Phương nam.
Băng thiên tuyết địa.
Tô Đình đi theo sau phi thuyền.
Lần này đi chừng ngàn dặm.
Phi thuyền đã dừng lại trước.
Phía trước có một tòa cung điện rất rộng lớn, cả cung điện dùng băng tuyết để tạo hình, kỹ thuật cực kì cẩn thận.
"Nơi này chính là Hoán Hoa Các?"
Trong mắt tiểu tinh linh tràn đầy vẻ kinh dị.
Tô Đình khẽ nhíu mày, dùng thiên nhãn đảo qua xung quanh mới thấp giọng nói: "Tuy có trận pháp thủ hộ, nhưng cũng không có nội tình vốn có của một tòa tiên tông. . . Mà trong cung điện cũng không có nhiều người, ở nơi này chỉ có duy nhất một tòa này, chắc đây không phải Hoán Hoa Các chân chính."
Phi thuyền đi phía trước hạ xuống trước cung điện kia, bốn nữ đệ tử cũng đều từ trên phi thuyền rơi xuống.
Mà bên trong cung điện cũng có mấy người đi tới, phần lớn là cô nương trẻ tuổi, nhưng người cầm đầu là một nữ tử trung niên, quần áo lộng lẫy, khí chất thanh lãnh.
Bốn nữ đệ tử lúc trước đều tiến lên thi lễ, cũng báo lại những tin tức liên quan đến Tô Đình.
Nữ tử trung niên kia nhìn về phía Tô Đình, trên mặt cũng có phần kinh dị, thi lễ một cái rồi mới nói: "Từ Trung Thổ đến đây, vượt qua mấy vạn dặm, nhìn tuổi của tôn giá không lớn lắm mà lại có nghị lực bực này."
Tô Đình cũng đáp lễ lại, hắn thấy nữ tử trung niên này tuy rằng có vẻ lạnh nhạt, trên người lại tỏa ra khí chất cao quý của người xuất thân từ đại phái, nhưng ít ra không mất cấp bậc lễ nghĩa, cũng không có ác cảm gì.
"Hoán Hoa Các ở chón thế ngoại, người ngoài muốn trước tới bái phỏng, cần có đạo hạnh, cũng cần có nghị lực."
Nữ tử trung niên nói ra: "Ngoài vị trích tiên của Chính Tiên Đạo kia, gần trăm năm nay, có thể lẻ loi một mình, dựa vào bản lĩnh của chính mình để vượt qua đồng bằng hoang dã, vượt qua Nam Hải, đến Hoán Hoa Các này, ngươi là người tuổi nhỏ nhất."
Tô Đình nghe vậy, trong lòng hơi kinh ngạc, không ngờ vị tiểu Tiên Ông kia cũng từng tới Hoán Hoa Các.
Nhưng làm đệ tử kiệt xuất của Chính Tiên Đạo, hắn tới phương nam bái phỏng Hoán Hoa Các cùng là tiên tông đạo môn cũng chẳng có gì lạ.
"Tô Duyệt Tần là do Nguyên Phong Sơn giới thiệu đến vào bản môn, nhưng đã vào bản môn thì chính là người trong môn."
Nữ tử trung niên nói ra: "Bây giờ nàng đang chuẩn bị bế quan, có cho phép nàng ra ngoài gặp hay không còn phải xin chỉ thị từ Các chủ, cho nên xin tôn giá ở đây chờ đợi."
Tô Đình nhìn Băng Cung đại điện kia một chút, vừa cười vừa nói: "Nơi này xem như nơi Hoán Hoa Các đãi khách sao?"
Nữ tử trung niên gật đầu nói: "Khách từ bên ngoài tới, không có ai ngoài Tiên gia cùng nhân vật thượng tầng ở các tiên tông, những người còn lại đều tiếp đãi ở chỗ này."
Tô Đình nhìn về phía Băng Cung, với thiên nhãn của hắn mà cũng không nhìn thấu tiên trận trùng điệp kia, không nhìn thấu Hoán Hoa Các ở phía sau, hắn chợt thu hồi ánh mắt, mỉm cười nói: "Lúc trước tiểu Tiên Ông cũng ở chỗ này sao?"
Nữ tử trung niên lộ ra vẻ mặt khác thường, gật đầu nói: "Tiểu Tiên Ông chính là trích tiên, tất nhiên là ngoại lệ."
Tô Đình khẽ cười, thầm nghĩ trong lòng: "Xem ra Hoán Hoa Các cũng là đối đãi khác nhau, chỉ là ta vượt qua vạn dặm tới gặp tỷ tỷ, nếu như không được gặp mặt, chẳng lẽ không phải một chuyến tay không? Hoán Hoa Các này khó tránh khỏi có chút bất cận nhân tình. . ."
Nghĩ tới đây, Tô Đình khẽ chắp tay, thần sắc lạnh nhạt, nói: "Làm thân quyến của một nữ đồ trong quý môn, Tô mỗ không có tư cách đặt chân vào Hoán Hoa Các, như vậy trưởng lão của Nguyên Phong Sơn có tư cách thỉnh cầu vào Hoán Hoa Các, thưởng thức một phen không?"
Trong một chớp mắt, bầu không khí yên lặng.
Nữ tử trung niên kia lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đám nữ đồ còn lại cũng thi nhau lộ ra vẻ khó tin.
Nguyên Phong Sơn chính là Đạo Tổ truyền thừa, địa vị trong nhân thế cũng cùng cấp Hoán Hoa Các.
Trưởng lão của Nguyên Phong Sơn, địa vị cũng không thua gì trưởng lão của Hoán Hoa Các.
