Trong Hoán Hoa Các.
Vẻ mặt Yến Đình lạnh như băng sương, nhưng trong lòng nàng lại vô cùng tức giận, như hỏa diễm đang thiêu đốt vậy.
Nàng chính là chân truyền đệ tử của Hoán Hoa Các, sở học nhận biết đều không tầm thường, tích lũy cực kì thâm hậu, ở cùng cảnh giới phía dưới, giao thủ với người tu hành bên ngoài, dù là thú hay người đều chưa từng bại.
Thậm chí nàng từng lấy đạo hạnh tầng sáu đỉnh phong tru sát một Yêu Vương cảnh giới tầng bảy.
Ở đời này, ở cùng cảnh giới, nàng không dám tự xưng là đệ nhất trong tông môn, nhưng có thể lọt vào top ba.
Nhưng Tô Đình đến từ Nguyên Phong Sơn này thế mà lại muốn dùng đạo hạnh tầng bảy để đấu với nàng có đạo hạnh tầng tám.
Đây là lực lượng cùng kiêu ngạo lức trước của nàng, nhưng hôm nay dường như đã trái ngược.
Cho dù người này là trưởng lão Nguyên Phong Sơn, không khỏi cũng quá mức cuồng vọng rồi!
"Trưởng lão hàng chữ Cổ của Nguyên Phong Sơn khá lắm."
Yến Đình thở sâu, nói: "Vậy mời trưởng lão chỉ giáo, nhìn xem bí thuật của Nguyên Phong Sơn ngươi bất phàm bực nào, mà có thể vượt qua một cảnh giới để đánh thắng bí thuật của Hoán Hoa Các ta."
Một tiếng này nói ra, khí tức xung quanh đều có biến hóa.
Tô Đình có thể phát hiện ra xung quanh có không ít đệ tử Hoán Hoa Các đang quan chiến.
Tuy thế Yến Đình đã nâng tính chất trận đấu pháp lần này thành trận đấu phân cao thấp giữa bí thuật của hai nhà thì lại khác biệt.
Nhưng Tô Đình cũng không thèm để ý, hắn đi vào Hoán Hoa Các, bị xem như đá mài đao, kì thực cũng chưa chắc đã vui vẻ gì.
Đã không quá vui vẻ, thì cuồng vọng như vậy thì thế nào?
Huống chi hắn có lực lượng để cuồng vọng!
Nếu không phải vì biểu tỷ Tô Duyệt Tần đang ở Hoán Hoa Các, ngôn hành cử chỉ của hắn sẽ không ôn hòa như vậy.
"Ngươi xuất kiếm trước đi."
Tô Đình đưa tay, làm thế mời.
Hưu!
Yến Đình bỗng xuất kiếm!
Kiếm ra như tuyết!
Trong chớp mắt, nơi này như biến thành một chốn băng thiên tuyết địa!
Tô Đình không xuất thủ như ở Nguyên Phong Sơn, mà tùy ý để Yến Đình xuất kiếm!
Lần này, đường đường chính chính, thể hiện rõ bản lĩnh.
——
"Đứa nhỏ Yến Đình này có lí giải độc đáo về kiếm pháp thật, mới một thời gian ngắn ngủi không gặp, sương hoa phong mang trên thân kiếm dường như lại tăng thêm một bậc."
"Với đạo hạnh tầng tám, nếu nàng thả ở Trung Thổ, có lẽ có thể địch lại Bán Tiên bình thường."
"Vị Tô trưởng lão này đúng là quá cuồng vọng tự ngạo, không coi ai ra gì, cũng đánh giá thấp Hoán Hoa Các ta, lần này hắn sẽ thất bại nặng nề."
"Dù sao tuổi trẻ khinh cuồng, chưa từng thất bại, khó tránh khỏi sẽ không coi ai ra gì. . . Tuy hắn là trưởng lão hàng chữ Cổ, dù cũng là Chân Nhân Dương Thần, nhưng tu vi tăng quá nhanh, cũng khiến hắn lịch duyệt quá ít, không đủ cẩn thận."
