Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 558: Kiếm thương, chưởng ấn




     Trong Hoán Hoa Các.

Tô Đình dùng một chưởng đẩy kiếm.

Vân Cung đâm tới một kiếm.

Hai người bắn ra pháp lực, tiên thuật cùng bắn ra.

Trong chớp mắt, dường như đã cứng đờ ở đây.

Hai người không ngừng so sánh lực, dường như đã phá vỡ một giới hạn nào đó!

Thế là nơi hai người va chạm lan ra vô tận khí thế, giống như muốn càn quét cả thiên địa, lan ra bốn phương tám hướng, giống như uy thế biển gầm.

Trưởng lão đệ tử đứng xung quanh quan chiến đều nghiêm nghị.

May là lúc trước đã sớm có chuẩn bị, trận pháp đã có Bán Tiên tọa trấn, cho nên uy thế như biển gầm này bị giới hạn trong trận pháp, nếu không, chỉ sợ trăm dặm xung quanh đều sẽ bị san thành bình địa.

Nhưng uy thế dạng này lại bị giới hạn trong một viện, càng khiến người kinh hãi giật mình.

Uy thế ở bên trong không ngừng càn quét xung quanh, dường như muốn nghiền nát hết tất cả mọi thứ bên trong, lại ép thành bụi phấn, cuối cùng hóa thành bột mịn.

——

Chư vị trưởng lão đệ tử Hoán Hoa Các không không nhìn nhau kinh hãi.

Các nàng không cho rằng Vân Cung vốn có đạo hạnh cao hơn Tô Đình sẽ bại trận này.

Nhưng các nàng nhìn thấy tình cảnh trước mặt, chỉ cảm thấy trái tim đập nhanh.

Đối với một người khác- Vị trưởng lão tuổi trẻ của Nguyên Phong Sơn kia tạo thành tình cảnh này, các nàng cũng không dám khinh thường gì nữa.

Cho dù lần này Vân Cung thắng, nhưng vị Tô trưởng lão lấy đạo hạnh tầng bảy, đấu đến nước này, vẫn có thể khiến người ta cảm thấy sợ hãi thán phục.

Chỉ là tình cảnh kinh thiên động địa như vậy không khỏi khiến người ta có chút lo lắng, hai người bên trong có thể còn sống sót hay không.

"Các chủ. . ."

"Không sao, không đến mức có nguy hiểm đến tính mạng."

" Tô Đình kia thật sự lợi hại như thế? Đệ tử chân truyền của bản môn có cảnh giới cao hơn, mà cũng chỉ đấu đến trình độ này?"

"Hắn đúng là rất lợi hại, nếu không cũng sẽ không có danh Vô Địch Thần Quân ở Đông Hải, bị liệt là người có thể so sánh cùng tiểu Tiên Ông Cát Chính Hiên."

Các chủ khẽ nói: "Chỉ là dùng đạo hạnh tầng bảy thắng được Vân Cung thì vẫn chưa thế nào, dù một chưởng của hắn có thể sinh ra năm loại tiên thuật, dù một tay của hắn có sáu pháp bảo thượng đẳng."

"Trong tay hắn có sáu món pháp bảo cấp độ thượng đẳng?"

"Không sai, mà lại cực kì phù hợp cùng tiên thuật của hắn, giúp ích cực lớn, chỉ sợ đươc luyện chế ra vì tiên thuật này."

"Như vậy thắng bại ra sao?"

"Tiếp tục xem đi."

——

Bên ngoài trận pháp.

"Đại Ngưu?"

Tiểu tinh linh nuốt một ngụm nước bọt.

Nàng chỉ cảm thấy thân thể phát lạnh.

Nàng bay lên giữa không trung, cánh mỏng khẽ động, trong lúc nhất thời đúng là ngưng trệ, suýt nữa đã ngã xuống.

Dù nàng có thần nhãn cũng không nhìn thấu cảnh tượng cuồn cuộn uy thế bên trong.

Nàng có chút lo lắng.

Dù sao đối thủ của Đại Ngưu là Bán Tiên tầng chín, hơn nữa còn không phải Bán Tiên bình thường, mà là chân truyền đệ tử xuất thân tiên tông, cũng tu tập tuyệt đỉnh công pháp thế gian.

Mà trong tay Đại Ngưu có một đại sát khí thì lại không có thể dùng tới.

Cục diện như vậy, đạo hạnh chênh lệch quả thực quá lớn.

Tuy nói không đến mức gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chỉ sợ khó tránh khỏi thụ thương, cũng không biết sẽ bị thương nặng thế nào.

"Đều tại ngươi muốn cậy mạnh!"

Sau khi tiểu tinh linh lo lắng qua đi, dường như mơ hồ nhìn thấy thân ảnh Tô Đình, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhưng không khỏi âm thầm oán giận nói: "Cả ngày cuồng vọng tự đại, ở cấp độ ngang nhau đánh con gái người ta còn không muốn, nhất định phải tìm người cao, tự mình chuốc lấy cực khổ, tự chịu thụ."

——

Trong trận pháp.

Tô Đình chỉ cảm thấy tiên thuật trong tay tán loạn, trước mắt lờ mờ, té ra ngoài rồi ngã về sau.

Chợt co vô tận uy thế như thủy triều mãnh liệt bao phủ hắn, cuốn lấy hắn.

Ở trong đó, hắn không biết đã xoay tròn bao nhiêu lần, dường như ngũ tạng lục phủ của hắn đều điên đảo, ngay cả đầu cũng vỡ ra.

