Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 457: Cứu rồi lại giết, cũng không có gì khó khăn




     Trên mặt biển phía trước nổi lơ lửng rất nhiều mảnh vụn.

Nhìn giống như mảnh ván gỗ của thuyền, đều đã là vỡ nát, và rất nhiều vật nổi lơ lửng khắp nơi trên mặt biển phía trước.

Tô Đình nhíu mày, nói: "Đây không giống thuyền bình thường."

Nữ tử áo đỏ vẫy tay, hút tới một mảnh ván gỗ, rơi xuống dưới chân boong tàu, nhìn kỹ rồi nói: "Chất liệu không tệ, cũng có phù văn, là một chiếc pháp thuyền."

Tô Đình cầm lấy mảnh ván gỗ này, nhìn thoáng qua rồi nói: "Có chút vết tích còn sót lại, khí tức phía trên khá dị thường, không giống như thủ đoạn của người tu hành."

Thiếu niên của Trung Nguyên Các thấp giọng nói: "Tiên Tần Sơn Hải giới có hạ nghiêm lệnh, biển rộng mênh mông tuy tuân theo nguyên tắc mạnh được yếu thua, nhưng yêu loại trong biển, sau khi thành yêu thì không được trắng trợn đồ sát phàm nhân, nên rất hiếm có thuyền bình thường bị yêu vật tiêu diệt, nhưng bị tinh quái đả diệt thì lại không ít..."

Tô Đình cũng không cảm thấy ngoài ý muốn về chuyện này.

Ở Trung Thổ, nếu có tinh quái hại người thì sẽ có người tu đạo tới trảm yêu trừ ma.

Nhưng trên biển lớn khi so sánh với Trung Thổ thì các loại quy củ trật tự cực kì thoải mái, cho nên mới có thái độ mạnh được yếu thua.

Chỉ là Tiên Tần Sơn Hải giới cuối cùng là Đạo Tổ truyền thừ thống lĩnh Đông Hải, sẽ không để mặc người tu hành thượng tầng làm xằng làm bậy... Có lẽ yêu vật sẽ không dễ dàng đồ sát phàm nhân, mà người tu hành chỉ sợ cũng có hạn chế, không thể tuỳ tiện sử dụng pháp thuật để giết tôm cá trong biển.

Đây có lẽ cũng coi là một loại cân bằng.

"Đánh nát một chiếc pháp thuyền, ngươi có thể làm được sao?"

Tô Đình nhìn về phía thiếu niên này, hỏi như vậy.

Tư Cố vội lắc đầu, thấp giọng nói: "Vãn bối vừa thành Âm Thần, không có bản lĩnh này."

Tô Đình chậc chậc nói: "Ít nhất là đại yêu, có thể nói là cực kỳ hung hãn."

Sau khi nói xong, hắn vung tay lên một cái, pháp thuyền tăng tốc lướt đi, chạy qua vùng biển này.

Lần này lướt đi ba mươi dặm, đến vùng hải vực này gió êm sóng lặng.

Lúc này pháp thuyền của Tô Đình lại từ từ chậm lại.

Bởi vì ở phía trước, có một tấm ván gỗ vụn, mà trên ván gỗ có một bóng người nằm đó, đang lơ lửng ở trên biển.

"Ừm?"

Tô Đình nhíu lông mày lại.

Vẻ mặt nữ tử áo đỏ lạnh nhạt.

Tiểu tinh linh vẫn đang đọc sách.

Mà thiếu niên Tư Cố của Trung Nguyên Các nhìn thấy thế, lập tức muốn mở miệng.

Nhưng vẻ mặt Tô Đình vẫn rất lạnh nhạt, vung tay lên một cái, tốc độ pháp thuyền một lần nữa tăng lên, chầm chậm lướt đi.

Tư Cố thấp giọng nói: "Thần Quân, người này dường như còn có chút khí tức."

Tô Đình ừ một tiếng, lái pháp thuyền đi.

Tư Cố chần chờ nói: "Chẳng lẽ chúng ta không cứu hắn?"

Tô Đình bật cười hỏi: "Ngươi biết hắn sao?"

Tư Cố khẽ lắc đầu, nói: "Không biết."

Tô Đình lại nói: "Vậy ngươi có thiên phú dị bẩm gì có thể liếc mắt một chút đã nhìn ra người này là thiện hay ác?"

Tư Cố lập tức lắc đầu.

Tô Đình lạnh nhạt nói ra: "Nếu đã vốn không quen biết, cũng không biết đối phương là thiện hay ác, lỡ may rước lấy kẻ ác, không phải là rảnh rỗi sinh nông nổi à?"

Trên mặt Tư Cố có chút do dự, nói: "Nhưng thấy chết không cứu, lại có chút lạnh lùng."

Tô Đình chậm rãi nói: "Không được gây chuyện, cũng không cần xen vào việc của người khác, không tin chúng ta đánh cược đi."

Tư Cố nghe vậy, không khỏi khẽ giật mình, nói: "Đánh cược cái gì?"

Tô Đình vừa cười vừa nói: "Thì cược gia hỏa này có nên cứuv... Nếu ngươi thua, bình đan dược chữa thương trong ngực kia sẽ thuộc về ta."

Tư Cố mờ mịt nói: "Như thế làm sao cược?"

Tô Đình hỏi: "Vậy ngươi cược hay không?"

Tư Cố nghĩ mạng người quan trọng, gật đầu nói: "Cược."

Tô Đình nhếch miệng hiện lên một ý cười cổ quái.

