Chuyện luyện chế pháp bảo cần chuẩn bị hồi lâu, không phải một sớm một chiều là xong.
Nhưng sau khi đại khái trao đổi xong, Tô Đình đã đổ vào toàn bộ thân gia, chỉ đợi vị Hứa trưởng lão này luyện chế ra bảo bối mà hắn mong muốn.
Tiểu tinh linh vô cùng đau lòng, có phần buồn bực không vui, có cảm giác như bị người đánh cướp, trong lúc hoảng hốt lại có suy nghĩ muốn hủy cả luyện khí các.
"Đều nói thô đi lấy tinh."
Tô Đình an ủi: "Đây cũng là loại bỏ cặn bã, tựa như trải qua thiên chuy bách luyện để luyện ra thép tinh... Cũng chính là ném đi chút vật không thể dùng, đổi lấy vật có thể sử dụng, thật ra là chuyện tốt."
Tiểu tinh linh sa sút tâm tình, thấp giọng nói: "Thế nhưng nhà ta lại trống rỗng rồi."
Nghe đến đó, không biết tại sao, trong lòng Tô Đình cũng có phần phiền muộn, xét từ một góc độ khác thì thật vất vả mới kiếm được nhiều bảo bối như vậy, bây giờ còn thừa không nhiều, đúng là hết cả vốn liếng.
"Không có việc gì không có việc gì, cũ đi mới tới."
Tô Đình nói ra: "Qua một thời gian nữa, chúng ta có thể tới lấy những bảo bối này, nghĩ tới phong châu của ngươi có thể thành pháp bảo thượng phẩm, có phải rất kích động? Mà chúng ta vẫn còn tiên bảo, không tính là hết cả vốn liếng..."
Kì thực hắn cũng cho rằng, tuy tiên bảo này có phẩm giai tuy cao, uy năng tuy mạnh, nhưng chỗ có thể dùng đến cũng không tính nhiều.
Cho nên hắn cũng đề cập qua cùng Hứa trưởng lão một chút.
Nhưng lão già mập lùn kia bỗng nhiên trở mặt, lộ ra vẻ vô cùng tức giận, suýt nữa đã bị Tô Đình đè xuống đất gõ một trận.
Sau đó ngẫm lại, chắc là trình độ của lão đầu này không đạt đến mức có thể luyện chế tiên bảo, cho nên mới tức giận như vậy.
Huống chi muốn luyện chế tiên bảo, tất nhiên phải mời ra nhân vật có trình độ luyện khí cực kì cao thâm, như vậy cái giả phải trả cũng tất nhiên là cao hơn nhiều.
Bỏ qua kiện pháp bảo mà Nguyên Phong Sơn vốn nên ban thưởng kia, có thể đổi lấy cơ hội để vị Hứa trưởng lão này xuất thủ luyện bảo, mà muốn mời ra nhân vật luyện chế tiên bảo thì không chỉ như thế.
"Chờ lấy được pháp bảo tới tay đi."
Tô Đình nói như vậy.
Lần này luyện bảo, vị Hứa trưởng lão của luyện khí các này cần chuẩn bị rất nhiều, mới có tự tin khai lò luyện bảo.
Mà lần này luyện chế pháp bảo, không đơn thuần là một kiện, cũng không đơn thuần là pháp bảo tầm thường, đều là bảo vật cấp độ thượng phẩm.
Dù là Hứa lão đến luyện chế, cũng không phải một ngày hai ngày là có thể thành.
Cho nên Tô Đình cũng không trông cậy vào trong thời gian ngân là có thể lấy được những pháp bảo này, nên ở trong động phủ an tâm tu hành.
——
Trên đỉnh Nguyên Phong Sơn.
Chưởng giáo ngồi trên cao.
Tín Thiên Ông đang ở bên cạnh.
Ầm Thần của nữ tử áo đỏ lại ở phía dưới, chầm chậm nói ra.
"Đây cũng là những chuyện gần đây của đệ tử."
Nữ tử áo đỏ thi lễ, nói: "Vân Kính tiên sinh có chỉ điểm qua, nói đây là sinh lộ duy nhất của đệ tử."
Chưởng giáo im lặng không nói, hơi nhắm mắt, trầm tư hồi lâu.
Tín Thiên Ông yên lặng suy nghĩ trong chốc lát, mới nhìn chưởng giáo một chút, nói: "Năm đó bởi vì ta vọng tưởng tính ra thiên cơ mới khiến Hồng nhi gặp nạn, bây giờ mới tìm được Ầm Thần của nó trở về, nếu đã có hy vọng phục sinh, làm phụ thân, ta càng không thể từ bỏ."
Nữ tử áo đỏ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm phụ thân nhà mình một chút, chợt cúi đầu, không nói một lời.
Mà chưởng giáo hít một tiếng, nói ra: "Ngươi nói cũng không sai, từ những dấu vết này, ngươi không phát giác ra dị dạng trong đó sao? Phía sau chuyện này dường như liên lụy không ít, mặc dù bản môn là Đạo Tổ truyền thừa, nội tình thâm hậu, nhưng rất nhiều chuyện vẫn cần phải cẩn thận mới có thể quyết đoán... Ở thế đạo này, Nguyên Phong Sơn ta cũng không phải tông môn đứng đầu thế gian."
Tín Thiên Ông thở sâu, nói: "Sự lo lắng của chưởng giáo, tất nhiên ta cũng biết được, nhưng liên quan tới việc này, ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn... Lần này tiến về Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, đòi lại Thanh Liên, ta không lấy danh nghĩa trưởng lão của Nguyên Phong Sơn để tới."
