Nguyên Phong Sơn.
Thông Huyền Giới.
Trong giới thế núi chập trùng, cỏ cây xanh thẳm, nhưng không có tiếng chim thú côn trùng kêu vang.
Tô Đình dùng thiên nhãn nhìn khắp bốn phía, chỉ thấy một nhà tranh màu đen, ẩn hiện giữa hư không, lúc ẩn lúc hiện.
Nếu là Chân Nhân Dương Thần khác tới đây, chưa hẳn có thể phát hiện ra, có lẽ cũng chỉ có Đại Chân Nhân tầng tám mới có năng lực trông thấy.
Mà Tô Đình tu thành thiên nhãn, liếc mắt đã nhìn thấy nhà tranh màu đen kia.
"Không phải nói nơi này rất khó tìm sao?"
Tô Đình sờ cằm, vô cùng buồn bực, nói: "Làm sao lại rõ ràng như vậy? Chẳng lẽ là con mắt thứ ba này của ta quá kinh thế hãi tục, kinh thiên động địa ?"
Tiểu tinh linh liếc mắt, nói: "Ta nghe Đại điệt nữ đề cập qua, Thông Huyền Giới, thỉnh thoảng sẽ có thời cơ hiện ra, chúng ta đúng lúc đụng phải."
Tô Đình nghe vậy, cười ha ha một tiếng, nói: "Tính ra vẫn là Tô mỗ phúc duyên thâm hậu, chỉ vừa mới tiến vào đã gặp lúc nhà tranh hiện ra, thật là quá may mắn."
Tiểu tinh linh hếch lên miệng nhỏ, nói: "Ngươi có thể vào sao?"
Tô Đình nghe vậy, lập tức khẽ giật mình, sờ cằm, nói: "Chuyện này thì ta không biết."
Hắn hơi trầm ngâm, sau đó lập tức thi triển ra thuật hóa hồng, xông về phía nhà tranh kia.
——
Sau thời gian một chén trà.
Tô Đình ngừng lại.
Ánh mắt hắn ngưng tụ, vẻ mặt nghiêm túc.
"Nhìn núi làm ngựa chết, nhưng tốt xấu gì khi rời ngọn núi kia sẽ gần một chút."
"Nhưng ta dùng thuật hóa hồng chạy vội trong thời gian một chén trà, đâu chỉ đi qua mấy ngàn dặm?"
"Mấy ngàn dặm đường này mà vẫn không tới gần nhà tranh màu đen kia, khoảng cách vẫn rất xa xôi, không có thay đổi."
"Tình huống này không đúng nha..."
Ánh mắt Tô Đình lấp loé không yên, trong lòng suy tư, Dương Thần không ngừng chuyển động.
Nếu nhà tranh màu đen cách quá xa thì cũng thôi đi.
Vấn đề là hắn nhìn thấy nhà tranh kia cũng cách không xa.
Chỉ là chạy vội đến nay mà vẫn không tới gần.
Theo đạo lý thì dù có ở xa hơn nữa, Tô Đình dùng thuật hóa hồng chạy vội một khắc, coi như không thể đuổi tới, cũng nên tới gần mới đúng.
Nhưng giờ phút này ngay cả dấu hiệu giảm khoảng cách cũng không có, giống như hắn vẫn dậm chân tại chỗ.
"Trong này còn có huyền cơ."
Tô Đình thấp giọng nói: "Không thể khám phá huyền cơ trong đó, dù ta có dùng thuật hóa hồng chạy về, chạy cả mười năm tám năm, chỉ sợ cũng không thể tiến vào nhà tranh màu đen kia."
Tiểu tinh linh nói khẽ: " Đệ tử các đời của Nguyên Phong Sơn đặt chân tới Thông Huyền Giới, không thiếu Đại Chân Nhân tầng tám, bọn hắn chưa hẳn đã không trùng hợp gặp thời gian Lục Nguyệt Quan hiển hiện... Nhưng Nguyên Phong Sơn chưa hề đạt được cơ duyên ở trong đó, chính là bởi vì chỉ có thể quan sát, không thể đặt chân tới?"
"Có lẽ có nguyên nhân ở phương diện này."
