Nguyên Phong Sơn.
Thông Huyền Giới.
Lục Nguyệt Quan.
Tô Đình ở bên trong Thông Huyền Giới, không để dùng pháp thuật thần thông, từng bước một tiến lên.
Hắn đi bộ chừng nửa tháng, thẳng đến giờ phút này, rốt cục đã đến nơi này.
"Cuối cùng đã tới..."
Tâm tình Tô Thần Quân phức tạp, ánh mắt u oán.
Nửa tháng trước, hắn tận mắt nhìn tiểu tinh linh giương cánh bay tới, trong chớp mắt đã bay vào Lục Nguyệt Quan.
Mà Tô Đình thử hành tẩu, phát hiện ra đúng là từng bước tiến lên lại có thể đến gần Lục Nguyệt Quan.
Thế là hắn liền đi trọn vẹn nửa tháng.
Chỉ là trong nửa tháng này, tâm tình của hắn vô cùng không tốt.
"Người có dáng dấp đẹp trai, ông trời cũng đố kỵ."
Tô Đình thở ra một hơi dài, nhìn về phía nhà tranh màu đen này.
Hắn mở ra con mắt thứ ba, đánh giá một lát, luôn cảm thấy vô cùng cổ quái.
Hắn trầm ngâm thật lâu, lẩm bẩm: "Chất liệu có vẻ cực kì bất phàm? Rốt cuộc là dùng chất liệu gì dựng thành?"
Trong cảm ứng của Tô Đình, đây dường như không phải một nhà tranh, mà là một hung thú đang muốn nuốt chửng người tới.
Dường như có một luồng hung khí quanh quẩn bên ngoài nhà tranh này.
Trải qua hàng trăm hàng ngàn năm, luồng khí tức này vẫn tồn tại.
"Nguyên Phong Sơn trước đây vốn là Tam Nguy sơn, mà Tam Nguy sơn từng có thần thú, thiên sinh địa dưỡng, nhưng tính tình hung lệ, về sau bị Đạo Tổ chém giết."
Tô Đình thầm nghĩ: "Chẳng lẽ là Thần thú bị Đạo Tổ giết kia, biến thành nhà tranh này? Lấy xương làm khung? Lấy da bao trùm?"
Hắn nghĩ như vậy, cũng đã đứng trước nhà tranh màu đen này.
Nơi này từng là nơi Đạo Tổ bế quan.
Nơi đây chính là thánh địa.
Nguyên Phong Sơn coi nơi đây làm cấm địa trong môn, không thể tuỳ tiện đặt chân.
Như thế xem ra, nhà tranh màu đen này chính là nơi Nguyên Phong Sơn phụng làm Lục Nguyệt Quan.
"Không phải là một tòa đạo quán nhỏ nằm giữa chốn non xanh nước biếc, ở nơi mưa bụi mông lung, nhìn như bình thường, kì thực bất phàm sao?"
Trong lòng Tô Đình cảm thấy không biết nói gì, nói: "Hóa ra Lục Nguyệt Quan chính là địa phương như thế?"
Hắn tuy nghĩ như vậy nhưng cũng không nhàn rỗi.
Hắn đi vòng quanh Lục Nguyệt Quan này, đánh giá xung quanh một lần, vận dụng thiên nhãn thần thông, không bỏ sót chi tiết nào, thu tất cả vào đáy mắt, sau đó hơi nhắm mắt, trong lòng suy tư.
Sau một hồi lâu, mới thấy hắn thở sâu, lấy ra một vật.
Vật này tựa như bảo hạp, cổ phác cổ xưa, nhưng lại tản ra khí tức cực kì dị dạng.
Đây cũng là bảo vật mà chưởng giáo giao cho hắn, là bảo vật mà Nguyên Phong Sơn mới luyện chế ra trong những năm gần đây.
Tô Đình mở ra bảo hạp, chỉ thấy bên trong có một thanh tiểu kiếm lẳng lặng nằm đó, dài chừng một thước hai tấc, toàn thân màu xanh, khí tức mờ mịt, hình như có nhuệ khí, như có sinh cơ.
