Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 556: Khiêu chiến Bán Tiên




     Kiếm của Yến Đình là pháp bảo thượng đẳng.

Mà Yến Đình thi triển ra là kiếm thuật Hoán Hoa Các.

Hơn nữa còn có đạo hạnh Đại Chân Nhân tầng tám.

Một kiếm này có thể chém được núi cao ngàn trượng.

Mà một kiếm này ngưng tụ trong thân kiếm mang theo uy thế vô tận.

Bán Tiên bình thường cũng khó có thể chống cự.

Nhưng Tô Đình lại có thể ngăn cản được.

Tùy tiện là có thể chống lại.

Hắn chỉ vươn tay ra, năm ngón bắt lấy thân kiếm.

Một kiếm chứa uy thế vô tận này đã ngưng lại nơi này, uy thế tiêu tán toàn bộ.

Vẻ mặt Tô Đình lạnh nhạt, dáng vẻ phong khinh vân đạm.

Yến Đình biến sắc, trong mắt là vẻ khó có thể tin.

Giả sử như Tô Đình là Bán Tiên xuất thân từ Nguyên Phong Sơn, thì động tác hời hợt đón lấy một kiếm này như thế, tự nhiên không khiến người khác kinh hãi.

Nhưng từ đầu đến cuối, Tô Đình thi triển ra pháp lực đều giới hạn trong cảnh giới tầng bảy.

Dùng đạo hạnh ở cảnh giới tầng bảy, chống lại một kiếm toàn lực của nàng vốn có đạo hạnh tầng tám!

Sao có thể?

"Kiếm của ngươi quá cùn."

Câu nói của Tô Đình vẫn đang quanh quẩn bên tai nàng.

Nhưng trong lòng Yến Đình đã không còn vẻ bất mãn cùng phẫn nộ, ngược lại khiến người ta lâm vào trầm tư.

Lúc trước Tô Đình nói kiếm của nàng quá chậm.

Bây giờ Tô Đình còn nói kiếm của nàng quá cùn.

Nàng rất có tự tin về kiếm của mình.

Nhưng kiếm của nàng không chém được Tô Đình, mà tới bây giờ còn bị Tô Đình dễ dàng bắt lấy như thế.

Có lẽ kiếm của nàng thật sự là quá chậm, cũng thật sự quá cùn.

"Ngươi thua rồi."

Tô Đình thu tay lại, chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía đám người, nói: "Còn có vị kia? Nếu như thật sự có ai muốn tiếp tục thỉnh giáo, Tô mỗ là trưởng lão hàng chữ Cổ, tự nhiên sẽ chỉ điểm cho ngươi."

Trong chớp mắt, bầu không khí rơi vào yên lặng.

Cũng không phải tất cả đệ tử của Hoán Hoa Các đều kinh hãi e ngại.

Mà rất nhiều người đều có suy tính trong lòng.

Dù sao tâm tư nữ nhi phần lớn càng thêm tinh tế tỉ mỉ.

——

"Yến Đình bại?"

"Một kiếm này sao lại thất bại?"

"Một chưởng kia của Tô Đình không khỏi quá mức dễ dàng rồi."

"Đây. . ."

Lúc trước còn lo lắng một kiếm này của Yến Đình quá lăng lệ, trực tiếp chém giết vi Tô trưởng lãị của Nguyên Phong Sơn này.

Nào biết trong nháy mắt, Tô Đình đã dễ như trở bàn tay bắt lấy một kiếm này như thế, còn nói một kiếm này quá cùn.

Mà từ đầu đến cuối, pháp lực Tô Đình thi triển ra đều thấp hơn Yến Đình một cấp độ.

Điều này không khỏi khiến tất cả trưởng lão của Hoán Hoa Các đều yên tĩnh lại, trong lòng mơ hồ có suy nghĩ khó có thể tin.

Nhưng cũng có trưởng lão nhìn về phía Các chủ Hoán Hoa Các.

Dường như từ khi vừa mới bắt đầu, Các chủ đã vô cùng để ý tới Tô Đình này, cũng không cho rằng Tô Đình sẽ gặp nguy hiểm.

"Trong dự liệu."

Các chủ Hoán Hoa Các hít một tiếng: "Chư vị sư tỷ đều đã đạt tới cấp độ Dương Thần, lúc này nhìn kỹ, chẳng lẽ còn không nhìn ra sao?"