"Chư vị trưởng lão đều nghĩ như vậy sao?"
Đúng lúc này, Các chủ bỗng nhiên lên tiếng hỏi một câu như vậy.
Mấy vị trưởng lão liếc nhìn nhau, đều có thể phát hiện ra trong lời nói của Các chủ chứa thâm ý, nhưng lại không biết vì sao Các chủ lại hỏi như vậy.
Các chủ Hoán Hoa Các không tiếp tục mở miệng, chỉ nhìn những trưởng lão này, không khỏi nghĩ tới Tiên Tần Sơn Hải giới.
Làm Đạo Tổ truyền thừa, nội tình cực sâu, sở học phi phàm, khó tránh khỏi đều tự cho mình là quá cao, khinh thường đệ tử của các tiên tông đạo phái khác.
Nhưng cuối cùng là đệ tử của Tiên Tần Sơn Hải giới thất bại.
Nàng không biết Nguyên Phong Sơn có phải cũng từng có việc này.
Nhưng địa vị của Tô Đình ở Nguyên Phong Sơn, hiển nhiên đã cực cao.
Nếu như có chuyện này, như vậy kết quả trận đấu này vời Tô Đình có thể nghĩ được.
"Nếu không phải trước đó đã điều tra về Tô Đình, ngay cả ta đều khó tránh khỏi sẽ khinh thường hắn."
Các chủ Hoán Hoa Các thầm nghĩ như vậy: "Chỉ là có vết xe đổ là Tiên Tần Sơn Hải giới. . . Tuy cũng là tiên tông đạo phái do Đạo Tổ truyền thừa, cũng không phải bất bại, đệ tử Hoán Hoa Các ta chưa hẳn đã kém hơn Tiên Tần Sơn Hải giới, nhưng cũng chưa chắc có thể thắng được Tề Tuyên của Tiên Tần Sơn Hải giới."
Nàng nhìn về hướng kia, ánh mắt đầy vẻ phức tạp.
Lần này, không phải để đệ tử trong môn đánh bại Tô Đình, từ đó biểu hiện ra chỗ bất phàm của Hoán Hoa Các.
Nàng căn bản không có nghĩ tới có người nào trong môn có thể đánh bại Tô Đình.
Nàng chỉ muốn mượn tay Tô Đình để chèn ép đệ tử trong môn, để các nàng tỉnh ngộ lại từ kiêu ngạo, sinh ra cảm giác nguy cơ từ an nhàn, dựa vào khích lệ này mới có thể tiến thêm một bước.
Nhưng làm Các chủ đời này của Hoán Hoa Các, nhìn môn hạ đệ tử kiệt xuất nhà mình không có ai có thể chân chính chống lại Tô Đình, trong lòng kì thực cũng có phần là ngột ngạt, cũng không quá dễ chịu.
Trong lòng nàng, ngược lại có khát vọng mơ hồ rằng trong môn có một đệ tử bỗng nhiên khai ngộ, có thể áp đảo được Tô Đình.
——
"Kiếm của ngươi quá chậm!"
Tô Đình vận dụng thuật hóa hồng, bỗng nhiên tránh đi một kiếm này.
Vẻ mặt Yến Đình càng thêm khó coi, chém ngang một kiếm tới.
Tô Đình dùng thuật hóa hồng để né tránh.
" Trưởng lão hàng chữ Cổ của Nguyên Phong Sơn hóa ra chỉ tinh thông bản lĩnh tránh né sao?"
Yến Đình đuổi theo không bỏ, băng tinh ngọc kiếm chém tới.
Lần này Tô Đình không vận dụng thuật hóa hồng tránh né nữa.
Nếu ở nơi khác, Tô Đình đương nhiên sẽ không bị lời nói này kích thích.
