Trên bầu trời.
Tia sáng một đường phóng về phía nam.
Nơi này đại khái đã ra khỏi phạm vi Trung Thổ.
"Nghe đồn năm đó thiên hạ chia ba phần, nơi này thuộc về Nam Lương. . . Nhưng đến địa giới này chắc cũng đã vượt ra khỏi phạm vi cương thổ Nam Lương, nơi này đã không thuộc Trung Thổ."
Trong lòng Tô Đình thầm nghĩ: "Phía Nam Trung Thổ, đi qua một vùng đồng bằng hoang dã sẽ tới Nam Hải, tiếp đó là một vùng băng thiên tuyết địa, lại đi về phía nam, mới là vị trí của Hoán Hoa Các, ở phía Nam, không để ý tới chuyện bên ngoài."
Từ Nguyên Phong Sơn đến đây, khoảng cách xa xôi, người bình thường chính là đi cả đời cũng khó có thể đến.
Ngay cả Chân Nhân Dương Thần cũng cần hao phí một khoảng thời gian.
Nhưng Tô Đình vận dụng thuật hóa hồng, tốc độ không thua gì Bán Tiên, lúc này mới không coi là chậm chạp.
Chỉ là triển khai phép thuật này cũng tiêu hao không ít pháp lực.
Đi đường lâu dài khiến Tô Đình luôn luôn có pháp lực hùng hậu cũng không khỏi cảm thấy mệt mỏi.
——
"Phía trước chính là Nam Hải, có thể vận dụng pháp thuyền lúc trước đã luyện chế để đi tới Đông Hải lúc kia để vượt qua vùng biển này."
Sau khi Tô Đình nói xong, có phần hối hận, nói ra: "Nghe nói Nguyên Phong Sơn có một loại pháp bảo, hình như lâu thuyền, có thể bay trên trời, sớm biết thế đã mượn pháp bảo này tới, so với ta một đường chạy nhanh như thế cũng tốt hơn nhiều."
Tiểu tinh linh lại không đồng ý, nhắc nhở: "Nhưng muốn mượn món đồ kia phải bỏ ra cái giá không nhỏ đâu, hiện tại gia sản trong nhà cũng không nhiều, vẫn nên tự mình đi đường thôi, dù sao cũng không chậm, mệt mỏi chút thì mệt mỏi chút chứ sao. . . Cứ nghĩ là ngươi đi đoạn đường này, có người cho ngươi một món pháp bảo, tưởng tượng như vậy có phải sẽ rất vui vẻ hay không?"
Tô Đình cảm thấy không biết nói gì, chỉ đưa tay sờ sờ mặt, nghĩ kỹ lại thì dường như cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý.
Sau nhiều ngày như vậy, hắn liên tiếp đi đường, vận dụng thuật hóa hồng, xuyên thẳng qua trên bầu trời.
Đi vào Nam Hải, hắn rốt cục có thể nhẹ nhàng thở ra, lấy ra lâu thuyền kia, vừa rơi vào trong biển đã là thành một lâu thuyền cực lớn.
——
"Nam Hải không thể so với Đông Hải."
Tô Đình đi thuyền nhiều ngày ở trên biển, gần như đã đi đến một vùng biển khác.
Trên đoạn đường này, hắn phát hiện chủng loại sinh linh trong Nam Hải kém xa ở Đông Hải.
Dù đều là biển cả mênh mông, cũng vẫn có vô số sinh linh, nhưng Tô Đình dùng Dương Thần lại có thể phát hiện ra đối với biển cả cuồn cuộn sóng cả thì Đông Hải náo nhiệt hơn, mà Nam Hải lại khá yên lặng.
Biển cả rộng lớn, sinh linh không nhiều.
Trên Nam Hải, cũng có hải đảo.
Nhưng trên đảo hiếm thấy sinh linh, phần lớn là hoang đảo, cũng chỉ có mấy hòn đảo có thể thấy dấu vết con người, nhưng số lượng người không nhiều, giống như ở đây thường phải chịu thiên tai thú họa số.
