Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 530: Luận vốn liếng vô địch của Tô trưởng lão




     Ngày hôm đó.

Tô Đình tu hành xong, đang muốn đi tới luyện khí, chỉnh lý các loại bảo bối của bản thân, biến hoá để bản thân sử dụng.

Nhưng hắn mới đi ra ngoài, đã mơ hồ phát hiện ra rất nhiều điểm cổ quái.

Tiểu tinh linh từ trên trời giáng xuống, nhỏ giọng nói ra: " Hiện tại ngươi rất nổi danh liệt ở Nguyên Phong Sơn."

Tô Đình nghe vậy, cười nhẹ một tiếng, nói: "Chuyện trong dự liệu, trải qua chuyện ngày hôm trước sự tình, danh tiếng của Tô trưởng lão ở Nguyên Phong Sơn tất nhiên là vô cùng vang dội, khiến vô số trưởng lão đố kỵ, vô số đệ tử kính ngưỡng, không cần nhiều lời?"

Nói đến đây, Tô Đình không khỏi hơi xúc động, chắp hai tay sau lưng, ngửa mặt nhìn trời, nói ra: "Từ nay về sau, danh hiệu Vô Địch Thần Quân này của Tô mỗ ở Nguyên Phong Sơn cuối cùng đã đánh tới, ngày sau ở Trung Thổ rộng lớn này, bản thần quân có thể danh chấn thiên hạ, chỉ là đều nói nổi danh sẽ mệt mỏi, ta luôn khiêm tốn như vậy, phải gánh chịu thanh danh này đúng là khiến người phiền muộn."

Tiểu tinh linh lộ ra vẻ cổ quái, nói: "Ngươi vẫn nên xuống núi đi một chút đi?"

Tô Đình khoát tay áo, nói: "Ta không mang bút, không tiện kí tên cho người ta, đổi thân phận thôi."

Sau khi nói xong, hắn vung tay lên một cái, lập tức vận dụng thuật huyễn hóa của Chính Tiên Đạo, che giấu bản thân đi.

Chí ít từ Chân Nhân trở xuống, có thể khám phá ra huyễn tượng của Tô Đình cũng không có nhiều người.

Sắc mặt tiểu tinh linh vô cùng quái dị, nhưng không mở miệng.

"Tiểu Bạch giao, ngươi dẫn bọn chúng đi vào trong động phủ cẩn thận tu hành."

Tô Đình quay đầu, nói ra: "Đây là đang ở bên trong Nguyên Phong Sơn, lỡ may bị đệ tửv xem như tinh quái yêu vật xông vào sơn môn, tiện tay giết đi, dù bản thần quân có thể lấy lại công đạo vì các ngươi, nhưng cũng không cứu nổi các ngươi. . . Huống chi bản thần quân đã đắc tội không ít người, có khả năng người ta có nhận ra cũng chỉ coi là không biết."

Tiểu tinh linh nghe vậy, cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩ: "Hóa ra A Ngưu vẫn rất tự biết rõ."

Mà tiểu Bạch giao và mấy con tinh quái kia nghe được lời Tô Đình nói, đều cảm thấy chấn động, liên tục gật đầu, ra hiệu chính mình chắc chắn sẽ ngoan ngoãn ở bên trong động phủ chăm chỉ tu hành, canh cổng phòng trộm, tuyệt đối không ra ngoài.

Trên thực tế, đừng nói là trưởng lão đệ tử của Nguyên Phong Sơn, ngay cả kỳ cầm dị thú được nuôi dưỡng trong môn, đã không thiếu Yêu Vương, đủ để xem chúng nó như đồ ăn.

——

Dưới núi.

Lúc trước khi Tô Đình nhập môn, cảm nhận của đám người đối với hắn cũng không tốt, thậm chí đối với tán tu là hắn cũng không hề coi trọng.

Dù hắn ở bên ngoài có thanh danh hiển hách, mà lại từ tầng ba thành tựu Thượng Nhân đỉnh phong chỉ trong thời gian ngắn ngủi.

