Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 538: Bia đa hiển hóa




     Sau ba ngày.

Tô Đình từ trong động phủ đi ra.

Hôm nay là thời gian hắn vào Thông Huyền Giới.

Ở luyện khí các bên kia vẫn còn đang luyện chế pháp bảo, cũng không nóng nảy.

Mà cơ hội tiến vào Thông Huyền Giới lại không nhiều.

Hắn trực tiếp leo núi, đi vào chủ phong, vào điện cầu kiến chưởng giáo.

Giờ phút này chưởng giáo đã ở trong đại điện, chờ đợi hắn đến.

"Ngươi đã biết Thông Huyền Giới là địa phương nào chưa?"

Chưởng giáo nhìn Tô Đình, hỏi một câu.

Tô Đình gật đầu nói: "Trong Thông Huyền Giới mới là động thiên phúc địa chân chính của Nguyên Phong Sơn."

Chưởng giáo đứng dậy, trầm giọng nói ra: "Nơi đây vốn tên là Tam Nguy sơn, về sau đổi tên là Nguyên Phong Sơn, mà Thông Huyền Giới mới thật sự là động thiên chỗ. Huynh trưởng của ngươi chắc cũng đã nói với ngươi, trong Thông Huyền Giới từng là nơi Đạo Tổ ở, tôn làm Lục Nguyệt Quan, bên trong có giấu công pháp của Đạo Tổ, tên là Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan."

Tô Đình gật đầu nói: "Huynh trưởng đúng là đã đề cập việc này với ta."

Chưởng giáo nói ra: "Lần này ngươi đi vào, cố gắng tìm được nơi giấu Lục Nguyệt Qua , dùng bảo vật hạ ấn ký được coi như thành công... Mà ngươi ở trong Lục Nguyệt Quan, có thể ngộ ra Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan này hay không, phải xem cơ duyên tạo hóa, cùng thiên tư ngộ tính của chính ngươi."

Tô Đình cười đắc ý, nói ra: "Đã là tạo hóa của Đạo Tổ, như vậy chưa chắc đã dựa vào thiên tư ngộ tính, mà là mệnh số... Thường nói trong số mệnh có thì cuối cùng sẽ có, trong số mệnh không có thì chớ cưỡng cầu, ta luôn hiểu rõ điều này."

Chưởng giáo nghe thế rất vui mừng, nói: "Tô trưởng lão có tâm cảnh cao hơn xa thường nhân."

——

Từ ngàn năm trước.

Từng có Tiên gia đến đây, luyện thành một tòa bia đá, trấn ở trong núi này, từ từ thay đổi tất cả quỹ tích trong núi.

Chỉ khi ngộ ra tất cả quỹ tích trong Nguyên Phong Sơn này, mới có thể dẫn ra bia đá kia.

Mà bia đá kia chính là chìa khoá của Thông Huyền Giới.

Nguyên Phong Sơn sáng lập mấy trăm năm, đã tìm tòi rõ ràng ra bia đá kia.

Nhưng pháp môn liên quan tới bia đá này vẫn rất bí ẩn, chỉ có chưởng giáo mới biết.

Kì thực trong quá khứ, muốn tìm kiếm bia đá này, chỉ cần cảm ngộ dãy núi này là có thể được... Nhưng hôm nay nơi đây đã là Nguyên Phong Sơn, có vô số trận pháp, lại đều là tiên trận, còn có vô số người tu hành, lúc nào cũng khiến quỹ tích thay đổi, bởi vậy dù có là tiên thần hạ giới, cũng chưa chắc có thể dựa vào cảm ngộ dãy núi này để ngộ ra bia đá.

"Lên!"

Chưởng giáo vận dụng pháp môn, dẫn ra bia đá kia.

Tiếng ầm ầm lập tức vang lên, thiên địa mơ hồ biến sắc.

Dù Tô Đình là Chân Nhân Dương Thần, đã có thể hô phong hoán vũ, cải biến thiên tượng, nhưng cũng không nén được lòng kinh hãi.

Bởi vì luồng khí tức này không đơn giản là dẫn động thiên tượng, mà còn ẩn chứa ý vị khó tả, trải qua thời gian lắng đọng càng thêm dày nặng, làm cho người kinh hãi.

