Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 550: Đại Ngưu đạo nhân thân cao tám thước




     "Xú nha đầu!"

Tiểu tinh linh lập tức giận dữ, bay lên từ trên đỉnh đầu của Tô Đình, một đôi cánh mỏng không ngừng vỗ, tức giận nói: "Ngươi dám mắng Đại Ngưu nhà ta? Lần này hắn giả bộ có lễ phép như thế, đâu giống như đăng đồ tử?"

"..."

Mấy đệ tử Hoán Hoa Các thi nhau nhìn về phía tiểu gia hỏa này.

Dù tiểu gia hỏa này đang nổi giận, nhưng không biết tại sao, lại khiến người ta cực kì yêu thích.

Cho dù là thiếu nữ đang bị tiểu tinh linh mắng kia cũng đều há hốc mồm, trong mắt lộ ra vẻ cực kì kinh ngạc mà yêu thích.

"Khụ khụ."

Tô Đình rốt cục vẫn lên tiếng nói: "Vị sư muội này, có phải chúng ta có hiểu lầm gì đó không? Nhưng cũng không đúng, chúng ta chỉ vừa gặp gỡ, sao lại có hiểu lầm gì? Chẳng lẽ trước khi ta tới đã có một tên đăng đồ tử?"

Thiếu nữ kia nghe vậy, lại nhìn tiểu tinh linh một chút, trong lúc nhất thời đúng là không biết đáp lời thế nào.

Đúng lúc này, nữ tử cầm đầu kia lại lên tiếng nói ra: "Vị đạo hữu này không nên hiểu lầm, chỉ là Hoán Hoa Các ta đều là nữ tử, mà thuở nhỏ đã tu hành trong môn, chặt đứt trần duyên, không có quá khứ."

Dừng một chút, nữ tử này lại giải thích nói: "Nhưng rất nhiều năm trước, từng có người đến Hoán Hoa Các ta, lấy danh là thăm người thân, tự xưng là lưỡng tình tương duyệt cùng đệ tử trong môn ta, có quan hệ thông gia, bấu víu quan hệ loạn, cho nên sư muội ta nghe lời này mới có một chút hiểu lầm."

Tô Đình nghe đến đó, thần sắc cổ quái, nhưng cũng mơ hồ hiểu rõ gì đó.

Các nữ tử Hoán Hoa Các nhập môn từ thuở nhỏ, không có quá khứ trần duyên, tự nhiên cũng không có ai tới thăm người thân.

Trừ phi là quan hệ thông gia, mới có cách nói là thăm người thân.

Nhưng hắn cũng chưa chừng nghe nói chuyện Hoán Hoa Các thông gia cùng những tông phái khác.

Không biết năm đó vị kia là thật sự lưỡng tình tương duyệt của cùng đệ tử Hoán Hoa Các, hay là chỉ nghĩ quẩn tới đây làm càn?

Nhưng từ giọng điệu không tốt của các đệ tử Hoán Hoa Các này thì có thể đoán, vị "Đăng đồ tử" năm đó bất kể có phải thật sự là lưỡng tình tương duyệt hay không, hiện tại cũng không quan trọng, bởi vì Tô Đình đoán cỏ trên mộ của lão huynh này đã cao cả ba trượng rồi.

"Nhưng là lưỡng tình tương duyệt hay là làm đăng đồ tử tới đây thì vị lão huynh này thật sự là một vị dũng sĩ ."

Trong lòng Tô Đình thầm lầu bầu như vậy, lại khẽ ho một tiếng, nhìn về phía các đệ tử Hoán Hoa Các ở trước mắt, nghiêm mặt nói: "Lần này Tô mỗ khác biệt, gia tỷ là người trước đây không lâu được Nguyên Phong Sơn đề cử, phá lệ mà vào quý môn... Lần này thăm người thân, chính là muốn cầu kiến gia tỷ."

"Ồ?"

Bốn đệ tử Hoán Hoa Các liếc nhau một cái, đều có vẻ kinh dị.