Đến tận khi tất cả uy thế dần dần tiêu giảm, Tô Đình mới miễn cưỡng ổn định, có thể vận dụng pháp lực còn sót lại, để tự thân rơi trên mặt đất.

"Lúc này thật sự là bất cẩn rồi."

Tô Đình thở dốc không ngừng, miễn cưỡng ổn định bản thân, tự biết thương thế không cạn, âm thầm kinh hãi.

Đây là lần thứ nhất hắn đấu trực tiếp với Bán Tiên như thế.

Hắn không sử dụng thiên nhãn thần thông.

Hắn càng không sử dụng Trảm Tiên Phi Đao.

Hắn chỉ vận dụng tiên thuật mà bản thân ngộ ra để tranh tài.

Tuy rằng mượn uy thế từ bộ pháp bảo này, nhưng kì thực Vân Cung cũng cầm pháp kiếm, cho nên vận dụng pháp bảo cũng không tính là ưu thế.

Trong cục diện như vậy, hắn có thể đấu cùng Bán Tiên đến mức này, trong lòng cũng hết sức hài lòng.

Hắn thở sâu, nhìn về phía bàn tay của mình.

Trên tay có một vệt kiếm.

Vết kiếm xẹt qua từ lòng bàn tay, lan đến cổ tay, đến cánh tay, nứt đến bả vai, cuối cùng xuyên qua ngực phải của hắn.

Đây chỉ là dư uy từ kiếm khí.

Sau khi bị tiên thuật của hắn chặn đường, uy năng kiếm khí có trăm cũng không còn một.

Cho dù là như vậy, kiếm khí vẫn lưu trên người hắn thương thế khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Tô Đình dời mắt khỏi thương thế trên người, nhìn về phía trước.

Khí thế phía trước, từ từ tiêu tan.

Tô Đình dùng thiên nhãn cũng có thể nhìn thấy tràng cảnh phía trước.

Nữ tử trẻ tuổi kia, trong tay cầm kiếm, đứng ở chỗ cũ.

Nàng mặc áo trắng như tuyết, quần áo chỉnh tề.

Nàng hiển nhiên không bị khí thế ảnh hưởng, không hề có dáng vẻ chật vật.

So sánh với nhau, Tô Đình bị cuốn đến mức không ngừng lăn lộn, lại bị thương rất nặng, toàn thân lộ ra vẻ thê thảm.

"Thắng bại đã phân."

Thần sắc Tô Đình ảm đạm, hít một tiếng.

Tuy nói lấy tầng bảy đạo hạnh tranh đấu cùng Bán Tiên tầng chín của tiên tông, đấu đến nước này mới thua cũng đã là đủ để kiêu ngạo.

Nhưng hắn một đường tu hành đến nay, ít khi thất bại, giờ phút này cũng không khỏi có chút thở dài, cảm giác hơi tiếc nuối.

"Lần này xem như ngươi thắng."

Tô Đình phất phất tay, nói: "Tô mỗ làm người lạnh nhạt, không trọng thanh danh, thắng chính là thắng, bại chính là bại, cảnh giới chênh lệch cũng không cần nhắc tới."

Hắn nói tới hai chữ cảnh giới, ngữ khí hơi nặng chút.

Mà Vân Cung đứng ở phía trước, nửa ngày không động.

Tô Đình thầm kêu kỳ quái, chính là đối phương thắng cũng không thể vênh váo hung hăng như vậy, ngay cả lời nói của Tô mỗ mà cũng không đáp à?

"Tô trưởng lão cũng chưa chắc đã bại."

Vân Cung bỗng nhiên lên tiếng, chỉ là thanh âm vẫn như cũ, nhưng ngữ khí lại cực kì phức tạp.

Tô Đình từ đó nghe được rất nhiều ý vị, giống như có khó có thể tin, giống như có thật nhiều không phục, hình như có hai điểm. . . Oán khí?

Tô Đình giật nảy mình, nhưng đấu pháp một lần, lại chưa phân sinh tử, mà lúc này vẫn là Tô mỗ bị thiệt lớn, bị thương rất nặng, đối phương làm sao còn có oán khí?

Tô Đình cảm thấy cổ quái, nhìn nữ tử áo trắng đứng trong mê vụ kia, nhưng thấy áo trắng của đối phương vẫn sạch sẽ, đứng thẳng chỗ cũ, tư thái ưu nhã, như tiên tử giáng trần.

Sau khi bụi mù dần dần tan đi, mơ hồ lộ ra chân dung.

Con mắt thứ ba của Tô Đình bắn ra ánh sáng, có thể nhìn thấu tất cả, thấy rõ toàn cảnh Vân Cung.

Tô Đình chợt trầm mặc lại, mơ hồ lui về sau mấy phần.

Bởi vì thiên nhãn của hắn thấy vô cùng rõ ràng.

Lúc này trên gương mặt tuyệt lệ tinh xảo của vị tiên tử kia, rõ ràng đã đỏ lên một mảnh.

Mà vùng đỏ lên kia, nhìn kỹ lại thì thấy đó chính là một chưởng ấn!

". . ."

Tô Đình nhìn tay mình một chút, vết kiếm phía trên nhìn thấy mà giật mình.

Mới vừa rồi còn cảm giác một kiếm của đối phương khiế mình bị thương quá nặng.

Nhưng hiện tại xem ra, hắn chịu một kiếm này dường như cũng không sao.

Chí ít không chặt tay mình xuống.