Tô Đình hơi trầm ngâm, nói ra: "Khi nãy thiên nhãn của ta nhìn thấy động thiên này cũng không rộng lớn bao nhiêu, mặc dù có dấu hiệu mở rộng, nhưng cũng chỉ có chu vi tầm mấy ngàn dặm mà thôi... Dựa vào thuật hóa hồng của ta, trong vòng hai canh giờ đã đủ để trải rộng dấu chân khắp tòa động thiên này."
Tiểu tinh linh hỏi: "Như vậy hiện tại ngươi có thể đặt chân vào bên trong Lục Nguyệt Quan kia sao?"
Tô Đình lắc đầu nói: " Lục Nguyệt Quan này ở ngay phía trước, nhưng dù đi như thế nào, nó đều cách xa... Ta hoài nghi nó không phải ở một chỗ cố định trong tòa động thiên này, mà là di chuyển trong hư không quanh tòa động thiên này."
Nói rồi Tô Đình thấp giọng nói: "Mà vài ngày trước ta xem ghi chép về Thông Huyền Giới cũng điều tra ra một chuyện."
Tiểu tinh linh hứng thú hỏi: "Chuyện gì?"
Tô Đình nói ra: "Nghe nói năm đó Đạo Tổ từng có một pháp môn, tên là Súc Địa Thành Thốn, tu luyện đến đại thành, tam giới lục đạo, chân trời góc biển, cũng chỉ trong một bước, ở giữa tấc vuông."
Vẻ mặt Tô Đình nghiêm túc, nói: "Nơi này từng là nơi Đạo Tổ bế quan, sau khi Đạo Tổ thành đạo, từ nơi sâu xa, tất cả quỹ tích cũng khác nhau. Mà năm đó phương động thiên này đã in dấu vết tích của Đạo Tổ, trở thành quỹ tích chí cao của đại đạo... Ta hoài nghi trong Lục Nguyệt Quan không chỉ là có Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan mà Đạo Tổ tu hành, còn có đạo pháp môn Súc Địa Thành Thốn kia."
Tiểu tinh linh nghe vậy, cũng hiểu được ý của hắn: "Ý của ngươi là chúng ta bị thuật Súc Địa Thành Thốn vây khốn, cho nên con đường đi tới Lục Nguyệt Quan, dù có chạy vội ngàn dặm, kỳ thật cũng chỉ trong một tấc vuông?"
Tô Đình gật đầu nói: "Bây giờ ta cho là như vậy, dù sao tòa động thiên này cũng chỉ lớn như thế, không có lý do gì mà ta dùng thuật hóa hồng chạy một đường, sau một chén trà mà còn không đuổi đến Lục Nguyệt Quan."
Nhưng nói đến đây, trong lòng Tô Đình cũng có phần nghi hoặc.
Súc Địa Thành Thốn này chính là một loại tiên thuật phi phàm, giống như thuật hóa hồng của Tô Đình.
Nhưng vì sao pháp thuật Súc Địa Thành Thốn có thể dùng để vây khốn một người?
Tô Đình tự hỏi là không thể dùng thuật hóa hồng thực hiện trên thân thể người khác, chỉ có thể tự thi triển, như vậy theo đạo lý thì pháp môn Súc Địa Thành Thốn cũng là phải do một người thi triển, dùng để đi đường, mà không phải rơi trên thân thể hắn.
Chỉ là chuyện liên quan đến Đạo Tổ, đúng là không thể dùng đạo lý bình thường để nói.
Bởi vì bản thân Đạo Tổ chính là đạo lý chân chính, là đại đạo của tam giới lục đạo.
"Làm sao bây giờ?"
Tiểu tinh linh nói ra: "Chúng ta phải nghĩ biện pháp phá vỡ pháp môn Súc Địa Thành Thốn này?"
Tô Đình khẽ lắc đầu, nói: "Từ nơi sâu xa, thâm ảo khó lường, căn bản không tìm thấy đầu nguồn của pháp thuật này, cũng không tìm thấy bất kỳ vết tích gì, ta lấy thiên nhãn quét một vòng, không nhìn ra thời cơ phá giải... Thậm chí, ta cũng không nhìn ra vết tích chúng ta bị thuật Súc Địa Thành Thốn vây khốn."
Sau khi nói xong, hắn không khỏi cảm thán một tiếng, nói: "Đạo Tổ chính là chân thân của đại đạo, thiên địa hiển hóa, thật sự là không lường được."
