tiên Ông của Chính Tiên Đạo kia, khi ở đạo hạnh tầng bảy, cũng không làm được hành động vĩ đại bực này.

Thấy khí thế biến mất dần, tất cả đều kết thúc.

Tình cảnh bên trong cũng hiện lên trước mặt mọi người.

Vị trưởng lão hàng chữ Cổ của Nguyên Phong Sơn, thiếu niên diện mạo thanh tú kia đang co quắp ngồi dưới đất, tóc mai tán loạn, quần áo không chỉnh tề, mà nửa người bên phải đều nhuốm máu, dáng vẻ chật vật không chịu nổi.

Mà Vân Cung lại đứng ở nơi đó, quần áo sạch sẽ, không bị ảnh hưởng gì, như tiên tử tại thế.

Lập tức phân cao thấp!

Thắng bại đã phân!

——

"Hiểu lầm!"

Tô Đình trông thấy sóng khí xung quanh tan đi, ánh mắt mọi người đều đã nhìn ra, lập tức ho hai tiếng, ngượng ngùng nói: "Cô nương, ngươi xé miếng khăn mỏng, che mặt đi, lúc này tính ta thua. . . Danh hào Vô Địch Thần Quân này tặng ngươi đấy, lần tranh đấu này cứ kết thúc như vậy đi."

Vẻ mặt Vân Cung lãnh đạm, lấy ra một tấm sa mỏng, che lên khuôn mặt, nói ra: "Tô trưởng lão có danh xưng Vô Địch Thần Quân, sao có thể tuỳ tiện nhận thua? Lúc này chúng ta mới chỉ đấu một thức, còn có dư lực, sao không tái chiến nữa?"

Tô Đình nhìn chung quanh một chút, sóng khí đã tiêu tán, lập tức nhẹ nhàng thở ra, nói ra: "Vân Cung cô nương, bản lĩnh cao thâm, Tô mỗ đã kiệt lực, lúc này thật sự cam bái hạ phong."

Nếu nói đánh người không đánh mặt, hắn lại đánh lên mặt cô nương người ta một dấu tay như thế, nếu là ở bên ngoài thì đây chính là đại thù sinh tử.

Tô Đình Tô Thần Quân hắn tự hỏi không màng danh lợi, lần này nhận thua cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi.

Khi hắn lên tiếng nhận thua, tiếng nói này liền truyền đến bên ngoài.

Chư vị trưởng lão đệ tử của Hoán Hoa Các tuy rằng đã sớm sở liệu, nhưng nghe thấy thế cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Cuối cùng cũng đánh bại được vị Tô trưởng lão này.

Tuy nói lấy đạo hạnh tầng chín, ngăn chặn Chân Nhân tầng bảy, cũng có vẻ thắng mà không võ, nhưng dầu gì cũng xem như đã thắng.

Nếu như hắn lấy tầng bảy đạo hạnh lại thật sự thắng được Vân Cung, vậy mặt mũi của Hoán Hoa Các ở đâu?

"Tô trưởng lão khách khí."

Ngữ khí của Vân Cung lạnh lùng nói: "Chúng ta đều bị thương, xem như cân sức ngang tài."

Lời này vừa nói, đám người xung quanh đều biến sắc, hai mặt nhìn nhau, khó có thể tin.

Tô Đình thấp giọng cười một tiếng, nụ cười ngại ngùng tràn đầy vẻ khó xử, nói: "Vân Cung cô nương khách khí, quả thực khách khí, dù ta là khách nhân, cô nương cũng không cần khiêm nhượng, lần này mặc dù chúng ta đều. . . Khụ khụ. . . Đều bị thương, nhưng thương thế nặng nhẹ đã sáng tỏ."

Vân Cung nhìn lại, ánh mắt lạnh lẽo, nói: "Ta lấy đạo hạnh tầng chín, ngươi lấy đạo hạnh tầng bảy, lập tức phân cao thấp, thật sự muốn luận ra thì rõ ràng là ta thua. Nếu Tô trưởng lão thực sự luận thắng bại như thế, vậy vãn hồi chẳng phải sẽ có danh bất bại sao?"