Chưởng giáo phất phất tay, nói ra: "Ngươi là trưởng lão của Nguyên Phong Sơn ta, chỉ cần ngươi đi, thì chính là đại biểu cho Nguyên Phong Sơn, nhưng ngươi nói là việc này đã có hi vọng, nên cũng không tiện từ bỏ."
Tín Thiên Ông ngừng tạm, hỏi: "Chưởng giáo có ý gì?"
Chưởng giáo suy tư hồi lâu, mới nói: " Sau việc này có rất nhiều dấu vết để lại, đúng là liên lụy không cạn, nhưng Hồng nhi phục sinh chính là đại sự... Dù như thế nào, trước tiên thu hồi Thanh Liên mới là đại sự."
Nói đến đây, chưởng giáo chậm rãi nói ra: "Vân Kính tiên sinh chỉ ra Thanh Liên có lẽ là bị Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc lấy đi, mà Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc cùng Huyền Không Cốc có thiên ti vạn lũ liên quan."
Tín Thiên Ông thấp giọng nói: "Chưởng giáo nghĩ chuyện này là do Huyền Không Cốc gây nên?"
Chưởng giáo lắc đầu nói: "Việc này không thể tùy tiện suy đoán, nhưng Thất Xích Bạch Hạc đúng là không có lý do cướp đoạt Thanh Liên, mà lần này tiến đến lấy lại công đạo, với tính kiêu căng của Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, tất nhiên sẽ khó mà thỏa đàm, cần phải động mạnh, tất nhiên lại phải bận tâm đến Huyền Không Cốc."
Tín Thiên Ông không nói một lời.
Chưởng giáo tiếp tục nói: "Lần này đi Thất Xích Bạch Hạc, dựa vào lực lượng một mình ngươi tất nhiên là không đủ, cần có thêm mấy vị trưởng lão đi cùng ngươi, mới có năng lực ép được Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc.. . Còn Huyền Không Cốc, chỉ sợ phải mời Thanh Đế sư tổ trên thiên cung hạ giới, mới có thể ngăn cản Cốc chủ Huyền Không Cốc, chỉ khi có bản lĩnh địch nổi Cốc chủ Huyền Không Cốc thì chúng ta mới có tư cách tới thương nghị trò chuyện."
Nói rồi chưởng giáo suy tư nói: "Việc này đã không phải một ngày, sau đó cũng không vội một ngày, trước tiên cứ báo cho Thanh Đế sư tổ biết chuyện, sau đó ngươi lại dẫn theo chư vị sư đệ tiến về Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc."
Tín Thiên Ông khẽ gật đầu, nói: "Như thế cũng tốt."
Chưởng giáo thở ra một hơi thật dài, vừa nhìn về phía nữ tử áo đỏ, hỏi: "Căn cứ vào lời nói lúc trước của ngươi, Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc lấy đi Thanh Liên, rồi lưu lại Kim Liên?"
Nữ tử áo đỏ nói khẽ: "Dựa vào manh mối hiện nay thì có lẽ là như thế, nhưng không loại trừ trong quá trình đó có thay đổi gì."
Sau khi nói xong, nữ tử áo đỏ chợt nhớ tới một chuyện, nói ra: "Kim Liên biểu tượng cho khí vận triều đình, mà bây giờ Kim Liên hiện thế đã lập tức có dấu hiệu."
Chưởng giáo cùng Tín Thiên Ông đều có chút kinh ngạc.
"Đã có dấu hiệu?"
"Đúng vậy." Nữ tử áo đỏ nói ra: "Lần này cùng Tô Đình về Trung Thổ, lại gặp phải chuyện ở nhân gian, biết được trong cảnh nội Đại Chu, có thành chủ một vực muốn mưu đồ bí mật tạo phản... Lúc ấy Tô Đình xuất thủ cứu người trong triều đình."
Nói đến đây, nữ tử áo đỏ cẩn thận kể lại cả quá trình lúc ấy.
Mà chưởng giáo nghe xong, chợt cảm khái, nói: "Từ nơi sâu xa, quả nhiên liên lụy không nhỏ, trên người hắn có Kim Liên, lại vừa lúc cứu người của triều đình... Chuyện thành chủ kia tạo phản, vừa lúc lại bị người này biết được, chỉ sợ đã truyền về kinh thành Đại Chu, để Đại Chu có chuẩn bị."
Tín Thiên Ông gật đầu nói: "Triều đình vốn không biết bí ẩn, bởi vì Tô Đình cứu người, mà biết được hiểu, cho nên sẽ có đề phòng... Có thể nói trong chuyện này, Tô Đình đã trở thành mắt xích quan trong trong trận cơ chốn nhân gian này, có lẽ thật sự là từ nơi sâu xa, Kim Liên liên lụy."
Lúc này nữ tử áo đỏ lại nói thêm: "Ngoài ra, thái độ của Ti Thiên Giám cũng không rõ, có phần là cổ quái."
Tín Thiên Ông khẽ nhíu mày, nói: "Phía sau Ti Thiên Giám chính là Thủ Chính Đạo Môn, từ trước đến nay tuân theo chức trách thủ hộ nhân gian trật tự, giả sử như trận tạo phản này là tuân theo thiên mệnh, Ti Thiên Giám yên tĩnh cũng là chuyện trong dự liệu, thậm chí, thuận theo thiên mệnh, lật đổ Đại Chu, giúp tân triều, cũng không phải là không thể được."
Mà vẻ mặt chưởng giáo nghiêm túc suy tư một lát, mới nhìn nữ tử áo đỏ, hỏi: "Kim Liên bây giờ đang ở trên người Tô Đình?"