Oanh!

Thổ địa lập tức bị phá vỡ!

Trên mặt đất dâng lên một bia đá, toàn thân đen như mực, tựa như bằng ngọc.

Tấm bia đá này cực kỳ to lớn, cao chừng trăm trượng, rộng hơn hai mươi trượng, như một tòa núi cao vậy, nhưng lại rất chỉnh tề.

Trên tấm bia đá, có ánh sáng màu xanh trắng lấp loé không yên, tựa như ánh sao tô điểm, như mộng như huyễn.

"Thông Huyền Giới ở ngay phía trước, ngươi trông thấy rồi chứ?"

Chưởng giáo quay đầu, hỏi như vậy.

Tô Đình mở ra con mắt thứ ba, nhìn về phía trước, ánh mắt ngưng trọng, nói: "Nhìn thấy rồi."

Căn cứ vào bố trí ở nơi đây, Thông Huyền Giới vừa lúc bị bia đá che lấp.

Bây giờ bia đá hiển lên mới thấy rõ.

Như vậy nhìn xuyên qua bia đá là đã nhìn thấy Thông Huyền Giới bị bia đá che giấu.

"Đi đi."

——

Trong Thông Huyền Giới.

Sau khi Tô Đình nhận rõ con đường, chỉ đi tầm bảy bước là đã đến nơi này.

Trước mắt là non xanh nước biếc, phong cảnh tú lệ.

Nhưng nơi này chỉ có sơn thủy, không có sinh linh, chớ nói là phi cầm tẩu thú, ngay cả sâu kiến sâu bọ đều mai danh ẩn tích.

"Nơi này không khỏi quá mức tĩnh mịch chút."

Tiểu tinh linh lầu bầu nói: "Nhìn mãi chỉ thấy màu xanh thẳm, lại không có chút sinh cơ nào."

Tô Đình chậm rãi nói: "Nơi đây cho phép cỏ cây sinh trưởng đã là khó được, nhưng muốn tự nhiên sinh ra sinh linh thì còn chưa đủ."

Giả sử thật sự có sinh linh như vậy, tựa như Chân Thần được thiên địa thai nghén ra vậy.

Nhưng trong động thiên này, cũng không phải là đại thiên địa bên ngoài, cũng không có nội tình để thai nghén sinh ra Chân Thần.

Thậm chí sinh linh bình thường đều khó mà sống sót ở đây, chớ đừng nói chi tới việc phát triển hưng thịnh.

Chỉ có người có đạo hạnh tương đối cao mới có thể sống sót ở đây, hành động tự nhiên.

Tô Đình thở sâu, cảm ứng được các loại biến hóa trong động thiên này.

"So với ta tưởng tượng thì tốt hơn nhiều, xem ra trải qua tám trăm năm, tòa động thiên phúc địa này còn đang không ngừng hoàn thiện."

Hai ngày trước, Tô Đình đã đặc biệt tìm điển tịch để đọc, biết được dáng vẻ năm đó của nơi này.

Nơi này là động thiên phúc địa, nhưng cũng không đầy đủ hoàn thiện, cho nên vẫn cực kì nguyên thủy, tám trăm năm trước, ngay cả non xanh nước biếc này cũng không có, chỉ là một mảnh hoang vu.

Trên bầu trời, sấm sét vang dội không thấy dừng.

Dưới mặt đất, địa hỏa nham tương liên tiếp bắn ra,

Ngay cả nước ở nơi này cũng nóng hổi sôi trào.

Về sau Đạo Tổ giá lâm, tru sát Thần thú nơi đây, dường như còn xóa hết tất cả diễn sinh ra trong động thiên phúc địa này, từ đó biến thành một mảnh hư vô.

Nhưng đến cuối cùng, Đạo Tổ tĩnh tâm ở đây tu hành, cho nên nơi đây một lần nữa toả ra sự sống, bắt đầu có mặt đất, bắt đầu có tầng mây, bắt đầu có các loại vật chất, thậm chí có hoa cỏ cây cối.

