Trên bầu trời.
Bỗng nhiên có một tia sáng xẹt qua chân trời, nháy mắt đã đi xa ngàn dặm, xông thẳng đến phương nam.
Mắt thường của người phàm chỉ thấy một tia sáng xẹt qua chân trời, từ đó lưu lại đủ loại truyền thuyết.
Nhưng người tu hành lại có thể biết được, bên trong đám mây hẳn là một vị cao nhân có thể cưỡi mây đạp gió.
Nhìn tốc độ của tia sáng kia có thể thấy đạo hạnh của người kia rất cao, có thể nói là cao thâm khó lường.
"Độn quang thật nhanh."
"Tốc độ cưỡi mây đạp gió của sư tổ ta cũng kém xa người này."
"Đây tất nhiên là một vị Chân Nhân Dương Thần, mà trong số Chân Nhân Dương Thần, vị này cũng tất nhiên không phải hạng người tầm thường."
"Cũng may không phải hướng về phía bên này."
. . .
Tia sáng kia chính là Tô Đình.
Hắn dùng thuật hóa hồng để đi đường, tốc độ nhanh chóng gần như Bán Tiên.
Đoạn đường này hắn cũng không che giấu hành tích của mình, để rất nhiều người tu hành và đám yêu vật trong núi này cảm thấy kinh dị xen lẫn bất an.
"Ừm?"
Bỗng nhiên, Tô Đình ngừng lại, chau mày.
Tiểu tinh linh đứng trên đỉnh đầu hắn, hỏi: "Sao thế?"
Tô Đình hơi trầm ngâm, lấy từ trong ngực ra một vật, kim quang sáng chói, hình như hoa sen.
Đây là Kim Liên biểu tượng cho khí vận, nhưng đã bị Tín Thiên Ông dùng bí thuật của Nguyên Phong Sơn phong cấm lại, mà lúc này Tô Đình cũng dùng pháp lực bọc một tầng, rồi mới lấy ra ngoài xem.
Hắn nhìn Kim Liên trong tay, vẻ mặt kinh nghi bất định.
Tiểu tinh linh xích lại gần đến đây, nói khẽ: "Kim Liên có gì đó quái lạ?"
Tô Đình gật đầu nói: "Khi nãy đột nhiên trở nên nóng rực, nhưng ta vừa ngừng thì nó đã tiêu tan không ít."
Sau khi hắn nói xong lại thoáng trầm ngâm, bỗng nhiên bay ngược về sau mấy chục dặm.
Song khi hắn lui về sau bốn mươi dặm, lập tức cảm giác được Kim Liên tỏa ra hào quang, vội vàng dùng pháp lực bọc kỹ.
"Tại sao lại như vậy?"
"Chẳng lẽ nơi này có trận pháp gì bị Kim Liên cảm ứng được?"
"Hay là có đồ vật bất phàm gì đó?"
Tô Đình nhìn chung quanh một chút, trời cao mênh mông vắng lặng.
Hắn vươn tay ra, phất qua trán một chút, thiên nhãn mở ra liếc nhìn bốn phía.
Nhưng những gì thiên nhãn vẫn không thấy có dị thường gì.
Hắn cúi đầu, quan sát bốn phía.
Phía dưới là một tòa thành trấn, người đến người đi, khá là phồn hoa náo nhiệt.
Xung quanh cũng có thật nhiều thành trì tiểu trấn, không ít ngườ.
"Thành trấn?"
Tô Đình trầm ngâm một lát, tay cầm Kim Liên bay vòng vòng xung quanh, không ngừng phi hành vừa đi vừa về.
Qua nửa nén hương, Tô Đình rốt cục đã dò ra phương vị đại khái.
Trên trời cao, trong phạm vi bốn mươi dặm theo chiều nam bắc, hai trăm dặm chiều đông tây, có thể làm Kim Liên trở nên cực kì nóng bỏng.
Mà ra ngoài phạm vi này, Kim Liên sẽ bình tĩnh lại.
Trong phạm vi này, có rất nhiều người, đều là thành trì náo nhiệt.
"Kim Liên là bảo vật tượng trưng cho khí vận nhân gian."
"Căn bản của nhân gian chính là chúng sinh."
"Căn bản của quốc gia chính là bách tính."
"Quốc lấy dân làm gốc, Kim Liên có biến hóa cũng hợp lý. . . Tuy lúc trước đã đi qua nơi có dân cư đông đảo, nhưng đây là lần đầu tiên xuất hiện biến cố như vậy."
Tô Đình thầm nghĩ: "Chẳng lẽ thành trấn phía dưới cũng giống như Bạch Hương thành, đang mưu đồ bí mật tạo phản, cho nên là nơi đầu nguồn triều đình nhân gian thay đổi, mới khiến Kim Liên có biến cố?"
Hắn lại dùng thiên nhãn quét xuống dưới một lần, không phát hiện được trận pháp gì, cũng không phát hiện ra được bảo vật kinh thiên động địa gì gây nên tiên liên phản ứng.
Nhưng từ phía trên trời cao nhìn xuống, lại muốn quan sát một vùng lớn như thế, có một số bảo bối thần vật không tới gần thì khó mà tra rõ ràng.
Có lẽ từ không trung nhìn xuống sẽ có sơ sót gì đó cũng khó nói.
Hắn lập tức khẽ suy tư, hơi nhíu mày.
Tiểu tinh linh thấp giọng hỏi: "Ngươi muốn đi xuống điều tra một phen sao?"
