Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 541: Đường Sử




     "Nam Mô A Di Đà Phật!"

Một tiếng phật hiệu này đột nhiên vang lên.

Tô Đình nghe vậy, không khỏi khẽ giật mình, trong lòng tỏa ra cảm giác hoang đường.

Nơi này từng là nơi Đạo Tổ ở.

Nơi này là thánh địa đạo môn.

Nhưng hắn lại nghe thấy phật hiệu của phật môn.

"Cái quái gì thế?"

Tô Đình run lên nửa ngày, quay đầu.

Hỗn độn hư không sau lưng bỗng vỡ tán.

Tô Đình chỉ cảm thấy dưới chân bước hụt, giống như từ trên đám mây rơi xuống.

Càn khôn đảo ngược, toàn thân hắn vô cùng đau nhức, lồng ngực tức như buồn nôn.

Hắn mở hai mắt ra, lập tức phát hiện cảnh tưởng trước mắt đã biến đổi.

Tô Đình muốn ngẩng đầu, lại không biết tại sao vẫn cúi đầu nhìn dưới mặt đất.

Chỉ có thể dùng khóe mắt liếc qua, mơ hồ nhìn ra được nơi này giống như ở trong một tòa cung điện.

Khóe mắt nhìn thấy vàng son lộng lẫy, tuy chỉ nhìn thấy một góc, nhưng cũng đủ thấy nơi này to lớn hùng vĩ.

——

"Ái khanh đã khỏi bệnh chưa?"

Phía trên là một giọng nói già nua yếu ớt, lên tiếng hỏi như vậy.

Tô Đình nao nao, nhưng trong miệng lại lên tiếng đáp: "Thần đã khỏi bênh, nguyện gánh vác trách nhiệm này."

Đây không phải giọng nói của Tô Đình, đây cũng không phải là lời Tô Đình muốn nói.

Nhưng lời này đúng là từ trong miệng hắn truyền đi.

Mà sau khi nói xong câu đó, Tô Đình chỉ cảm thấy trong ngực nôn nao khó chịu, buồn nôn muốn ói.

Hiển nhiên người nói ra câu nói này, vẫn chưa khỏi bệnh.

Nhưng Tô Đình dù sao vẫn là Chân Nhân Dương Thần, trong chớp mắt, suy nghĩ vạn chuyển, cũng hiểu được vị trí hoàn cảnh bây giờ của mình.

Hiện tại chắc là đã rơi vào quá khứ, bám vào trên thân thể người nào đó.

Giờ khắc này, chính là đang trải nghiệm những chuyện trong quá khứ của người này, thông qua mắt của người này để quan sát.

Không thể lên tiếng, không thể xuất thủ, chỉ có thể quan sát.

"Thôi được."

Tô Đình thầm nghĩ: "Đến đâu hay đến đó. . . Tốt xấu gì cũng hơn là bị vây trong hư không hỗn độn vô tận, mênh mông không đường kia."

Hắn nghĩ như vậy nên cũng không mâu thuẫn, mà bình tĩnh thông qua ánh mắt của người này để quan sát cảnh tượng trước mặt.

——

"Nếu ái khanh đã khỏi bệnh, trẫm cũng yên tâm."

Giọng nói già nua phía trên khá vui vẻ, nói: "Lần này đi sứ phương tây, thể hiện ra uy lực của Đại Đường ta, chỉ có ái khanh có thể gánh vác trách nhiệm này."

Tô Đình nghe đến đó, trong lòng khẽ run lên.

Hắn hiểu qua lịch sử của thế giới này.

Tám trăm năm trước, trận chiến Phong Thần lan rộng cả thiên hạ, lúc ấy người tu hành thi nhau nhập thế, khí vận phân loạn, thiên hạ chia thành Tam quốc.

Nhưng trước loạn thế xảy ra có một triều đại hưng thịnh gọi là Đại Đường.

Nghe đồn triều đình Đại Chu hiện nay, chính là huyết mạch hoàng thất thời nhà Đường.

Nói cách khác, đây là tràng cảnh từ hơn nghìn năm trước?

"Thần lĩnh mệnh."

——

Tây Thổ mênh mông.

"Đại nhân, sắp đến phía trước rồi."

"Đây là hoàng thành của bọn họ, mặc dù là nước phụ thuộc Đại Đường, nhưng cũng không thể quá ngang ngược."

"Đúng vậy, đại nhân."

"Dừng lại!"

"Sao thế?"

"Chú ý cẩn thận một chút, bầu không khí có vẻ không đúng."

Hắn vừa dứt tiếng, đã nghe tiếng ầm ầm nổ vang!

Hoàng thành phía trước đột nhiên mở cửa.

Vô số mãnh tướng mặc khôi giáp từ bên trong giống như thủy triều mãnh liệt kéo ra.

"Lớn mật! Chúng ta chính là sứ giả Đại Đường, các ngươi làm cái gì vậy?"

Phó sứ bỗng nhiên lên tiếng, quát: " Quốc vương của các ngươi ở đâu?"

Một tướng lĩnh đi đầu bỗng nhiên cười to, nói: "Đầu của duốc vương đang treo ở trên cung điện, ngươi muốn đi nhìn sao?"

Vào lúc này, Tô Đình có thể cảm giác được, người mà mình đang phụ thể này, trong lòng hắn chấn động mạnh!

Tạo phản!

Nước ở phía tây vốn phụ thuộc vào Đại Đường này đã tạo phản!

——

"Bắt lấy bọn hắn!"

"Trước hết giết mấy kẻ này đã!"

Sứ giả Đại Đường không thể chống lại, ngoan ngoãn chịu trói.

Mà hơn mười tùy tùng đều bị chém giết.

Chỉ có vị sứ giả mà Tô Đình phụ thân này cùng vị phó sứ kia là còn sống.

