Tư Cố nhìn thi thể nam tử kia, ngạc nhiên không thôi.
Lúc đầu hắn cũng muốn cứu người, về sau nghe câu nói kia, cũng thấy không cần phải cứu người này, nhưng ai ngờ Tô Thần Quân lại cứu đối phương, rồi chỉ chớp mắt lại đánh chết.
Nghe được những lời lúc trước kia, hắn càng mờ mịt.
Nữ tử áo đỏ nhìn hắn một cái, giải thích nói: "Người này trốn từ chiếc lâu thuyền vỡ vụn lúc trước ra, từ phỏng đoán lúc trước thì nếu như trên thuyền kia còn có những người khác, như vậy hiển nhiên những người khác đã chết rồi, chỉ còn một mình hắn. Mà lúc trước hắn ta nằm ở trên biển, thoi thóp chỉ là ra vẻ gặp nạn, muốn để chúng ta sinh lòng đồng tình rồi cứu hắn ta, nhưng trên thực tế, hắn ta cũng không phải là hoàn toàn không có sức."
Người này hiểu được liễm tức pháp môn, giả dạng vẻ suy yếu, có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến hắn ta có thể chạy trốn đến đây.
Hắn ta dựa vào pháp môn thu liễm khí tức này, nếu là thường nhân thì chưa hẳn đã nhìn ra được hư thực, nhưng Tô Đình cùng nữ tử áo đỏ đều là tới từ Trung Thổ, cũng đều là người tinh thông thuật liễm thức.
Kẻ kia dùng pháp môn sơ cấp như thế, đúng là múa rìu qua mắt thợ.
"Lúc trước trận tai hoạ kia chính là vì Huyết mạch Chân Long, cũng chính là người này đưa tới. . . Cũng không biết người trên chiếc pháp thuyền lúc trước kia vốn là đồng bạn của hắn ta, hay chỉ giống như chúng ta, nửa đường cứu hắn?"
Tô Đình cười đắc ý, nói: "Nếu là nửa đường cứu giúp thì mời phải tai họa như thế, ngươi nói như thế nào?"
Sắc mặt Tư Cố không ngừng thay đổi, cuối cùng thấp giọng nói: "Thụ giáo."
Tô Đình cất kỹ đan dược, nói: "Không có gì, coi như ngươi nộp học phí."
Sau khi nói xong, Tô Đình cũng không để ý tới quá nhiều, chỉ rút ra vật mà nam tử trung niên kia giấu kín trong bụng ra.
——
"Huyết mạch Chân Long?"
Nữ tử áo đỏ nói ra: "Người này đạo hạnh không cao, sao lại có được Huyết mạch Chân Long?"
Tô Đình buông tay nói: "Ta cũng không phải Vân Kính tiên sinh, sao biết được chứ? Ta chỉ thấy trên người hắn ta có Huyết mạch Chân Long, chuẩn bị giả heo ăn thịt hổ thôi. . . Sở học công pháp của hắn ta có pháp môn tương ứng, dựa vào Huyết mạch Chân Long, có thể cải thiện thể chất của bản thân, nếu đợi thêm một năm nửa năm thì kẻ này có thể trở biến thành nửa người nửa rồng, có được thể phách cường hãn, có được thần thông của long tộc. . ."
Nữ tử áo đỏ nhớ tới một chưởng lúc trước của kẻ kia có thể nhấc lên sóng lớn, ngăn lại pháp thuyền của mình thì lập tức giật mình nói: "Lúc trước một chưởng kia chính là do hắn ta mượn nhờ Huyết mạch Chân Long?"
Tô Đình gật đầu nói: "Đúng vậy."
Nữ tử áo đỏ nhìn Tô Đình đang rút ra huyết mạch Chân Long, trong lòng cảm thấy rất cổ quái, cũng không hiểu huyết mạch Chân Long trân quý như vậy sao lại rơi vào trên người nam tử trung niên kia.
"Mỗi người đều có duyên phận."
Tô Đình cười nói: "Thiên địa vô tận, không chỉ có chúng ta mới gặp cơ duyên, luôn có mấy người may mắn có thể gặp được cơ duyên tạo hóa."
Nữ tử áo đỏ gật đầu nói: "Nói như vậy thì cũng không sai."