Thiếu nữ khi nãy kia cũng lộ ra vẻ kinh ngạc nói: "Ngươi tìm Tần nhi tỷ tỷ?"

Tô Đình run lên, gật đầu nói: "Gia tỷ Tô Duyệt Tần, nếu như sư muội nói Tần nhi tỷ tỷ có tên này thì không sai."

Không biết tại sao, ánh mắt thiếu nữ kia nhìn về phía Tô Đình bỗng nhiên trở nên vô cùng quái dị.

Mà ba vị nữ tử còn lại cũng khẽ gật đầu.

Tô Duyệt Tần là do Nguyên Phong Sơn đề cử, phá lệ nhập môn.

Phàm là phá lệ, tất nhiên lại càng làm người khác chú ý.

Cho nên ở trong Hoán Hoa Các cũng có không ít người nghe qua cái tên Tô Duyệt Tần này.

"Hóa ra là đệ đệ của Tần nhi sư muội."

Nữ tử đi đầu nhìn chằm chằm vào Tô Đình một chút, cũng đầy vẻ kinh hãi.

Nàng có diện mạo tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, đạo hạnh tại tầng sáu, nhưng kì thực cũng đã tu hành nhiều năm trong môn.

Mà người thiếu niên trước mắt này đã có thể cưỡi mây đạp gió, lại làm cho nàng không thể nhìn thấu.

Tuổi tác Tô Duyệt Tần không lớn, như vậy đệ đệ của nàng, tuổi tác có thể cao bao nhiêu?

Một thiếu niên như vậy đã là Chân Nhân Dương Thần rồi sao?

Tô Duyệt Tần vừa mới nhập môn lại có một đệ đệ tu thành Dương Thần?

Trong lòng nữ tử này có phần kinh dị.

"Đúng vậy."

Tô Đình chắp tay thi lễ nói: "Còn xin thông truyền một tiếng."

Nữ tử trẻ tuổi kia gật đầu nói: "Xin mời đi theo ta."

Sau khi nói xong, nàng quay phi thuyền, bay về phía nam.

Phi thuyền này có tốc độ cực nhanh, nhanh như lưu quang.

Mà Tô Đình thi triển thuật hóa hồng, lại vững vàng theo sát phía sau.

"Phi thuyền này cũng không chậm, xem ra bọn họ muốn khảo nghiệm tốc độ phi độn của ta."

Tô Đình phát hiện ra tâm tư của nữ tử trẻ tuổi kia, không khỏi cười một tiếng, thấp giọng nói: "Phi thuyền đương nhiên không tệ, nhưng đạo hạnh người thi triển lại không cao, tốc độ còn không bằng ta."

Nghĩ như vậy, nhưng dù sao chủ khách có khác, hắn cũng thả chậm tốc độ, đi theo phía sau.

Mà tiểu tinh linh vẫn đang vì Tô Đình bênh vực kẻ yếu, ngồi trên đỉnh đầu hắn, hai tay khoanh trong ngực, hừ hừ không thôi, nói ra: "Biết rõ có người tới thăm, còn chỉ phái đến mấy hậu bối, cũng không sợ bị người trực tiếp giết, Hoán Hoa Các này thật đúng là an nhàn quá lâu."

"Sai rồi, đây cũng không phải là các nàng quá khinh thường." Tô Đình nghe vậy, nhịn không được cười lên, nói: Ngươi cẩn thận cảm giác một phen, ở chốn băng thiên tuyết địa này có thể so với trận pháp, mà bên trong còn có thật nhiều sinh linh, không thiếu Yêu Vương sinh tồn ở đây, ỷ vào Hoán Hoa Các, mơ hồ coi như hộ sơn thần thú của là Hoán Hoa Các."

Sau khi nói xong, Tô Đình lại nói: "Những nữ tử này chỉ đến đưa ra hỏi thăm chúng ta, sau khi hỏi xong, cũng thay chúng ta dẫn đường, nhưng nếu người từ ngoài tới thật sự muốn làm càn thì không chỉ phải đối mặt với mấy cô nương này, mà là rất nhiều dị thú trong vùng băng tuyết thiên địa này."