"Đại nhân. . ."

"Không nên hoảng loạn, chúng ta nên nghĩ cách làm thế nào để chạy đi."

"Nhà giam này vô cùng nghiêm mật, chỉ sợ khó thoát."

"Nhất định sẽ có biện pháp."

——

Sau ba ngày.

Vị sứ giả mà Tô Đình đang bám vào này rốt cục đã tìm được thời cơ, dựa vào võ nghệ của phó sứ, đã trốn thoát khỏi lồng giam.

"Đại nhân, làm sao bây giờ? Chúng ta cần trở về Đại Đường, bẩm báo việc này cho Hoàng Thượng sao?"

"Không cần, chỉ là tiểu quốc man di ở phương tây, không cần kinh động Hoàng Thượng? Ngươi theo ta đi về phía nam, nơi đó có một bộ tộc, cũng phụ thuộc vào Đại Đường ta, mượn binh bọn hắn, chúng ta đánh lại, báo thù cho đồng bạn tử nạn!"

——

Vị sứ giả này mượn sáu ngàn binh tướng, tiến quân thần tốc, thẳng bức hoàng thành.

"Phía trước là trọng kỵ của quân địch, có ba vạn binh lực."

Phó sứ nói: "Bên ta chỉ có sáu ngàn nhân mã, binh lực thê này có phải quá chênh lệch rồi?"

Đường Sử chắp hai tay sau lưng, nói ra: "Phương tây chinh chiến khác biệt với binh pháp của Trung Thổ, ta từng thấy phương thức chiến tranh của bọn hắn, mà bọn hắn không biết được binh pháp Trung Thổ ta quỷ dị. . . Dựa vào một chút ưu thế này đã đủ đền bù chênh lệch."

——

Tiếng la kêu giết vang lên không ngừng.

Tiếng đao kiếm va chạm, phong mang sắc bén.

Liên tiếp!

Ánh lửa lấp lóe!

Huyết quang văng khắp nơi!

Chỉ thấy vô số thi thể phơi thây trên mặt đất, vô số chân cụt tay đứt khiến người muốn nôn ọe.

Trọng kỵ của địch quân không ngừng rơi xuống!

Có quân cưỡi voi sau khi rơi xuống lại bị voi giẫm chết.

Mà những con voi kia chạy trốn trong vòng lửa, mạnh mẽ đâm vào quân trận, không biết đã giẫm chết bao nhiêu binh tướng, lại có thật nhiều người cưỡi voi ngã vào trong sông, giãy dụa không dậy nổi.

Sau trận này, đại hoạch toàn thắng!

"Chỉnh đốn một phen, tập trung những tù binh này lại."

Đường Sử trầm giọng nói: "Đánh vào trong hoàng thành của bọn hắn đi!"

——

Đoạn đường này, như bẻ gãy cành khô.

Đường Sử dẫn theo đại quân, tấn công vào hoàng thành, chém giết phản vương.

Mà đúng lúc này, lại có người đến báo.

" Hoàng đế Đại Đường băng hà, Đường triều sụp đổ, khói lửa nổi lên bốn phía!"

"Cái gì?"

Đường Sử giật mình tại nơi này.

Tô Đình phụ thân trên người hắn, có thể phát hiện được suy nghĩ trong đầu hắn.

Đó là tâm tình khó tả, cực kì bi thương, cực kì thống khổ, cực kì khó có thể tin.

Cho dù Tô Đình phụ thân trên người hắn, có thể cảm nhận được tâm tình của hắn, nhưng dù sao Tô Đình cũng không phải hắn, khó mà chân chính trải nghiệm.

Nhưng Tô Đình có thể phát hiện được người này đúng là một vị thần tử trung với Đại Đường.

——

Mấy năm sau.

Đường Sử từng dự định dẫn quân trở về Trung Thổ, nhưng lại rất dễ dàng bị nhận làm một chi phản quân khác, thậm chí bởi vì đi từ phía tây sẽ khó tránh khỏi bị các quân ở Trung Thổ hợp nhau tấn công.

Hơn nữa sau khi Hoàng đế Đại Đường băng hà, có tin tức truyền đến, huyết mạch hoàng thất đã tận tuyệt.

Hắn nản lòng thoái chí, không muốn trở về Trung Thổ.

Nhưng mà một ngày kia.

Hắn mơ thấy gió tanh mưa máu.

Hắn mơ thấy vô số chân cụt tay đứt.

Hắn mơ thấy vô số oan hồn lấy mạng.

Hắn bỗng giật mình tỉnh lại từ trong giấc mơ.

"Nghiệt chướng?"

Trong lòng Đường Sử mơ hồ hiểu ra.

Nửa năm sau, hắn giao quốc gia này cho phó sứ của hắn.

Mà hắn tiếp tục đi về phía tây.

Nơi này trọng Phật Môn.

Nghe đồn hướng tây Tây Thổ, chính là chân trời, gọi là Tây Thiên.

Nơi nào có cao tăng đại đức, có Phật tổ của Phật Môn.

Hắn đi mấy năm.

Hắn trở thành một vị khổ hạnh tăng.

Thẳng đến một ngày kia, vì gặp trắc trở nên hắn mài đi khí phách, mài đi nhuệ khí, mài đi sinh cơ.

Hắn mới có lĩnh ngộ.

Hắn hít một tiếng, thấp giọng nói: "Nếu như bắt đầu lại từ đầu, tuyệt đối không vì nỗi hận của bản thân mà hưng binh chinh phạt."

Hắn vừa dứt tiếng, mí mắt rủ xuống, mệt mỏi không chịu nổi.

Nhưng đúng vào lúc này, bên tai hắn lại nghe được một tiếng phật hiệu.

"Nam Mô A Di Đà Phật!"