"Lên!"
Tô Đình không trực tiếp tiếp xúc với một thanh tiên kiếm màu xanh này.
Hắn chỉ rót pháp lực vào bảo hạp, chỉ thấy bảo hạp bắn ra ánh sáng.
Tiểu kiếm trong bảo hạp như có sự sống, ông một tiếng, phát ra một tiếng kiếm ngân.
Tiên kiếm màu xanh kia lập tức hóa thành một tia sáng xanh, bỗng nhiên bay lên, tựa như một con thanh long bay khắp bát phương.
Ánh mắt Tô Đình trầm xuống, vận dụng thiên nhãn, tỉ mỉ xem xét.
Thanh tiên kiếm màu xanh này chắc chắn là thủ pháp của Thanh Đế sáng lập ra môn phái Nguyên Phong Sơn.
Kiếm này chính là tiên kiếm của Thanh Đế, chất chứa vô tận sinh cơ, nhưng lại vô cùng sắc bén.
Giả sử như chưởng giáo không căn dặn, giả sử như Tô Đình không cẩn thận, trực tiếp dùng tay đụng vào thanh Thanh Đế tiên kiếm này, thì trước tiên sẽ bị một kiếm này chém đứt cánh tay.
Bây giờ hắn rót pháp lựa vào bảo hạp thi triển ra, tiên kiếm mới không phản phệ Tô Đình.
Nhưng lúc này t thanh Thanh Đế tiên kiếm này, tựa như một tiểu thanh long, không ngừng vòng quanh Lục Nguyệt Quan này.
"Kiếm khí?"
Tô Đình dùng thiên nhãn thấy rõ.
Tiên kiếm màu xanh bay múa vòng quanh Lục Nguyệt Quan, bắn ra kiếm khí nhỏ xíu, rót vào hoàn cảnh xung quanh Lục Nguyệt Quan.
Kiếm khí này lưu lại dấu vết, có lẽ chính là ấn ký mà chưởng giáo nói tới.
Sau một lúc lâu, tiên kiếm màu xanh kia dần dần chậm lại, không giống như một tiểu long màu xanh nữa, mơ hồ có thể thấy rõ hình kiếm.
Đến cuối cùng, tiên kiếm màu xanh kia bỗng nhiên dừng lại.
"Ấn ký đã định, việc của ngươi đã thành."
Trong tiên kiếm, bỗng nhiên phát ra một giọng nói uy nghiêm nặng nề, trầm ngưng vô cùng.
Đây không phải giọng nói của chưởng giáo, cũng không phải giọng nói của Tín Thiên Ông.
Trong lòng Tô Đình nghiêm nghị, tiên kiếm màu xanh xuất từ tay Thanh Đế, như vậy đây cũng là giọng nói của Thanh Đế.
Thanh Đế là Thiên Tiên, là tổ sư sáng lập ra Nguyên Phong Sơn, cũng là ký danh đệ tử của đương kim Đạo Tổ.
Tô Đình thở sâu, khẽ thi lễ.
"Cảm ngộ Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan, thiên tư ngộ tính, cơ duyên tạo hóa, thiếu một thứ cũng không được."
Giọng nói của Thanh Đế từ trong tiên kiếm truyền đến, nói ra: "Ngươi so với bọn hắn càng có ưu thế, chớ cô phụ một thân cơ duyên này."
Tô Đình gật đầu nói: "Đa tạ đã chỉ điểm."
Giọng nói của Thanh Đế từ trong tiên kiếm lại nói: "Gặp chuyện không hoảng hốt, lần này tạo hóa dù cho không thể đoạt được, cũng không cần lo lắng tới tính mạng."
Sau khi nói xong, chỉ thấy thanh tiên kiếm màu xanh này bỗng nhiên vọt lên tận trời, nhập vào trong tầng mây.
Tiên kiếm của Thanh Đế đã là tự lui ra khỏi Thông Huyền Giới.
Tô Đình thở sâu, nhìn về phía nhà tranh màu đen.