Tô Đình trầm ngâm một lát, chợt lấy ra lá bùa, viết dị thường ở nơi đây lên giấy phù, sau đó vận chuyển pháp lực, đốt hết lá bùa, hóa thành từng điểm ánh sáng.
Lá bùa đưa tin này, chính là pháp môn trong Nguyên Phong Sơn.
Thân là ngoại môn trưởng lão, Tô Đình đã nắm giữ đạo pháp môn đưa tin này, cũng có thể tuỳ tiện vẽ ra lá bùa dạng này.
"Việc này báo cho Nguyên Phong Sơn biết, để Nguyên Phong Sơn đau đầu đi."
Tô Đình nhìn xuống phía dưới, nói ra: "Nếu có bảo bối gì thì chỉ coi là Tô mỗ nhìn lầm. . . Nhưng nếu có người nào đang mưu đồ bí mật tạo phản, đó cũng là chuyện của nhân gian, hiện tại trong tay ta cầm Kim Liên, hẳn là nên tránh đi những chuyện trong nhân thế này."
Hắn đến nơi đây, lại nói: "Nhớ kỹ nơi này, khi trở về từ Hoán Hoa Các, có lẽ đã có người của Nguyên Phong Sơn đến, đến lúc đó hãy quyết định."
Tuy tiểu tinh linh cảm thấy có thể có bảo bối, nhưng cũng đồng ý với suy nghĩ của Tô Đình, nói: "Nhue thế cũng tốt, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện nha."
Tô Đình gật đầu nói: "Đi về phía Nam, khoảng cách tới Hoán Hoa Các còn khá xa, ta muốn tới Hoán Hoa Các trước ngày biểu tỷ bế quan."
——
Trong Nguyên Phong Sơn.
Chưởng giáo đứng thân trước điện, nhìn về phương xa, vẻ mặt có chút âm trầm.
Gần đây, ông ta cũng không quá an ổn.
Trước đó khi Tô Đình nhập môn, thực lực trấn áp chư vị chân truyền đệ tử, gây nên không ít phong ba.
Về sau lại là chuyện của Hồng Y, Tín Thiên Ông cùng một số trưởng lão tới uy hiếp Thất Xích Bạch Hạc toàn tộc.
Nhưng sau đó lại có sự xuất hiện bí ẩn của Huyền Sách đại pháp sư Thông Huyền Giới.
Cộng với các chuyện xảy ra trong môn, các biến cố ở bên ngòa, quả thực khiến ông ta cảm thấy có phần ngột ngạt.
"Ừm?"
Mà đúng lúc này, chưởng giáo phát hiện điểm khác thường, lấy ra lệnh bài, lông mày nhíu lại, nói: "Tô Đình?"
Đây là ấn ký của Tô Đình, hiển nhiên là do Tô Đình truyền đến tin tức.
Nhưng hôm qua Tô Đình mới rời khỏi Nguyên Phong Sơn, chạy tới Hoán Hoa Các, làm sao giờ lại truyền tin tức về?
Hẳn là có biến cố gì?
Trong lòng chưởng giáo đột nhiên run lên.
Ông ta khẽ điểm vào lệnh bài, chữ viết của Tô Đình lập tức hóa thành từng điểm sáng, ngưng tụ ở trước mắt.
"Một nơi có thể khiến Kim Liên phản ứng?"
Chưởng giáo ngơ ngác một chút, phân biệt phương vị, trầm ngâm nói: "Đây là nơi nào?"
Không biết tại sao, lúc này trong lòng chưởng giáo bỗng nhiên có chút bất an.
——
Liên quan tới sự của biến hóa Kim Liên lúc trước, tuy rằng Tô Đình cũng để ý, nhưng hắn đã truyền tin về cho Nguyên Phong Sơn nên cũng không để ý tới nhiều hơn.
Lúc này trong lòng của hắn lại có chút chờ mong tiến về Hoán Hoa Các một chuyến.
Nghĩ lại thì từ khi chia tay đến giờ, đã khá lâu rồi hắn chưa gặp biểu tỷ, kì thực trong lòng cũng rất nhớ.
Mà lần này đi, càng quan trọng hơn là giúp biểu tỷ định ra con đường tu hành.
Tuy nói Hoán Hoa Các chính là một trong tông phái có truyền thừa đứng đầu thế gian, có lẽ nội tình còn mạnh hơn so với Nguyên Phong Sơn, nhưng biểu tỷ Tô Duyệt Tần dù sao cũng là đệ tử mới nhập môn, chưa chắc sẽ được rất coi trọng.
Mà bây giờ Tô mỗ hắn chính là Chân Nhân Dương Thần đường đường chính chính, không đề cập tới bản lĩnh đấu pháp có thể so với Bán Tiên, chỉ xét về tu vi đạo hạnh thì cũng thuộc cấp độ trưởng lão của tiên tông, đủ để chỉ điểm cho biểu tỷ.
"Tuy rằng chưa quen thuộc với Hàn Đỉnh thân nhưng phương diện tu hành vẫn có thể chỉ điểm."
Tô Đình thầm nghĩ: "Biểu tỷ được ngoại lực trợ giúp nhưng cuối cùng không phải tự mình tu hành mà thành, muốn chân chính luyện hóa để bản thân sử dụng cũng nhất định phải bỏ ra cái giá không nhỏ. Liên quan tới việc này, ta phải tận mắt nhìn thấy, mới có thể yên tâm, thực sự không được, cùng lắm thì bắt đầu lại từ đầu."