Những trưởng lão này đều liếc nhìn nhau, rất có trầm tư.

Các chủ Hoán Hoa Các chậm rãi nói: "Một chưởng này của hắn nhìn như bình thường, kì thực cực kì bất phàm, trên năm ngón tay đều có một tầng quang hoa, mà mỗi một tầng quang hoa đều như tiên quang. . . Bắt lấy một kiếm này của Yến Đình, không phải bàn tay của hắn, mà là năm đạo tiên thuật trên bàn tay."

"Năm đạo tiên thuật?"

"Trong một chưởng ngưng tụ thành năm đạo tiên thuật?"

"Sao lại như vậy?"

"Có lẽ đây chính là nguyên nhân Nguyên Phong Sơn coi trọng hắn."

Các chủ Hoán Hoa Các nói ra: "Mọt kiếm của Yến Đình có thể so với thi triển một đạo tiên thuật, nhưng một chưởng của Tô Đình cũng là tiên thuật, hơn nữa còn là năm người hợp nhất, càng đền bù được chênh lệch đạo hạnh giữa hai người, một kiếm này cứ dễ dàng bị ngăn đỡ như thế."

Lúc này, có vị trưởng lão thấp giọng nói: "Tiên thuật vốn là cấp độ Tiên gia, Chân Nhân bình thường có thể vận dụng ra một môn tiên thuật đã đủ để xưng hùng trong nhóm người tu hành trên thế gian, mà một chưởng của hắn lại chứa đựng năm môn tiên thuật, không khỏi quá kinh thế hãi tục đi."

Các chủ Hoán Hoa Các nói khẽ: "Đừng quên, Chính Tiên Đạo tiểu Tiên Ông cũng ngưng tựu đạo ý, có thể đồng thời vận dụng các loại pháp thuật. . . Nhưng Tô Đình xuất thân Nguyên Phong Sơn, truyền thuyết năm đó một chưởng ngưng tụ Ngũ Hành, thậm chí sinh ra một thế giới, chư vị không phải chưa từng nghe qua."

"Các chủ có ý là Tô Đình đã lĩnh ngộ của pháp môn năm đó của Đạo Tổ?"

"Nguyên Phong Sơn coi trọng như thế một hậu bối trưởng thành bên ngoài như thế, vốn là chuyện không thể tưởng tượng, nếu như hắn thật sự có bản lĩnh kinh thế hãi tục như thế, cũng khó trách Nguyên Phong Sơn có thể nhiều lần phá lệ vì hắn."

"Vậy. . . Yến Đình bại, có nên để các đệ tử còn lại lui về?"

"Không cần, một mình Yến Đình thấy bại không đủ để để đệ tử trong môn biết được bên ngoài là trời cao đất rộng."

Các chủ Hoán Hoa Các nói khẽ: "Để các nàng đi đấu, đi chân chính lãnh giáo người trẻ tuổi ở Trung Thổ này xuất sắc đến mức nào một chút. . . Có thất bại, mới có tân sinh."

——

Ở bên ngoài chỗ ở của Tô Duyệt Tần.

Tô Đình dễ dàng đánh bại Yến Đình.

Yến Đình thu kiếm, dáng vẻ thất hồn lạc phách.

Mà Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía đám người, hỏi: "Còn có ai đến?"

Giờ khắc này, khí thế của Tô Đình bắn ra, cực kì mãnh liệt.

Vừa mới tranh đấu cùng Yến Đình, hắn cũng coi như đã chân chính xuất toàn lực.

Một chưởng ngưng tụ Ngũ Hành kia, chính là hắn cố gắng mà phát ra.

Chỉ là một chưởng này còn không so được với ở Nguyên Phong Sơn.

Lúc ấy hắn súc thế hồi lâu, đánh ra một chưởng có thể đẩy lui Bán Tiên Ứng Phong là một trong tam kiệt của Nguyên Phong.

Bây giờ hắn không súc thế, chỉ vỗ ra một chưởng, cho nên không có uy thế đánh lui Bán Tiên, nhưng đủ để ngăn lại một kiếm của Yến Đình.

Nhưng trên thực tế, đây cũng không tính là toàn bộ bản lĩnh của hắn.

Bởi vì pháp bảo trong tay hắn vừa mới luyện thành vốn được chế tạo vì "Một chưởng cô đọng Ngũ Hành tiên thuật" này.