Tiểu tinh linh buồn bực nói: "Không khám phá ra dấu vết đạo pháp thuật này vây khốn chúng ta, cũng không thể tới gần, rốt cuộc có phải như ngươi đoán hay không? Là chúng ta bị pháp môn Súc Địa Thành Thốn vây khốn, hay là do Lục Nguyệt Quan huyền ảo vô tận?"
Tô Đình không rõ, đành nói: "Chỉ là một suy đoán, ta cũng không thể kết luận chúng ta gặp phải khốn cảnh có nguồn gốc từ pháp môn Súc Địa Thành Thốn này hay không, nhưng với tình hình hiện này thì vô cùng có khả năng chính là do thuật Súc Địa Thành Thốn này... Chúng ta tạm thời suy nghĩ theo phương hướng này."
Hắn thở sâu, nói: "Chỉ là bây giờ không phát hiện ra vết tích Súc Địa Thành Thốn, nhưng cũng không thể tới gần, chẳng lẽ pháp môn này xuất hiện là bởi vì ta thi triển thuật hóa hồng?"
Tiểu tinh linh hỏi: "Có thể là giống như thềm đá kia hay không, thật ra là khảo nghiệm, muốn ngươi dựa vào các loại trong dấu vết, cảm ngộ ra pháp môn Súc Địa Thành Thốn này, ngươi mới có thể chân chính đi qua một đoạn đường này?"
Tô Đình như có điều suy nghĩ, nói: "Ngươi nói không phải không có lý, nhưng hiện tại ngay cả vết tích của Súc Địa Thành Thốn đều không phát hiện ra, cũng không có thời cơ cảm ngộ... Mà ta hoài nghi lần này đi Lục Nguyệt Quan, thi triển thuật hóa hồng đi đường, có lẽ là quá bất kính."
"Quá bất kính? Vì sao lại bất kính?"
"Giống như tiến về Thủ Chính Đạo Môn, như đi vào Nguyên Phong Sơn, chúng ta tuy có thể bản lĩnh cưỡi mây đạp gió, trực tiếp chạy đến, nhưng vẫn cần hạ xuống đất, đi bộ để thể hiện sự tôn trong tôn trọng."
Tô Đình nói ra: "Lục Nguyệt Quan là thánh địa, nơi thiên địa đại đạo ẩn giấu, càng cần thành kính."
Tiểu tinh linh bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Nói cách khác, không thể thi triển pháp thuật đi đường, mà chỉ có thể tự mình tiến về."
Tô Đình gật đầu nói: "Ở quê nhà ta có một truyền thuyết, có một vị Yêu Tiên, bổ nhào một cái là có thể vượt qua cách xa vạn dặm, nhưng vẫn từng bước đi qua đường xá xa xooi, cuối cùng tu thành chính quả."
Nói rồi Tô Đình chỉ về phía trước, nói: "Nhìn về phía Lục Nguyệt Quan này, ta đi bộ tiến về, nếu như có thể tới gần, đại khái mười ngày nửa tháng là có thể tới... nhưng chúng ta đi trước một ngày, rồi lại nhìn xem khoảng cách có phải giảm bớt hay không rồi lại đến thương nghị."
Tiểu tinh linh ồ một tiếng, bỗng nhiên giương cánh bay lên, bay về phía Lục Nguyệt Quan.
Tô Đình hô một tiếng, nói ra: "Ngươi gấp cái gì? Chúng ta chậm rãi đi, đường còn dài mà..."
Thanh âm hắn bỗng nhiên dừng lại, lẩm bẩm nói: "Dài lắm..."
Hắn nhìn thấy cái gì?
Hắn nhìn thấy tiểu tinh linh một đường bay qua.
Mà tiểu tinh linh mới bay một cái chớp mắt, đã trực tiếp bay vào bên trong Lục Nguyệt Quan.
Thuật Súc Địa Thành Thốn từ nơi sâu xa để Tô Đình dậm chân tại chỗ, thế mà tiểu tinh linh bay từ nơi này đến Lục Nguyệt Quan chỉ trong chớp mắt, đã bay vào bên trong Lục Nguyệt Quan.
"..."
Tô Đình đứng nguyên tại chỗ, há hốc mồm, lại chưa nói gì, trong lòng mơ hồ có chút khổ sở.
Ở trong ấn tượng của hắn, những chuyện tương tự, dường như không phải lần đầu tiên.
Tô Thần Quân tự nhận hơn người, giống như lại một lần nữa bị "Ghét bỏ" không giải thích được.