"..."
Tô Đình sững sờ.
Tiểu tinh linh cúi đầu xuống, lặng lẽ nhìn hắn một cái.
Tô Đình tức giận nói: "Rốt cuộc là ai? Thế mà dám gan bố trí Tô mỗ như thế?"
Tiểu tinh linh thấp giọng nói: "Cũng không tính là bố trí."
Tô Đình nhìn hằm hằm nàng một chút, chợt ồ lên một tiếng, nói: "Không đúng."
Tiểu tinh linh hỏi: "Làm sao lại không đúng?"
Tô Đình sờ cằm, nói: "Ngươi nói hai sư đồ này bố trí Tô mỗ, lấy danh nghĩa của Tô mỗ rồi biên soạn thành sách, lừa gạt người khác, có phải sẽ kiếm lời được thật nhiều pháp khí hay không?"
Tiểu tinh linh gật đầu nói: "Đúng thế."
Tô Đình bỗng nhiên vỗ đùi, nói: "Chủ ý này không tệ."
Tiểu tinh linh nhìn hắn, giống như đang nhìn xem một thiếu niên uống nhầm thuốc, bất đắc dĩ nói: "Ngươi lại làm sao đấy?"
Tô Đình tức giận nói: "Bố trí Tô mỗ là tội lớn bực nào? Dựa theo luật pháp, bọn hắn chưa được ta cho phép lại dùng danh hào của bản thần quân, khoản tiền tài mà bọn hắn kiếm được kia nên thuộc về Tô mỗ! Không chỉ như thế , dựa theo luật pháp, bọn hắn còn phải bồi thường cho Tô mỗ ta vì tinh thần bị tổn hại và danh dự bị tổn thất."
Tiểu tinh linh nghe được mà mờ mịt, nhưng cuối cùng nghe thấy trọng điểm mà Tô Đình nói tới, cả kinh nói: "Bọn hắn phát tài có thể là của chúng ta?"
Tô Đình lập tức gật đầu, nói: "Ngươi nói không sai."
Tiểu tinh linh lập tức reo hò một tiếng, nói: "Vậy còn chờ gì? Nhanh đi tìm chưởng giáo, đòi lại công đạo thuộc về chúng ta!"
Tô Đình nhẹ gật đầu, có cảm giác như anh hùng gặp nhau.
——
Trên đỉnh Nguyên Phong Sơn.
Chưởng giáo vuốt vuốt lông mi, cuối cùng đưa tiễn Tô Đình.
Mà ở trước mặt ông lại có một thanh niên đang quỳ rạp trên đất, sắc mặt phức tạp, vô cùng đáng thương.
Bởi vì trước đó không lâu, Tô Đình tố giác hắn với chưởng giáo, mệnh hắn giao số pháp khí lần này thu hoạch giao cho Tô Đình.
Bận rộn một phen, tất cả đều rơi vào trong tay Tô Đình, khó tránh khỏi khiến lòng người phiền muộn.
"Sớm biết Tô trưởng lão này hèn hạ vô sỉ như thế, hắn nên nghĩ đến chuyện sau khi biên soạn thành sách sẽ bị Tô trưởng lão gõ một hồi trước."
Đệ tử này ủ rũ, không nói gì, thấp giọng thở dài: "Cuối cùng vẫn là bản lĩnh do của ta không đủ, không dự đoán được vị Tô trưởng lão này thế mà cũng coi trọng món lợi nhỏ của ta."
Chưởng giáo nhìn lại, vẻ mặt đầy quái dị, hồi lâu mới nói: "Ngươi đúng là người tài ba trong lĩnh vực vơ vét của cải, đáng tiếc là không nên nhằm vào Tô trưởng lão."
Đệ tử này hít một tiếng, lại hít một tiếng, nói: "Bây giờ đệ tử đã hiểu rõ."