Xét từ đại thể thì Nam Hải cũng không rộng lớn bát ngát bằng Đông Hải, chỉ là ở phía đông nam có hai hải vực hòa vào nhau. . . Mà trên thực tế, theo Tô Đình thì đây đều là cùng một vùng biển, chỉ là được chia quá rộng, quả thực có không ít điểm khác nhau.
"Khí hậu ở có vẻ rét lạnh hơn so với Đông Hải, cho nên sinh linh đầy đàn, cũng không phồn thịnh bằng Đông Hải."
Tô Đình thấp giọng nói ra: "Nhưng sinh linh Nam Hải tuy rằng lộ ra vẻ thưa thớt, nhưng sức sống lại cực kì mạnh, nhìn đều có vẻ hung hãn. . . Mà ngươi có để ý thấy tinh quái yêu vật ở đây có rất nhiều, sâu dưới biển cả mơ hồ còn có không ít Yêu Vương có thể so với Dương Thần, chiếm cứ một phương."
Tiểu tinh linh gật đầu nói: "Phát hiện, vùng biển này nhìn rất bình tĩnh, hiếm thấy sinh linh, nhưng trên thực tế cũng vẫn rất hung hiểm."
Tô Đình gật đầu nói: "Nhưng những Yêu Vương nấp ở đáy biển này cũng an phận thủ thường, không gây sóng gió, nếu không nơi này chính là một vùng cấm địa."
Nói rồi Tô Đình lại không nhịn được cười lên, nói ra: "Nhưng nếu như vậy, chỉ sợ Hoán Hoa Các cũng sẽ ra tay thanh lý, dù sao bọn họ cũng là tông môn được Đạo Tổ truyền thừa ở cực nam này, cũng không phải một tông môn thật sự ngăn cách với bên ngoài."
——
Vượt qua Nam Hải, đối với tu vi hiện nay của Tô Đình thì cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Không bao lâu sau, hắn đã đi tới phía bên kia của Nam Hải.
Bên kia là một vùng băng thiên tuyết địa.
Ngay cả nước biển ở nơi này cũng có dấu hiệu kết thành lớp băng mỏng.
"Đại điệt nữ từng nói trước đây thật lâu, nơi này cũng không phải như vậy."
Tô Đình trầm ngâm nói: "Nhưng Hoán Hoa Các có một vị Chân Tiên đã đóng băng nơi đây, kéo dài vạn dặm, biến nơi này thành một vách ngăn lớn trước Hoán Hoa Các, giống như hộ sơn đại trận."
Hắn nhảy lên một cái, bay lên không trung, lại vẫy tay, thu hồi lâu thuyền trên mặt biển, rồi chợt bay về phía nam.
Càng đi sâu vào trong lại càng băng hàn.
Nhưng trong vùng băng thiên tuyết địa này cũng không phải hoàn toàn không có sinh cơ.
Chí ít Tô Đình dùng thiên nhãn cũng thấy được một chút sinh linh.
Như tuyết xad, gấu trắng, cũng có không ít.
Mà trong những sinh linh này, cũng không ít sinh linh đã thành tinh hóa yêu.
"Ừm?"
Tô Đình bay đến một nửa lại ngừng lại, nhìn về phía trước.
Phía trước có một núi tuyết, cao chừng trăm trượng.
Nhưng tòa núi tuyết này lại chập trùng, như đang hô hấp.
Trong lòng tiểu tinh linh run lên, nói: "Đây là một Đại Yêu Vương."
Tô Đình trợn mở thiên nhãn, quét một vòng, nói ra: "So với kình yêu ở Đông Hải kia thì đạo hạnh thấp một bậc, nhưng pháp lực chưa chắc đã kém hơn bao nhiêu."
Hắn vừa dứt tiếng, giữa núi tuyết kia lập tức có tuyết trắng rơi xuống, ở giữa lộ ra hai lỗ lớn, bắn ra quang mang.
Đó rõ ràng là một đôi mắt, vô cùng lạnh lẽo, nhìn thẳng vào Tô Đình, ánh mắt này làm người ta cực kì sợ hãi.
