Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 557: Đối đầu với kiếm của Bán Tiên




     Trong Hoán Hoa Các.

Tô Đình vẫy tay, khiêu chiến Vân Cung.

Dùng đạo hạnh tầng bảy, khiêu chiến Bán Tiên tầng chín.

Hành động lần này không thể nói là vô tiền khoáng hậu, nhưng cũng là hiếm có đương thời.

Dù có là Chân Nhân xuất thân từ tiên tông, đối mặt với Bán Tiên tầng chín bên ngoài cũng không dám khinh thường như thế.

Nhưng bây giờ Tô Đình không chỉ đang khiêu chiến Bán Tiên tầng chín bình thường ở bên ngoài, mà là Bán Tiên- Là chân truyền đệ tử Hoán Hoa Các, cũng xuất thân từ tiên tông, tu tập công pháp đạo thuật tuyệt đỉnh thế gian.

Trong chớp mắt, xung quanh đều yên tĩnh lại.

Trong thời khắc này, trưởng lão đệ tử trong Hoán Hoa Các, thậm chí đã không còn cảm thấy phẫn nộ bởi vì bị khinh thường.

Giờ khắc này, các vị đệ tử nhìn thiếu niên kia, trong lòng chỉ còn lại một suy nghĩ.

Cuồng ngạo không bị trói buộc!

——

" Vô Địch Thần Quân thật giỏi."

Các chủ Hoán Hoa Các cũng không cảm thấy kinh dị như những người khác, nàng đã điều tra tin tức liên quan tới Tô Đình, đại khái biết được sự tích vĩ đại của vị Tô Thần Quân này ở Đông Hải.

Khi ở Đông Hải, Tô Thần Quân vừa mới đột phá Dương Thần.

Mà cho tới bây giờ, mặc dù hắn chưa đạt tới tầng tám, nhưng ở cấp độ tầng bảy đã hoàn toàn đi tới viên mãn.

Đồng thời, dựa vào bản lĩnh mà hắn vừa thể hiện ra thì có thể thấy rõ ràng có khác biệt so với khi ở Đông Hải, có lẽ khi ở Nguyên Phong Sơn đã có ngộ ra nhiều thứ khác.

Cho nên, bản lĩnh của vị Tô Thần Quân này so với khi ở Đông Hải, đúng là đã cao hơn nhiều.

Cũng chính bởi vậy, khi hắn đối mặt với Yến Đình, thậm chí tự tin đến mức không còn cần Yến Đình tự phong tu vi đến mức cùng cảnh giới rồi mới chiến một trận.

Mà sau khi đánh bại Yến Đình xong, vị Tô trưởng lão có đạo hạnh tầng bảy này dương như đã không đánh gia cao những tầng tám Đại Chân Nhân xuất thân tiên tông nữa.

Giờ khắc này, ánh mắt vị Tô trưởng lão này trực tiếp chăm chú nhìn vào nhân vật cấp độ Bán Tiên kia.

Hắn muốn lấy đạo hạnh tầng bảy để đấu lại Bán Tiên tầng chín.

"Quả nhiên là một tiểu tử không chịu thiêt thòi."

Các chủ Hoán Hoa Các thầm nghĩ: "Vốn muốn dùng hắn để ma luyện đệ tử của Hoán Hoa Các ta, nhưng hắn lại mượn Bán Tiên của Hoán Hoa Các ta để ma luyện bản thân."

Lúc này Tô Đình yên tâm là có chỗ dựa chắc.

Trận này dù thắng hay bại.

Nhưng thắng bại không có nghĩa là sinh tử.

Lúc trước trải qua chuyện Yến Đình, bây giờ Hoán Hoa Các đã có chuẩn bị, phòng ngừa xuất hiện tình trạng tử thương.

Có lẽ Tô Đình cũng phát hiện ra điểm ấy.

Thế là trong tình huống không cần lo nghĩ về sinh tử, hắn có thể tùy ý làm bậy, không sợ hãi.