Tô Đình nghe được lời này, cũng đành không nói gì nữa, gật đầu đồng ý: "Cân sức ngang tài thì cân sức ngang tài đi."

Vân Cung thu kiếm, nhìn chằm chằm vào Tô Đình một chút, không lên tiếng nữa, cứ thế mà đi.

Tô Đình nhìn theo bóng lưng của nàng, trong lòng luôn cảm thấy việc này còn chưa xong.

Mà ở ngoài trận, tiểu tinh linh dùng thần nhãn xem thấu sa mỏng trên mặt Vân Cung, nhìn thấy dấu tay, mặt không biểu tình, cũng cảm thấy việc này không ổn.

——

Một trận tranh đấu.

Hai bên cân sức ngang tài mà kết thúc.

Đúng như Vân Cung nói, tuy nói thương thế có nặng có nhẹ, nhưng đạo hạnh cũng có cao có thấp.

Kì thực luận ra thì nên xem như Hoán Hoa Các bại.

Toàn bộ trên dưới Hoán Hoa Các, dù là trưởng lão hay đệ tử, ở trong lòng dường như đầu vô cùng lo lắng.

Giờ khắc này, toàn bộ Hoán Hoa Các đều giống như bị bao phủ trong mây đen, tâm tình đám người đều sa sút, tất cả đều chán nản ảm đạm.

Tuy rằng Vân Cung cũng không phải là một vị Bán Tiên lợi hại nhất Hoán Hoa Các, nhưng là Tô Đình đã lộ ra bản lĩnh của hắn, nếu sau đó lại có Bán Tiên ra mặt tranh đấu, sẽ làm thanh danh của tiên tông không tốt.

"Cân sức ngang tài? Đâu có cân sức ngang tài rồi? Lúc trước ta nhìn kỹ tình cảnh bên trong, làm sao cũng không nhìn thấy Vân Cung bị thương? Vừa mới quan sát, không thấy nàng suy yếu gì. . ."

"An tâm chớ vội, lời Vân Cung nói sẽ không sai, nàng đã nói như vậy, tự nhiên là đã bị thương trong tay Tô Đình."

"Chỉ là lấy đạo hạnh tầng bảy đấu với tầng chín, Nguyên Phong Sơn hắn thật sự bất phàm như thế sao?"

"Không phải là đời này Thanh Nguyên tổ sư lại một lần nữa thụ pháp của Đạo Tổ, thân truyền vô thượng diệu pháp, để Nguyên Phong Sơn một lần thắng qua các môn phái khác chứ?"

"Lớn mật, không thể vọng luận đạo tổ!"

"Nhưng việc này. . ."

"Việc này đúng là khó tả, Tô Đình này quả thực không thua gì Cát Chính Hiên sinh ra đã là tiên."

"Chính Tiên Đạo có Cát Chính Hiên, Nguyên Phong Sơn lại có Tô Đình, cái này. . ."

"Kỳ thật, hắn cũng chưa hẳn đã kinh thiên động địa như vậy. . ."

Đúng lúc này, Các chủ Hoán Hoa Các bỗng nhiên lên tiếng, nói: "Khi nãy trong tay hắn vẫn mượn uy năng của pháp bảo, đều là pháp bảo thượng đẳng, mà lại cùng nhau thi triển, giúp ích không nhỏ."

". . ."

Đám người đưa mắt nhìn nhau, nhưng qua một chớp mắt, có một vị nữ tử trung niên giống như hiểu ra, vội đáp: "Các chủ mắt sáng như đuốc."

Mà lời này vừa nói ra, chư vị trưởng lão đã tu thành Dương Thần, suy nghĩ một lúc cũng hiểu ý.

"Trong tay hắn đều là pháp bảo thượng đẳng, kết hợp lại gần như tiên bảo, quả thật có chút giúp ích."

"Khó trách lợi hại như thế, vẫn là Các chủ mắt sáng như đuốc, có thể nhìn thấu chân tướng."