Giờ khắc này, ở trước mắt nó, Tô Đình nhỏ bé tựa như tro bụi vậy.
Nhưng Tô Đình không có vẻ sợ hãi, chỉ chắp hai tay sau lưng, nói: "Tôn giá không phải thủ sơn Thần thú của Hoán Hoa Các?"
Đôi mắt trong núi tuyết kia bắn ra quang mang càng thêm mãnh liệt, cả tòa núi chợt run rẩy.
Ầm ầm!
Giống như núi lở!
Tuyết lớn trút xuống!
Tràng cảnh giống như thiên tai, nhìn thấy mà giật mình!
Rất nhiều sinh linh vốn đang ở trên tuyết sơn, và ở ngoài rìa núi tuyết đều không tránh kịp, bị tuyết trắng bao bọc.
"Lại là khách từ Trung Thổ tới."
Núi tuyết chấn động rớt xuống trên thân tuyết trắng, hiện ra chân dung, đây là một con voi trăng, nó đứng dậy đã cao tới mấy trăm trượng, nhìn xuống xuống tới.
Âm thanh của nó như tiếng lão ẩu, già nua mà cổ phác, lại dẫn cực kì trầm ngưng khí thế.
Đạo hạnh của nó kì thực cao hơn Tô Đình một bậc.
Nhưng Tô Đình không sợ hãi, cũng không bị khí thế của nó dọa sợ.
"Chính là từ Trung Thổ tới."
Tô Đình nói ra: "Tôn giá có cần kiểm tra thân phận?"
Con voi trắng kia nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, chợt nói ra: "Lần đầu ngươi tới đây, tự có người kiểm tra thân phận của ngươi, nhưng không phải bản tôn đến tra, ngươi chờ đợi ở đây một lát, Hoán Hoa Các sẽ có người tới."
Tô Đình gật đầu nói: "Cũng tốt."
Voi trắng lại lần nữa nằm xuống trên đất, mũi dài cuốn vòng quanh người.
Trên trời vẫn có tuyết rơi, dần dần bao trùm trên người nó.
Mà không đến nửa nén hương sau, phía trước đã có tia sáng bay về phía này.
Đó là một chiếc thuyền nhỏ, xuyên qua trên mây trời rồi ngừng ở trước mắt.
Trên thuyền nhỏ có bốn tên nữ tử, đều là tuổi trẻ mỹ mạo, nhưng đạo hạnh cũng đạt tới cấp độ Thượng Nhân.
"Nơi đây là biên giới Hoán Hoa Các, không biết các hạ từ đâu mà đến, vì cớ gì mà đến?"
Một nữ tử tuổi trẻ đi đầu, dáng người cao gầy, thần sắc lãnh đạm, hỏi như vậy.
Tô Đình vỗ vỗ quần áo, mỉm cười nói: "Ta tên Tô Đình, từ Trung Thổ đến đây, chuyến này tới là vì thăm người thân."
Nghe được hai chữ thăm người thân, bốn nữ tử kia đều cảm thấy ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau.
Sau đó thiếu nữ nhìn còn trẻ nhất kia không khỏi gắt một tiếng.
"Đăng đồ tử, bản môn đều là nữ tử, ai có hôn ước cùng ngươi?" Thiếu nữ đỏ mặt quát lớn.
". . ."
Tô Đình mờ mịt, chỉ cảm thấy đột nhiên nhận được danh hào "Đăng đồ tử" này quá bất ngờ.
Lần này đến Hoán Hoa Các, nể tình biểu tỷ nên từ khi vừa mới đến nay, Tô mỗ luôn giữ cử chỉ có độ, phong độ nhẹ nhàng, mà lại an phận thủ thường, ngôn hành cử chỉ hoàn toàn theo quy củ của đối phương, không dám vượt qua.
Nói chờ đợi ở đây thì chờ đợi ở đây.
Người ta hỏi cái gì, nhà mình đáp cái đó.
Làm sao lại đột nhiên biến thành thế này rồi?