"Đúng là niên thiếu khí thịnh."

Các chủ Hoán Hoa Các nhớ tới như vậy, ánh mắt ngưng lại, nhìn tới chư vị trưởng lão đệ trong môn phái tử, nhìn vẻ mặt của chư vị trưởng lão đệ tử.

Lực áp bách mà Tô Đình mang tới đã khiến chư vị chân truyền đệ tử trong bản môn thu liễm lại lòng kiêu ngạo rất nhiều.

——

"Nếu Tô trưởng lão đã tự tin như vậy, Vân Cung cũng không chối từ!"

Nữ tử trẻ tuổi này nghiêm nghị nói rồi bỗng nhiên xuất kiếm.

Một kiếm này không thi triển ra kiếm thuật bí truyền Hoán Hoa Các như Yến Đình.

Nhưng uy năng một kiếm này đã hơn xa Yến Đình!

Đây cũng là chênh lệch giữa Bán Tiên tầng chín cùng Đại Chân Nhân tầng tám!

Tô Đình run lên, vận dụng thuật hóa hồng, bay lui ra ngoài.

Một kiếm này chém xuống mặt đất.

Vẻ mặt Vân Cung vẫn lãnh đạm, nâng kiếm chém tới.

Trên mặt đất cũng không bị tổn thương gì!

Đủ thấy một kiếm này của nàng có lưu dư lực, uy năng trong đó thu phóng tự nhiên, cũng không phải dốc toàn lực xuất thủ.

Giờ khắc này, nàng còn đang thử thăm dò.

Mà nàng cũng cho rằng Tô Đình quá tự cao, nếu như toàn lực xuất thủ, lỡ may thu tay không kịp, nếu thật sự chém vị trưởng lão Nguyên Phong Sơn này, thì chính là chuyện không ai muốn nhìn thấy.

"Pháp kiếm của Bán Tiên quả nhiên lợi hại."

Tô Đình liếc mắt nhìn hai phía, nói: "Ngươi có thể thu thả tự nhiên, trình độ cực cao, nhưng đạo hạnh của Tô mỗ thấp hơn ngươi hai tầng, muốn đấu thoải mái lại sợ thu tay không kịp. Nơi đây tuy có trận pháp thủ hộ, nhưng vẫn không đủ, có thể để trưởng lão trong môn ngươi khống chế trận pháp nơi đây, phòng ngừa hư hao."

Vân Cung bình thản nói: "Bản môn tự có suy tính, Tô trưởng lão cứ thoải mái ra tay, không cần lo lắng tới những chuyện khác."

Nàng chưa nói xong, người đã đánh về phía Tô Đình, kiếm chém xuống.

Một kiếm này so với một kiếm lúc trước lại càng mạnh hơn.

Thế kiếm tới cũng nhanh hơn.

Tô Đình bỗng nhiên kinh sợ thối lui.

Vân Cung ẩn thân vào kiếm quang, áp sát tới.

Tô Đình nhìn kiếm quang trước mắt, thần sắc nghiêm nghị.

Trên tay hắn đã là nổi lên quang trạch, năm loại quang mang lấp loé không yên.

Nhưng hắn không đưa tay ra đón, vẫn tạm thời tránh mũi nhọn.

Bởi vì một kiếm này của Vân Cung mạnh hơn Yến Đình quá nhiều.

Dù Tô Đình đánh ra một chưởng có thể chứa năm loại tiên thuật, ngưng tụ thành một, uy thế vô tận, nhưng trong lúc vội vàng, chưa súc thế, cũng chỉ có thể ngăn lại một kiếm của Yến Đình chứ không ngăn được Vân Cung kiếm.

Lúc này nếu thật sự xuất thủ ngăn cản, không chừng tay cũng bị chém xuống.

Nhưng hắn muốn tạm thời tránh mũi nhọn, đến lúc này cũng tránh không khỏi.