Nhưng nơi này là Hoán Hoa Các, mà hắn cũng coi là đại biểu cho mặt mũi của Nguyên Phong Sơn.
Như thế thì không thể tránh né nữa.
Tô Đình đứng ở chỗ cũ, nhìn một kiếm này bổ tới!
Một kiếm này chém xuống, hư không dường như cũng bị phong mang chém vỡ ra!
Trong kiếm này chứa đựng pháp lực và phong mang manh mẽ, một khi bắn ra, đủ để chém vỡ đôi một ngọn núi cao ngàn trượng.
Nơi này là Hoán Hoa Các, cho nên một kiếm của Yến Đình đều ngưng tụ trong thân kiếm.
Nhưng cũng chính bởi vậy, phong mang có thể chém vỡ đôi ngọn nui cao ngàn trượng đều ngưng tụ trong một kiếm, nên càng lộ ra sự bén nhọn.
Thân kiếm chưa đến, kiếm ý đã tới.
Một kiếm này chém xuống, gần như trảm phá hư không.
Cho dù là các đệ tử Hoán Hoa Các quan chiến ở xung quanh, cũng không khỏi cảm thấy tim đập nhanh.
Ánh mắt Tô Đình ngưng tụ, cũng khá kinh ngạc.
. . .
"Nguy rồi!"
" Một kiếm này của Yến Đình quá mức sắc bén, vị Tô trưởng lão này chưa chắc có thể chống cự được."
"Một kiếm này gần như đạt tới cấp độ Bán Tiên, gần đây trình độ kiếm đạo của nàng đã tiến thêm một bước, mà lại bị Tô Đình thật sự chọc giận, nên không hề nương tay."
"Lỡ may Yến Đình chém giết vị trưởng lão này của Nguyên Phong Sơn, hậu quả khó mà lường được."
"Không kịp cứu giúp, hi vọng hắn có thể giữ được tính mạng."
"Chỉ là đạo hạnh tầng bảy lại dám khinh thường, cuồng vọng như thế, đúng là không biết trời cao đất rộng."
Chư vị trưởng lão của Hoán Hoa Các thấy tràng diện này, đều cảm thấy kinh hãi, nhưng muốn cứu giúp đã không kịp.
Không ai nghĩ đến Yến Đình bị Tô Đình kích thích, lại xuất kiếm không hề lưu tình gì, mạnh mẽ chém tới.
Thân phận của Tô Đình khác biệt, một kiếm này chém xuống có hậu quả quả thực không nhỏ.
——
Kì thực ngay cả Yến Đình cũng hối hận vì chém ra một kiếm này.
Một kiếm này chém xuống, trừ Bán Tiên ra, ở trong Hoán Hoa Các, trong số các Đại Chân Nhân tầng tám, cũng không có mấy người có thể chống cự được.
Tô Đình tuy là trưởng lão của Nguyên Phong Sơn, nhưng dù sao đạo hạnh lại thấp hơn một bậc.
Một kiếm này chém xuống, có thể không chết đã là đại hạnh, nhưng tất nhiên khó tránh khỏi sẽ bị trọng thương.
"Hắc. . ."
Nhưng khi đám người đều đang nghĩ như vậy, Tô Đình dưới kiếm lại cười đắc ý, đưa tay tìm tòi.
Hắn vươn tay đánh ra một chưởng, giữa năm ngón sinh ra một tầng quang hoa, hỗn độn khó lường, tựa như tiên quang.
Hắn đánh ra một chưởng, năm ngón nắm vào thân kiếm.
Một kiếm này gần như có thể trảm phá hư không.
Cứ thế bị hắn nắm trong tay!
Yến Đình biến sắc.
Mọi người không khỏi kinh dị.
"Kiếm của ngươi quá cùn."
Vẻ mặt Tô Đình vẫn như thường, hời hợt nói.