Chưởng giáo liếc hắn một cái thật sâu, chợt nói: "Vốn dĩ việc này phải phạt nặng ngươi, nhưng ngươi cũng không tính là mắc lỗi sai quá lớn, nên tha cho ngươi một lần... Chỉ là, ngươi cũng coi như có chút ý tưởng, sau này có thể ở lại chủ phong, tính toán chuyện trong môn."
Đệ tử này không khỏi khẽ giật mình, chợt đại hỉ, vội khom người cảm ơn.
Trải qua này một lần, hắn lại nhận được niềm vui ngoài ý muốn, không khỏi càng mừng rỡ.
——
Mà lúc này, Tô Đình đã đi về phía luyện khí các.
Ở phương diện luyện khí, Nguyên Phong Sơn có danh tiếng khá cao, dù không nổi danh bằng Chính Tiên Đạo là thánh địa luyện đan, nhưng cũng không phải môn phái bình thường có thể so sánh.
Mấy trăm năm qua, nội tình của Nguyên Phong Sơn cũng không cạn, tích lũy rất là thâm hậu.
"Lúc này lại được mười hai kiện pháp khí."
Tiểu tinh linh tính toán môt lúc rồi mới nói với Tô Đình nói ra: "Nghe nói muốn đi vào trong luyện khí các của Nguyên Phong Sơn, ước chừng cần trả giá một kiện pháp bảo phẩm giai thấp nhất."
Tô Đình nhẹ gật đầu, nói ra: "Nguyên Phong Sơn quả thật có một bộ hệ thống, mà cũng có một bộ phương thức chuyển đổi, lần này bẩm chưởng giáo đã bớt được một món pháp bảo, lại giúp ta có thể đạt đươc lợi ích khi ở trong luyện khí, quả thật không tệ."
Dừng một chút, Tô Đình nói ra: "Hai chúng ta tuy rằng để dành được rất nhiều vốn liếng, nhưng mấy món pháp khí thậm chí pháp bảo này, thậm chí cả tiên bảo trong tay, kỳ thật không có lớn, lần này đi luyện khí các, chỉ cần tìm ra một đầu quỹ tích, vứt bỏ chỗ vô dụng trong đó, lưu lại vật hữu dụng, rồi luyện lại thì có thể khiến pháp bảo mạnh hơn, giống như loại bỏ cặn bã, lưu lại tinh cương vậy."
Tiểu tinh linh nghe vậy, giống như cũng có điều suy nghĩ, nói ra: "Ngươi nói phải, nhưng ngươi muốn vứt bỏ cái nào rồi lưu lại cái nào?"
Tô Đình run lên, sắc mặt hơi khó coi, thấp giọng nói: "Luôn cảm thấy bỏ đi kiện bảo bối nào cũng không nỡ."
Tiểu tinh linh tràn đầy đồng cảm, vội gật đầu.
——
Lúc này.
Bên ngoài Thủ Chính Đạo Môn.
Tiểu Tiên Ông Cát Chính Hiên giá lâm!
Làm chân truyền đệ tử kiệt xuất nhất của Chính Tiên Đạo, được vinh dự là trích tiên có thiên phú đệ nhất Trung Thổ, lúc trước Cát Chính Hiên đã từng bái phỏng Thủ Chính Đạo Môn.
Nhưng trích tiên bây giờ lại không phải trích tiên trước kia.
Cát Chính Hiên đã chân chính đắc đạo thành tiên!
Không chỉ như thế, khi hắn vừa đắc đạo đã có thể một bước vượt qua cảnh giới bây giờ, gần chạm đến cấp bậc Chân Tiên.
Cho nên tiểu Tiên Ông bây giờ, bất kỳ người nào cũng không dám khinh thường.
Cho dù là Thủ Chính Đạo Môn có danh xưng đạo phái đệ nhất Trung Thổ, cũng không dám khinh thườn, chưởng giáo tự mình đến nghênh đón.
Nhưng Cát Chính Hiên chỉ khách sáo một phen lúc đầu, sau đó trực tiếp đi vào chủ đề.
"Chưởng giáo Chân Nhân không cần đa lễ."