Bởi vì không gian bên trong trận pháp không tính là quá rộng lớn.

Mà Vân Cung kiếm đã tới gần trước mắt.

Nhưng Tô Đình bỗng ngừng lại, xòe bàn tay ra!

Chỉ thấy trên năm ngón hắn đều đeo chiếc nhẫn, màu sắc khác biệt, quang hoa lấp lóe.

Mà ở cổ tay còn có một cái vòng.

"Dừng lại!"

Vẻ mặt Tô Đình lạnh lẽo, một chưởng đặt dưới lưỡi kiếm.

Một chưởng sinh ra năm loại tiên thuật.

Ngũ sắc quang hoa bắn ra.

Nhưng trong lòng bàn tay hắn dường như ngưng tụ thành một quang trạch hỗn độn.

Thế tới của một kiếm này bỗng ngưng trệ.

——

"Đây. . ."

"Hắn lại có thể cản lại một kiếm này?"

"Vân Cung đã là đạo hạnh tầng chín, một kiếm này là tiên kiếm của Hoán Hoa Các ta."

"Sao hắn lại đỡ được?"

"Là pháp bảo trong tay hắn sao? Đó là tiên bảo sao?"

Chư vị trưởng lão đệ tử của Hoán Hoa Các đều giật mình.

Mà người chân chính cảm thấy trái tim băng giá chính là Yến Đình lúc trước bị Tô Đình ngăn lại một kiếm, một kiếm của Vân Cung hiển nhiên bén nhọn hơn cũng băng hàn hơn so với một kiếm kia của nàng.

Nhưng một kiếm này vẫn bị Tô Đình chặn.

Cũng tức là nói, lúc trước Tô Đình ngăn lại kiếm của nàng, quả nhiên không dùng hết sức.

Mà từ đầu đến cuối, pháp lực của Tô Đình cũng thấp hơn nàng một bậc.

Yến Đình đứng ở nơi đó, trong lúc nhất thời đúng là cực kì mê mang.

——

"Năm loại tiên thuật khác biệt?"

Vân Cung cũng lạnh tim, giờ phút này nàng tự mình cảm nhận tiên thuật của Tô Đình, rốt cuộc hiểu rõ trong một chưởng này của Tô Đình đại biểu cho cái gì.

Giờ phút này một kiếm này của nàng xem như thi triển ra một môn tiên kiếm.

Nhưng một chưởng của Tô Đình lại đúng là năm loại tiên thuật cùng đánh ra, ngưng tụ trong một chưởng, từ đó đền bù chênh lệch đạo hạnh.

Đây mới là nguyên nhân căn bản để Tô Đình tự tin dùng đạo hạnh tầng bảy đón lấy một kiếm của Bán Tiên nàng!

" Nguyên Phong Sơn truyền thừa lại tuyệt diệu đến trình độ này từ lúc nào?"

Trong lòng Vân Cung nghiêm nghị, nàng cắn răng, đôi mắt ngưng tụ.

Pháp lực lập tức vận chuyển, trên thân kiếm bắn ra hàn quang càng thêm lạnh thấu xương tới.

Mà Tô Đình cũng cắn răng, năm loại tiên thuật cùng bắn ra, pháp bảo thượng phẩm trong tay đều bắn ra, thành làm trợ lực, khiến tiên thuật càng thêm mạnh mẽ.

Một chưởng của hắn đẩy kiếm này về phía trước.

Mà một kiếm của Vân Cung bỗng nhiên đâm tới.

Hai bên thôi động cũng bắn vra!

Oanh!

Dường như đã phá vỡ cân bằng!

Nơi kiếm chưởng giao nhau như sông lớn vỡ đê.

Vô tận khí thế lan ra bốn phương tám hướng.

Ánh mắt Tô Đình đột nhiên ảm đạm, chỉ cảm thấy tiên thuật trong tay tán loạn, bay về sau rồi rớt ra ngoài.