"Đúng là như thế."

Chư vị trưởng lão nói như vậy.

Mà những lời này, cũng tất nhiên muốn truyền đến trong môn.

Nhưng trên thực tế, người sáng suốt chân chính đều có thể biết được, Tô Đình ỷ vào uy lưc của pháp bảo, nhưng Vân Cung cũng có được một thanh pháp kiếm thượng đẳng.

Huống chi, có thể đồng thời vận dụng năm món pháp bảo, cũng là một loại bản lĩnh cực kỳ khó được.

Giống như hắn có thể một lần thi triển ra năm môn tiên thuật, Chân Nhân bình thường thật sự khó có thể tưởng tượng.

Nhưng cuối cùng Hoán Hoa Các không thể thừa nhận, Tô Đình có đạo hạnh tầng bảy, lấy bản lĩnh chân chính lại có thể đánh ngang tay với Vân Cung tầng chín.

Chuyện này liên quan đến so sánh truyền thừa cao thấp của hai nhà.

——

"Ai. . ."

Các chủ Hoán Hoa Các bỗng dưng hít một tiếng, trong lòng mơ hồ có chút hối hận.

Suy nghĩ lúc đầu của nàng cũng không có nghĩ đệ tử trong môn có thể đánh bại Tô Đình.

Nhưng suy nghĩ của nàng là ở cùngcảnh giới, công bằng tranh đấu.

Như thế thắng bại chỉ như đệ tử trong môn luận bàn đọ sức, tự nhiên có chia cao thấp, mà người bại chỉ cần khích lệ, cố gắng phấn đấu, nhất định có thể có tiến bộ không ít.

Suy nghĩ của nàng không phải đệ tử Hoán Hoa Các dùng cảnh giới cao hơn hai cấp độ mà vẫn không thể đánh bại Tô Đình.

Dù sao dạng chênh lệch này quá mức lớn.

Như thế khó tránh khỏi sẽ khiến môn hạ đệ tử sinh ra suy nghĩ không tự tin đối với truyền thừa Hoán Hoa Các.

"Lần này tạo áp lực, dường như có vẻ ác hơn so với trong dự liệu."

Các chủ Hoán Hoa Các nghĩ như vậy hít một tiếng, thầm nghĩ: "Thật không ngờ bản lĩnh của Tô Đình đã cao hơn rất nhiều so với khi ở Đông Hải, lần này ma luyện, lợi và hại nửa nọ nửa kia."

Bản ý của nàng là mượn Tô Đình để tạo áp lực cho đệ tử trong môn.

Nhưng Tô Đình lại thật sự lấy đạo hạnh tầng bảy, đấu cùng Bán Tiên tầng chín trong môn đến nước này, như vậy lần tạo áp lực này thi hơi ác chút.

Lúc này rất nhiều đệ tử chỉ sợ tâm tình sa sút, chán nản không chịu nổi, mà đối với bí pháp do tông môn truyền lại, cũng khó tránh khỏi không đủ lòng tin. •

Mà nàng nói với đám người một bộ phận nguyên nhân giúp Tô Đình thủ thắng chính là vì pháp bảo trong tay hắn, cũng coi như bổ cứu được một chút.

"Là ta lỗ mãng."

Các chủ Hoán Hoa Các thầm nghĩ: "Không ngờ lại là tình cảnh như vậy."

——

Mà ở nơi vừa mới tranh đấu.

Tô Đình đứng lên, vận dụng pháp lực, khôi phục bản thân, lại vội chữa trị vết thương.

Một phen bận rộn, hắn mới nói một tiếng với một chỗ tối.

"Ming trưởng lão thả trận pháp ở nơi đây ra, không cần thay ta che đậy."

Vừa dứt tiếng, hắn lập tức phát hiện trận pháp che trước mắt bỗng nhiên tan đi.

Hắn thở sâu, nỗi lòng phức tạp.

Yên lặng một lát, hắn lại đi về một phương khác, hô lớn: "Tỷ, ta tới thăm tỷ."