Nhưng chuyện này càng làm cho trưởng lão đệ tử trong môn cho là căn cơ của hắn bất ổn, nóng lòng cầu thành, con đường phía trước ở ngày sau đã bị chặn.

Tuy thế sau lần trước, ở phương diện đấu pháp, khi cùng cảnh giới, không có người nào có thể thắng được Tô Đình.

Về phần căn cơ, hắn đã trực tiếp đi qua được ba ngàn sáu trăm bậc thềm đá, trải qua khảo nghiệm viên mãn nhất nhân gian.

Dù Tô Đình đánh bại chư vị chân truyền của Nguyên Phong Sơn, khiến lòng người có phần không phục, cũng khiến trong lòng đám đệ tử luôn kiêu ngạo vì xuất thân Nguyên Phong Sơn phải phiền muộn, nhưng thật sự muốn nói ra thì bây giờ những môn hạ đệ tử này đối với Tô trưởng lão cũng khó tránh khỏi có một chút kính phục.

"Trước kia ta còn tưởng là Tô trưởng lão là con riêng của Tín Thiên Ông trưởng lão, nếu không thì làm sao có thể coi trọng một hậu bối đạo hạnh nông cạn, tuổi tác non nớt như thế? Mà bây giờ xem ra, Tín Thiên Ông trưởng lão quả nhiên là mắt sáng như đuốc. . ."

"Nói cũng phải, Tín Thiên Ông trưởng lão mời hắn nhập môn, cũng không phải là có mang tư tâm, mà là chân chính phát hiện ra chỗ bất phàm của Tô trưởng lão."

"Khi hắn ở tầng ba đã nhận định hắn có tiền đồ vô lượng, Tín Thiên Ông trưởng lão quả thật là nhìn xa trông rộng."

"Nói cũng phải, dù trước kia đạo hạnh hắn kém cỡ nào, tuổi tác non nớt ra sao, nhưng bây giờ chí ít hắn có bản lĩnh có thể làm trưởng lão, lúc trước là chúng ta coi thường hắn."

"Chỉ là các ngươi cótừng nghĩ tới phải có thiên phú thế nào, mới có thể để một người tu hành chỉ mới ngưng pháp ở tầng ba, trong thời gian ngắn ngủi đã tu thành Dương Thần, tới gần Bán Tiên?"

"Có thể so sánh với hắn, chỉ sợ chỉ có vị tiểu Tiên Ông của Chính Tiên Đạo chưa đầy bốn mươi tuổi mà đã đắc đạo thành tiên kia thôi."

"Tô trưởng lão được xưng là Vô Địch Thần Quân, cũng đúng là danh phù kỳ thực, chí ít hắn thật sự là có khả năng sóng vai cùng tiểu Tiên Ông."

Những lời bàn tán như vậy, có thể nói là nhiều vô số kể, không chỉ là đệ tử trong môn, có rất nhiều trưởng lão cũng có phần cảm khái.

Dù Tô Đình đánh bại chân truyền đệ tử trong môn, nhưng bọn người như Vân Tiết, Tùng Khê, Trần Hi, Ứng Phong, đã sớm không kém hơn trưởng lão trong môn.

Cùng cảnh giới, những trưởng lão này dù có tư lịch cao, tích lũy dày, cũng không dám tự xưng là hơn xa Tùng Khê Ứng Phong, bằng không bọn hắn cũng đều tự phong đạo hạnh, tranh đấu cùng Tô Đình một phen.

Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng xen lẫn mấy lời không phục, xen lẫn mấy câu giận mắng.

Nhưng Tô Đình chỉ coi là bọn hắn đang đố kỵ, cũng không để ý tới.

Dù sao có một câu chuyện xưa gọi là không bị người đố kị là tầm thường.

Khi Tô Đình muốn tới luyện khí các, hắn lại nghe thấy một trận thanh âm, thần sắc quái dị.

——

"Sư đệ có biết bản lĩnh của Tô trưởng lão?"