Khi nãy hắn chỉ dựa vào lực lượng của bản thân, mà không sử dụng pháp bảo.

Nhưng bây giờ hắn đánh bại Yến Đình tầng tám, lại tiếp tục khiêu chiến, hiển nhiên là muốn mời Bán Tiên của Hoán Hoa Các!

Giờ khắc này, sau khi hắn đánh bại Yến Đình, kí thế bắn ra, chính là muốn nếm thử một phen, trong tình huống không sử dụng sát khí là Trảm Tiên Phi Đao, dựa vào năm loại tiên thuật bí truyền của Nguyên Phong Sơn, kết hợp với pháp bảo dùng vốn liếng của chính mình để đổi lấy, cùng tích lũy của bản thân, toàn bộ tụ hợp lại, có thể phân cao thấp cùng cao nhân cấp độ Bán Tiên hay không!

Mà hắn muốn khiêu chiến là Bán Tiên chân chân chính chính!

Không phải Bán Tiên tự phong đạo hạnh như Tề Tuyên, mà là Bán Tiên ở lúc toàn thịnh!

Lần này là Hoán Hoa Các mượn tay Tô Đình hắn để ma luyện đệ tử trong môn phái.

Nhưng Tô Đình nhưng cũng muốn biến trận ma luyện này thành ma luyện bản thân.

"Tô trưởng lão thật khí thế."

Đúng lúc này, có nữ tử nhẹ nhàng đi tới, diện mạo thanh tú, áo trắng như tuyết, nhưng dáng người cao gầy, bộ pháp nhẹ nhàng, tựa như tiên tử giáng trần.

Tô Đình hơi nhướn mi một cái, biết đạo hạnh của nữ tử này vượt qua tầng tám rồi.

Chỉ là một cao nhân vừa ngộ được đạo quả, cảnh giới tầng chín, cấp độ Bán Tiên.

"Đệ tử Vân Cung, đạo hạnh tầng chín, cấp Bán Tiên."

Nữ tử này thi cái lễ, nói: "Tô trưởng lão là đạo hạnh tầng bảy, đệ tử nguyện tự phong tu vi, sẽ đấu cao thấp cùng Tô trưởng lão."

"Không cần." Tô Đình hơi nhướn mi một cái, nhìn đối phương một chút, mới nói: "Tô mỗ từ khi tu hành đến nay, ở cùng cảnh giới chưa từng gặp được địch thủ. . . Nếu ngươi tự phong đạo hạnh, trận này cũng không cần đấu nữa."

Những lời này truyền ra, đệ tử Hoán Hoa Các xung quanh đều cảm thấy phẫn nộ.

Ngay cả rất nhiều trưởng lão Hoán Hoa Các đứng bên kia cũng thấy kẻ này không khỏi quá mức cuồng vọng tự đại.

" Tô trưởng lão thật giỏi."

Vân Cung liếc hắn một cái, nhưng lại không tức giận, chỉ nói: "Ngươi có khí thế này, khó trách có thể danh chấn Trung Thổ, Vân Cung tu hành đến nay, trong cuộc đời này mới chỉ thấy có mỗi Tô trưởng lão là cuồng ngạo như vậy."

Nói đến đây, nàng lại nói khẽ: "Nhưng lấy đạo hạnh tầng chín mà thắng Tô trưởng lão tầng bảy, chính là thắng mà không võ."

"Nào có cái gì thắng mà không võ?"

Tô Đình bình tĩnh nói: "Thắng chính là thắng, bại chính là bại!"

Hắn tiến về phía trước một bước, nói: "Lần này Tô mỗ xuất thủ, không phải muốn đọ sức cùng người khi ở cùng cảnh giới, mà là muốn lĩnh giáo bản lĩnh của Nhân Tiên trong tiên tông truyền thừa trên thế gian một phen."

Vân Cung đưa tay đặt trên thân kiếm, thần sắc lộ ra vẻ cực kì nghiêm túc.

Tô Đình cũng nghiêm túc, trầm giọng nói: "Vân Cung, trận đấu tiếp theo này, không luận thân phận, cũng không luận thắng bại, chỉ cần ngươi có thể thắng ta, chính là bản lĩnh của ngươi!"

Nói đến đây, hắn bỗng nhiên vẫy tay, trầm giọng nói: "Ngươi xuất thủ trước!"