Cát Chính Hiên nói ra: "Đệ tử lần này đến đây là yêu cầu gặp Địa Tiên Chính Nhất tiền bối của quý môn."
Thủ Chính chưởng giáo lộ ra vẻ dị dạng, nói: "Tiểu Tiên Ông lần này muốn cầu kiến Địa Tiên của bản môn?"
Theo đạo lý, có khách quý đến đây, muốn cầu kiến Địa Tiên trong môn năm đó đã từng là trích tiên tranh phong với trời cũng không phải chuyện lạ gì. Nhưng Cát Chính Hiên không phải quý khách bình thường, hắn cũng là trích tiên.
Trích tiên lúc trước vì có khúc mắc nên đã tự hủy đi tiên thể.
Trích tiên bây giờ như mặt trời ban trưa, thế không thể đỡ, đạo hạnh của hắn lại cao, gần tới Chân Tiên, cũng không thua kém trích tiên Chính Nhất ngày xưa đã tích lũy hơn tám trăm năm.
Lúc này Cát Chính Hiên cầu kiến, dù không đến mức là diễu võ giương oai, nhưng sau khi gặp nhau, đối với Địa Tiên của bản môn sẽ có lợi gì?
Trong lòng chưởng giáo bỗng nhiên xuất hiện suy nghĩ này.
"Chưởng giáo Chân Nhân, cảm thấy không ổn?" Cát Chính Hiên lên tiếng hỏi.
"Cũng không phải." Chưởng giáo tỉnh lại, dẫn đường cho Cát Chính Hiên, nói: "Mời."
"Chưởng giáo Chân Nhân khách khí."
Cát Chính Hiên mỉm cười gật đầu, đặt chân vào trong Thủ Chính Đạo Môn.
Chẳng biết tại sao, tuy chưởng giáo của Thủ Chính Đạo Môn dẫn hắn vào sơn môn, nhưng lại chưa trực tiếp dẫn hắn đi gặp Địa Tiên Chính Nhất.
Đối với việc này, Cát Chính Hiên cũng không cảm thấy bất ngờ.
Suy nghĩ của chưởng giáo Thủ Chính Đạo Môn, hắn cũng không phải không có cân nhắc.
Chỉ là hắn cũng hiểu rốt cuộc gặp hay không gặp, tất nhiên là do Chính Nhất của Thủ Chính Đạo Môn.
Chính mình cầu kiến hắn, Thủ Chính chưởng giáo tất nhiên phải thông báo cho Chính Nhất, mà Chính Nhất nhất định sẽ có chút suy tính.
Dù sao bây giờ chính mình đã đạt tới cấp độ đắc đạo thành tiên, cho dù là Địa Tiên Chính Nhất, cũng không dám khinh thường quá nhiều.
Quả nhiên không có gì bất ngờ, qua gần nửa nén hương, Chính Nhất đã tự mình đến đây.
Cát Chính Hiên tinh tế dò xét, quan sát vị trích tiên năm đó này, đã từng sinh ra đã có đạo thể, tranh phong với trời.
Mà Chính Nhất cũng đang nhìn vị nhân tài mới nổi này, thân pháp càng thêm phức tạp.
"Đệ tử Cát Chính Hiên, bái kiến Chính Nhất tiền bối."
"Không cần phải khách khí."
Sau một phen chào hỏi khách sáo, mới vào chủ đề chính: "Tiểu Tiên Ông từ Chính Tiên Đạo tới chơi, lại cầu kiến ta, không biết là vì sao?"
Cát Chính Hiên thấp giọng nói: "Trước khi đệ tử về Chính Tiên Đạo, đã đi Huyền Không Cốc một lần."
Ánh mắt Chính Nhất ngưng tụ, nói: "Ngươi từ Huyền Không Cốc đến?"
Cát Chính Hiên thi lễ, nói: "Đệ tử được Cốc chủ Huyền Không Cốc chỉ điểm, còn xin Chính Nhất tiền bối ban thưởng pháp."
Chính Nhất hồi lâu không nói gì, thần sắc dị dạng.