"Đương nhiên, hắn có danh xưng Vô Địch Thần Quân, cùng cảnh giới thì bản môn không người nào là đối thủ của hắn."

"Nhưng ngươi có biết vì sao Tô trưởng lão có thể xưng danh là Vô Địch Thần Quân không?"

" Sư phụ ta từng đề cập qua, Tô trưởng lão sở học công pháp cũng có phẩm giai cực cao, mà hắn có thiên phú dị bẩm, đối với tiên thuật lại có cảm ngộ, ở phương diện đấu pháp có kinh nghiệm phong phú, thi triển pháp thuật linh hoạt, thời cơ nắm thoả đáng."

——

Ở nơi xa, Tô Đình nghe đến đó, trong lòng có phần hài lòng, lộ ra vẻ mỉm cười.

Nhưng đúng vào lúc này, lại nghe thấy tiếng nói của người hỏi lúc trước vang lên.

"Sai sai."

"Sao lại sai rồi?"

"Công pháp của bản môn cũng là tiên pháp chí cao, như mấy vị sư huynh Tùng Khê, Trần Hi, Ứng Phong, có ai không phải có thiên phú dị bẩm? Mà lại người nào không phải có kinh nghiệm phong phú ở phương diện đấu pháp?"

"Ồ?" Vị sư đệ kia ngạc nhiên nói: "Theo ý của sư huynh thì là cớ gì?"

"Sư đệ đã quên tuyệt thế huyền ảo bí thuật mà Tô trưởng lão chỉ điểm cho hậu bối trong môn?"

"Ngươi nói chuyện hắn đánh lén Bành Phàm sư huynh cùng Vân Tiết sư huynh?"

"Không sai."

Tên sư huynh kia gật đầu nói: "Ngươi có từng nghĩ tới, đạo hạnh của Tô trưởng lão đều hơn xa Bành Phàm, sao còn phải đánh lén?"

Vẻ mặt sư kia sắc dị dạng, không đáp lời.

Vị sư huynh này lấy ra một quyển sách, nói ra: "Tô trưởng lão truyền lại tuyệt thế bí thuật, rất đáng nghiên cứu, khó mà một lời đạo tận. . . Đây là điển tịch do sư phụ ta sửa sang lại, ghi chép nguyên nhân sở dĩ Tô trưởng lão xuất sắc như vậy, chỉ cần một kiện pháp khí là có thể đổi được."

Vị sư đệ kia thấp giọng nói: "Một kiện pháp khí?"

Sư huynh này nói khẽ: "Đây chính là vốn liếng để vô địch khi tranh đấu cùng cảnh giới."

Vị sư đệ kia nghe vậy, hai mắt tỏa sáng, lập tức lấy ra một kiện pháp khí, đổi lấy điển tịch này.

——

Tô Đình ngay tại nơi xa, chắp hai tay sau lưng.

Trong lòng của hắn có phần tự đắc, thầm nghĩ: " Sự tích về Tô mỗ đã được người khác biên soạn thành sách, muốn lưu truyền thiên cổ, dạy bảo hậu bối."

Hắn nghĩ như vậy lại không nhịn được cười một tiếng.

Nhưng tiếng cười chưa phát ra đã ngừng lại.

Bởi vì con mắt thứ ba của hắn đã thấy rõ chữ viết trên bìa quyển sách kia.

Trên trang bìa có một hàng chữ lớn.

.

Còn bên cạnh là hàng chữ nhỏ thì tinh tế viết: Luận sự hèn hạ vô sỉ của Tô trưởng lão, luận tính âm hiểm xảo trá của Tô trưởng lão, thống kê phương thức đánh lén của Tô trưởng lão.

Dưới đáy thì viết: Một bản cảm ngộ tâm đắc, thắng một bản Tiên Đạo bí thuật, chỉ cần một kiện pháp khí, là có thể để ngươi có vốn liếng vô địch.

Tô Đình run lên nửa ngày, một mặt mờ mịt.