Nhưng chẳng biết tại sao, phi cầm tẩu thú, sâu kiến sâu bọ lại không thể sinh ra trong tòa động thiên này.

"Chỉ có thực vật, không thấy động vật."

Tô Đình thầm nghĩ: "Chỉ là bây giờ lại trải qua tám trăm năm, bên trong động thiên dường như cũng dần hoàn thiện, chỉ là có vẻ cực kì chậm chạp mà thôi... Dựa vào xu thế này, chưa chắc có thể sinh sôi ra các loại sinh linh, nhưng chí ít sinh linh bình thường có thể sinh sôi đều có thể sinh hoạt ở đây, đến lúc đó, nơi đây và cùng đại thiên địa ở bên ngoài, cũng không có quá nhiều khác biệt."

Hắn nghĩ như vậy, liếc nhìn bốn phía, chỉ thấy một mảnh trống vắng.

Tiểu tinh linh thấp giọng nói: "Nơi gọi là Lục Nguyệt Quan kia rốt cuộc ở nơi nào?"

Tô Đình dùng con mắt thứ ba tỏa ra ánh sáng chói mắt, quan sát mỗi một cái góc trong động thiên này.

——

Trên đại điện.

Chưởng giáo đưa Tô Đình vào Thông Huyền Giới, rồi lại trở về chủ phong.

Dù là làm chưởng giáo Nguyên Phong Sơn, nhưng tâm tư cũng không khỏi chú ý tới việc này.

Bởi vì chuyện này thực sự quan trọng.

Tín Thiên Ông vốn muốn tìm chưởng giáo, bàn bạc tới chuyện lần này đi Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, đã thấy tâm tư chưởng giáo trôi nổi, mơ hồ hiểu được suy nghĩ trong lòng chưởng giáo.

"Chưởng giáo đang suy đoán Tô Đình có thể tìm ra Lục Nguyệt Quan hay không?"

"Không sai." Chưởng giáo gật đầu nói: "Hắn không có đạo hạnh cao, tuổi tác cũng không lớn, lịch duyệt còn nông cạn, bây giờ cho hắn vào Thông Huyền Giới, phải chăng có chút nóng vội?"

"Hóa ra chưởng giáo cho là hắn khó mà tìm được Lục Nguyệt Quan." Tín Thiên Ông bỗng nhiên bật cười.

"Dù Tô Đình đúng là càng có ưu thế hơn người khác, lại vốn có thiên nhãn, có thể nhìn thấu biến hóa các phương, nhưng Lục Nguyệt Quan cuối cùng khó mà phỏng đoán." Chưởng giáo nói đến đây, hít một tiếng, nói: "Cũng không biết hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này, hạ xuống ấn ký hay không. "

"Chuyện này..." Tín Thiên Ông trầm mặc một lát, nói: "Ta luôn cảm thấy chưởng giáo quá lo lắng."

——

Trong Thông Huyền Giới.

"Đi không?"

Tiểu tinh linh nhìn hắn dùng con mắt thứ ba quét qua bốn phương tám hướng rất nhiều lượt, không khỏi hỏi: "Phương hướng này ngươi cũng nhìn qua rồi, làm sao còn không có động tĩnh? Lục Nguyệt Quan kia thật sự khó tìm như vậy sao? Ngay cả ngươi cũng không tìm thấy?"

Tô Đình cũng có phần bất đắc dĩ, nói: "Nhìn khắp cả tòa động thiên phúc địa, cũng không có phát hiện ra đạo quan gì, chỉ phát hiện một nơi rách nát."

Nói rồi hắn bỗng nhiên ngừng nói, chợt sờ lên cằm, cảm thấy không biết nói gì, nói: "Chẳng lẽ cái chỗ chết tiệt kia chính là Lục Nguyệt Quan trong truyền thuyết?"

Hắn sờ cằm, trong lòng cũng mười phần kinh ngạc, cũng có mấy phần tự đắc.

Trong lòng của hắn âm thầm thì thầm: "Tô mỗ tuỳ tiện như vậy đã tìm được Lục Nguyệt Quan, quả thật là càng có ưu thế hơn so với người của hắn."