Tiểu tinh linh nghe vậy, mười phần kinh ngạc, nhìn chung quanh một chút, nói ra: "Những dị thú trong vùng băng tuyết này đều là thuộc Hoán Hoa Các sao?"

Tô Đình nói ra: "Chưa chắc đã là Hoán Hoa Các nuôi dưỡng, nhưng ít ra cũng có quan hệ cùng Hoán Hoa Các, giống như con voi trắng kia, dù không thể nói là hộ sơn thần thú, chí ít cũng có địa vị tương đương như ngoại môn trưởng lão... Mà lại, đường đường là đạo thống của Thiên Quân tổ sư, có nhiều dị thú thủ hộ như vậy, cũng chẳng có gì lạ, dù có Yêu Tiên thủ hộ, cũng không tính là ngoài ý muốn."

Phi thuyền nhanh như chớp.

Nữ tử trẻ tuổi kia mơ hồ có suy nghĩ muốn phát huy tốc độ của phi thuyền đến cực hạn.

Nhưng Tô Đình vẫn thong dong tự tại theo phía sau, cũng không thấy phí sức.

Nữ tử trẻ tuổi kia bỗng nhiên cảm thấy có chút thất bại, cũng không còn cậy mạnh.

Nhưng thiếu nữ khi nãy lại không ngừng đánh giá Tô Đình, thần sắc càng thêm cổ quái.

Lúc này, bên cạnh lại có một nữ tử nói nhỏ: "Tĩnh nhi, ngươi nhận ra hắn?"

Thiếu nữ này lui nửa bước, nói khẽ: "Ta nghe Tần nhi tỷ tỷ đề cập qua, nói nàng có một đệ đệ... Về sau sư tỷ của Nguyên Phong Sơn truyền tin tức cho Tần nhi tỷ tỷ, nói là đệ đệ của nàng đã là nhân vật danh chấn một phương, đoạt được vị trí người đứng đầu thịnh hội của Ti Thiên Giám ở Trung Thổ, còn có danh hào rất vang dội."

Nữ tử kia hiếu kỳ nói: " Danh hào gì?"

Thiếu nữ thấp giọng nói: "Hình như gọi là Đại Ngưu đạo nhân."

Thanh âm này mặc dù cố gắng che giấu, nhưng Tô Đình có cảm giác cực kì nhạy cảm, lại là Chân Nhân Dương Thần, đạo hạnh hơn xa thiếu nữ kia, cho nên nghe được rất rõ ràng.

Khi hắn nghe được bốn chữ "Đại Ngưu đạo nhân", vẻ mặt không tốt lắm, mười phần phiền muộn.

"Đại Ngưu đạo nhân?"

Sư tỷ kinh ngạc nói: "Sao lại có là danh hào như thế?"

Thiếu nữ lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, Tần nhi tỷ tỷ cũng không biết, nhưng nàng nói đệ đệ của nàng từ trước đến nay luôn không gò ép trong một khuôn mẫu, ngược lại cũng chẳng có gì lạ... Mà vừa rồi tiểu khả ái kia giống như cũng gọi hắn là Đại Ngưu, hẳn là sẽ không sai."

Vị sư tỷ kia khẽ cảm thán: "Cái tên này nghe giống như chuyện tiều tử trong núi hoặc là nông phu đồng ruộng, ngẫu nhiên được công pháp, tu luyện có thành tựu."

Thiếu nữ kia gật đầu, nói ra: "Ta cũng không nghĩ tới, hóa ra Đại Ngưu đạo nhân này lại thanh tú như vậy."

Nghe đến đó, tâm tình Tô Đình rất tốt, trên mặt đầy ý cười.

Mà thiếu nữ lại tiếp tục nói: "Ta vốn tưởng rằng đó là một hán tử cực kì thô kệch, dáng người khôi ngô, lưng hùm vai gấu, thân cao tám thước, vòng eo tám thước rưỡi đấy."

Nụ cười trên mặt Tô Đình bỗng nhiên cứng đờ.