Hắn dừng lại nửa ngày, bình phục nỗi lòng, mới đi vào bên trong Lục Nguyệt Quan.
——
Tô Đình bước một bước qua đó, đặt chân bên trong Lục Nguyệt Quan.
Nhìn từ bên ngoại thì đây chỉ là một gian nhà tranh nhỏ mà thôi, cũng không rộng lớn.
Nhưng Tô Đình đặt chân trong đó, tựa như rơi vào bên trong hỗn độn, trước khi khai thiên vậy, mông lung không chịu nổi, như mê vụ vô tận.
Ngẩng đầu không thấy trời, cúi đầu không thấy đất.
Bốn phương tám hướng, rộng lớn vô ngần.
"Đây là địa phương nào?"
Tô Đình chau mày, thiên nhãn tỏa ra hào quang rực rỡ, liếc nhìn bát phương.
Nhưng bát phương đều là mông lung, không thấy sự vật.
Dù Tô Đình là Chân Nhân Dương Thần, nhưng thân ở nơi này, không thấy thiên địa, không có bát phương, tất cả đều là hư vô, cũng không khỏi khiến hắn có chút chột dạ.
"Ta sẽ không một mực bị vây khốn ở chỗ này chứ?"
Tô Đình thầm nghĩ: "Trước đó đọc ghi chép kia, Thông Huyền Giới bị một trận đấu pháp lớn đánh thành hư vô, trước kia đại địa sinh ra đều đã biến mất, về sau Đạo Tổ ở đây, toả sáng ra tân sinh... Nhưng thấy thế nào thì bên trong Lục Nguyệt Quan này chính chốn hư vô, rộng lớn vô ngần, như chốn hỗn độn trước khi khai thiên tích địa?"
Hắn lấy thiên nhãn nhìn cũng không nhìn ra dấu hiệu khác.
Nơi này chỉ có hư không mênh mông vô tận hỗn độn, không có sự vật khác, cũng không có những đầu mối khác.
Không có con đường, không có phương hướng.
Có lẽ hắn đã bị vây ở chỗ này.
Hắn nhíu mày, suy tư hồi lâu.
Bây giờ hắn bị khốn tại đây, tình cảnh của tiểu tinh linh bây giờ như thế nào?
"Tiểu nha đầu này không nghe ta khuyên, xông thẳng vào Lục Nguyệt Quan, không biết bây giờ gặp cảnh ngộ gì?"
Tô Đình thầm nghĩ: "Nếu cũng giống như ta, gặp nguy trong hư không mênh mông hỗn độn này, lấy tính tình của nàng, nửa tháng này không biết đã bị dọa thành bộ dáng gì?"
Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Đình không khỏi có chút lo lắng, thiên nhãn không ngừng liếc nhìn, cũng không thấy một chút vết tích nào.
Tô Đình thở sâu, lên tiếng hô: "Tiểu nha đầu!"
Hắn vận khởi pháp lực, khiến thanh âm vang vọng bốn phương tám hướng, truyền ra xa xa.
Nhưng thanh âm truyền ra cũng không có tiếp đáp lại.
Tô Đình nhíu chặt lông mày, trong lòng hơi có chút lo nghĩ.
"Tiếp tục như vậy không phải biện pháp, dù không có con đường, chí ít trước tiên cũng nên tìm kiếm dọc theo một phương hướng một phen."
Hắn quan sát bốn phía, khẽ nhíu mày, vẫn không tìm ra phương hướng.
Nơi này không phân chia đông tây nam bắc, không có bất kỳ sự vật nào.
Tô Đình thở sâu, trực tiếp tiến về phía trước.
Hắn đi hồi lâu, vẫn không có động tĩnh.
Hắn trầm ngâm một lát, không khỏi thi triển ra thuật hóa hồng.
Hưu một tiếng!
Tô Đình như ánh sáng, lướt qua trong hư không hỗn độn.
Mà đúng lúc này, bên tai hắn bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm không thể tưởng tượng!
"Nam Mô A Di Đà Phật!"