Nhưng thiếu niên này lại là trưởng lão của Nguyên Phong Sơn?
"Trưởng lão Tô Đình hàng chữ Cổ của Nguyên Phong Sơn, tới bái phỏng Các chủ của quý môn."
Tô Đình thi lễ, lấy ra một vật đẩy tới.
Đây là lệnh bài của trưởng lão hàng chữ Cổ của Nguyên Phong Sơn.
Từ khi hắn lĩnh ngộ được Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan, chưởng giáo đã quyết định cho hắn phù chính, bỏ đi chức ngoại môn trưởng lão của hắn.
Đây là Đạo Tổ truyền thừa, mà Tô Đình lại là người duy nhất trong môn đạt được Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan, chức vị trưởng lão thậm chí còn nhẹ.
Nguyên Phong Sơn vì mời chào hắn, đã bỏ ra rất nhiều, cũng không keo kiệt một vị trí trưởng lão.
"Trưởng lão hàng chữ Cổ?"
Nữ tử trung niên kia nhận lấy lệnh bài này, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
Trưởng lão hàng chữ Cổ đã được coi là nhân vật một đời trước.
"Đúng vậy."
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nói: "Xin thông truyền một tiếng."
Nữ tử trung niên thu hồi ngạo khí, thi lễ, nói: "Mời Tô trưởng lão vào trong điện chờ một chút, ta sẽ đi bẩm báo chưởng giáo."
——
Trong Băng điện.
Tòa đại điện này dùng băng ngưng tựu thành, óng ánh tỉ mỉ, nhưng vẫn hiện ra vẻ to lớn hùng vĩ.
Càng khó hơn chính là, đặt chân vào bên trong đại điện, nhiệt độ không giảm ngược lại tăng lên.
"Nơi này đúng là thoải mái dễ chịu."
Tô Đình nói như vậy.
Nữ tử trẻ tuổi khống chế phi thuyền khi nãy, trên mặt hiện đầy vẻ kính trọng, nói ra: "Tòa Băng Cung này do Tiên gia tạo ra, dựa vào kiến trúc của cung điện Lương quốc ở Trung Thổ từ tám trăm năm trước. . . Mà nơi đây tuy là băng tinh ngưng kết, nhưng sau khi đi vào, nhiệt độ lại ấm áp như mùa xuân, ngay cả người bình thường chưa từng tu hành cũng có thể ở đây mà không bị lạnh."
Tô Đình khẽ gật đầu, băng thiên tuyết địa bên ngoài có thể đông chết người bình thường không có đạo hạnh, nhưng đi vào trong điện này là có thể thích ứng được.
Có lẽ lúc trước biểu tỷ đến tận đây, cũng là do có Tín Thiên Ông một đường bảo vệ, đến bên trong đại điện này mới ngừng lại.
Về chuyện của biểu tỷ này, Tô Đình tự biết là nợ ân tình của Tín Thiên Ông.
"Tô trưởng lão mời chờ đợi ở đây."
Nữ tử trẻ kia phân phó nói: " Dâng trà mời Tô trưởng lão."
Lập tức có một cô nương nghe lệnh đi xuống.
Mà Tô Đình ngồi trên ghế bên cạnh, vẻ mặt lạnh nhạt.
Chỉ có thiếu nữ tên là Tĩnh nhi kia có phần là hiếu kì, nhìn về phía Tô Đình một chút, lại rất để ý tới tiểu tinh linh trên đầu Tô Đình.
"Ngươi thật sự là trưởng lão của Nguyên Phong Sơn?"
Trên mặt thiếu nữ kia tràn đầy kinh ngạc.
"Không giống à?" Tô Đình nhìn lại, giống như cười mà không phải cười.
"Không giống." Thiếu nữ lắc đầu.
"Tĩnh nhi." Nữ tử trẻ tuổi bên cạnh trách: "Không được vô lễ!"
"Không đáng ngại."
Tô Đình phất phất tay, nói: "Nói chuyện phiếm mà thôi."
Thiếu nữ nhìn thoáng qua sư tỷ, làm mặt quỷ một cái mới nhìn Tô Đình, nói ra: "Ta nghe Tần nhi tỷ tỷ từng nhắc tới ngươi, nghe nói ngươi ở Trung Thổ đã là một người trẻ tuổi rất lợi hại. . . Nhưng nàng nói ngươi tự mình tìm tòi tu hành, không nói ngươi là người của Nguyên Phong Sơn nha, mà ngươi còn là trưởng lão của Nguyên Phong Sơn."
Tiểu tinh linh bĩu môi, buồn bực nói: "Trưởng lão của Nguyên Phong Sơn rất đáng gờm sao? Sớm biết thế thì ta cũng lấy một chức."
Thiếu nữ nhìn dáng vẻ của tiểu nha đầu này, càng thêm yêu thích, hì hì nói: "Nguyên Phong Sơn là tông phái có thể so sánh cùng Hoán Hoa Các chúng ta đâu, trưởng lão Nguyên Phong Sơn cũng giống với trưởng lão Hoán Hoa Các của chúng ta, tự nhiên là không tầm thường. Nhưng ta rất hiếu kì, hắn còn trẻ như vậy, Tần nhi tỷ tỷ nói hắn cùng lắm chỉ lớn hơn ta hai tuổi, làm sao lại trở thành trưởng lão rồi?"
Nàng nói lời này đã là có chút vượt qua quy củ, khiến các đệ tử Hoán Hoa Các khác đều hơi biến sắc.
Nhưng Tô Đình lại không động giận, chỉ ngậm cười nói: "Bởi vì Tô mỗ đủ kiệt xuất, cho nên có thể khiến Nguyên Phong Sơn coi trọng."