Nữ tử áo đỏ thấy thế, khẽ lắc đầu, cảm thấy bất đắc dĩ.

——

Pháp thuyền vẫn lướt đi như cũ, vượt qua mặt biển này.

Nhưng nam tử đang thoi thóp nằm trên ván gỗ kia, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, có vẻ suy yếu la lên: "Cứu mạng... Đạo hữu... Cứu tính mạng của ta..."

Pháp thuyền vẫn đang lướt đi như cũ.

Vẻ mặt Tô Đình lạnh nhạt.

Tư Cố nghe vậy, đang muốn mở miệng nói với Tô Đình.

Nhưng Tô Đình lại giơ tay lên, ngăn hắn nói.

Nam tử thoi thóp trên mặt biển kia bỗng nhiên ra sức vỗ về phía trước.

Ầm ầm vang vọng!

Lúc này lập tức có thủy triều, cao mấy trượng cuồn cuộn kéo tới, ngăn cản phía trước pháp thuyền.

"Đạo hữu..."

Dáng vẻ hư nhược của nam tử kia bỗng nhiên tiêu tán, có một âm thanh trầm ngưng, nói: "Nếu ngươi nguyện ý tiếp dẫn một đoạn đường, ta nhất định có hậu báo. Nếu ngươi không muốn tiếp dẫn, ta sẽ thi chú thuật, chú thuyền lật người diệt!"

Pháp thuyền của Tô Đình bỗng nhiên ngừng lại.

Vẻ mặt Tư Cố dị dạng, thật lâu không nói gì.

Tô Đình cười đắc ý, vươn tay ra, nói: "Trước tiên đưa đan dược cho ta."

Tư Cố hít một tiếng, lấy đan dược ra giao cho Tô Đình, nhưng không khỏi nghi ngờ nói: "Sao Thần Quân biết, tâm tính người này hung ác như thế?"

Tô Đình liếc nhìn đan dược, thuận miệng đáp: "Chờ một lúc ngươi sẽ biết."

Tư Cố lại hít một tiếng, nhìn về phía người trên mặt biển kia, lúc trước hắn thực sự muốn cứu người, nhưng bây giờ bỗng nhiên không muốn cứu người.

Chỉ là lúc này lại thấy Tô Đình đưa tay chụp tới, trên mặt biển dâng lên cột nước, cứu người kia tới.

Tư Cố ngơ ngác một chút, vô cùng mờ mịt, không rõ vì sao lúc này Thần Quân lại xuất thủ cứu giúp.

Tô Đình buông tay nói: "Ta không phải sợ bị hắn rủa chết sao?"

Sau khi nói xong, hắn vung tay lên một cái, người kia bị cột nước dâng lên, ngã trên boong thuyền, không ngừng thở dốc.

Đây là một nam tử trung niên, khi thân thể đập xuống đất, hắn lại không cảm thấy đau đớn thống khổ gì, ngược lại có cảm giác sống sót sau tai nạn, thở phào một hơi thật dài.

"Đa tạ đạo hữu tương trợ."

"Không cần khách khí."

Tô Đình đưa tay bóp cổ của hắn, chậm rãi nói: "Ta cứu ngươi lên, thuận tay lại giết, cũng không phiền phức."

Nam tử trung niên biến sắc, đang muốn mở miệng, lại phát hiện trên cổ đau nhức kịch liệt, đầu giống như trống không.

Tô Đình chậm rãi nói: "Khi nãy ta đi qua vùng biển rải đầy mảnh vụn của lâu thuyền kia, ngươi từ bên kia trốn tới?"

Nam tử trung niên miễn cưỡng gật đầu, nói: "Đúng..."

Tô Đình lại nói: "Vết tích còn sót lại trên chiếc pháp thuyền dường như có rất nhiều người, nhưng chỉ có một mình ngươi chạy trốn, những người còn lại hài cốt không còn, ta rất muốn biết, ngươi có bao nhiêu bản lĩnh."

Nam tử trung niên biến sắc.

Tô Đình đưa tay phát nhẹ trên trán, thiên nhãn lập tức liền mở ra, kim quang sáng chói, rơi trên người nam tử trung niên.

"Thì ra là thế."

Tô Đình gật đầu nói: "Pháp thuyền sở dĩ vỡ vụn, chính là bởi vì ngươi, mà những người khác gặp tai bay vạ gió, chết không toàn thây, ngươi vốn là kẻ chân chính gặp nạn lại sống tiếp được... Khó trách lúc trước ngươi rời nước biển, rơi trên pháp thuyền của ta lại thả lỏng."

Nam tử trung niên lộ ra vẻ hoảng sợ, không ngờ Tô Đình lại nói ra lai lịch của hắn ta.

Chỉ là không đợi hắn ta cầu xin tha thứ, Tô Đình đã điểm ra một chỉ.

Thiên Lôi kiếm chỉ, xuyên thủng đầu lâu người này!

"Ta cứu ngươi một mạng, ngươi cũng không cần rủa ta."

Tô Đình ung dung nói ra: "Ngươi từ từ lên đường, cơ duyên còn lại của ngươi, Tô mỗ thu."

Sau khi nói xong, Tô Đình đưa tay vỗ tới trong bụng hắn ta.

Lập tức có một tiếng vang trầm.

Vẻ mặt nữ tử áo đỏ nghiêm lại, nói: "Đây là vật gì?"

Thiên nhãn của Tô Đình sáng chói, lạnh nhạt nói: "Huyết mạch Chân Long."