Truyền thuyết long tộc chính là luôn ở dưới biển cả, mà biển cả mênh mông, có vô số sinh linh, tự nhiên cũng có rất nhiều nhân vật, bởi vì vô số nguyên nhân mà đạt được các loại cơ duyên.
Tô Đình vừa cười vừa nói: "Chỉ là kẻ này đoạt được cơ duyên lại không tiêu hóa được, cuối cùng trận cơ duyên tạo hóa này vẫn là rơi vào tay ta. . . Xem ra huyết mạch Chân Long này cuối cùng vẫn sẽ thuộc về Tô mỗ."
Sau khi nói xong, hắn co tay lại, kéo từ đan điền của nam tử trung niên kia ra một sợi dây nhỏ tới.
Đây là một sợi chỉ, mảnh như sợi tóc, dài chừng một thước, không ngừng chuyển động, tựa như vật sống.
Nhìn kỹ lại thì một sợi chỉ này, đằng trước giống như đầu rồng, toàn thân như thân rồng, không ngừng xoay động, khí tức chấn động, rất có long uy.
Mà Tô Đình từng hấp thu Long Hổ Huyền đan, đồng thời khi mở ra thiên nhãn cũng là đều tiêu hóa Long Hổ Huyền đan. . . Trong Long Hổ Huyền đan này, tiểu Tiên Ông Cát Chính Hiên đã bắt giữ một đầu hỏa long và hổ yêu để luyện chế thành.
Kì thực trong cơ thể Tô Đình cũng có khí tức long tộc, cho nên hắn cực kì mẫn cảm với Huyết mạch Chân Long này.
"Chân Long không hề tầm thường, lực lương so với tiên thần. . . Huyết mạch Chân Long này quả nhiên cực kỳ khó có được."
Nữ tử áo đỏ thấp giọng nói: "Đoạn đường này đi tới, ở chỗ này lại nhặt được một cơ duyên."
Tô Đình cười nói: "Chưa chắc đã là nhặt, còn phải phí chút sức lực, nhưng cũng không có gì đáng ngại."
Hắn muốn phong tồn huyết mạch Chân Long này lại.
Chỉ dựa vào huyết mạch Chân Long này thì lần này hắn ra biển rất đáng giá.
Dù là luyện dược, hay trực tiếp luyện hóa, đều có ích cực lớn.
Nếu trực tiếp luyện hóa, bản thân sẽ đoạt được chút bản lĩnh của long tộc, có lẽ có thể hô mua gọi gió, có lẽ có thể có điều khiển lôi đình, cũng có lẽ sẽ khiến thể phách cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn. . . Nhưng chắc chắn sẽ có biến hóa về bề ngoài.
Tô Đình cũng không muốn biến thành bộ dáng kia, nên cũng không tính toán trực tiếp luyện hóa.
Chỉ là hắn vừa mới muốn phong tồn huyết mạch Chân Long này lại, lại phát hiện tiểu bạch xà trên cánh tay trái rung động không ngừng, giống như đang sợ hãi, nhưng một đôi tròng mắt màu đỏ của nó lại gắt gao nhìn chằm chằm vào sợi chỉ kia.
" Xảy ra chuyện gì?" Tô Đình lập tức nhăn lông mày lại.
"Nó là rắn, mà loài rắn có thể hóa giao, giao lại có thể hóa rồng, chỉ sợ sợi huyết mạch chân long này có ảnh hưởng cực lớn đối với nó." Nữ tử áo đỏ thấp giọng nói.
"Sợ đến như vậy, ảnh hưởng đúng là không nhỏ." Tô Đình buồn bực nói: "Nhưng ánh mắt nó không đúng, dọa là bị dọa, làm sao còn có vẻ cổ quái này?"
"Nó muốn ăn sợi huyết mạch Chân Long này rồi luyện hóa, để biến hóa thành Chân Long." Nữ tử áo đỏ đáp như vậy.
"Cái gì?" Tô Đình ngạc nhiên nói: "Nó muốn luyện hóa huyết mạch Chân Long? Sau khi nó luyện hóa có thể trở thành Chân Long?"
"Một sợi huyết mạch thì tự nhiên không đủ để hóa rồng, nhưng có biến hóa là tất nhiên." Nữ tử áo đỏ nói ra: "Có lẽ có thể hóa thành Thiên Xà, có lẽ có thể hóa giao long, nhưng ít ra sẽ có ích cực lớn."
"Thế à?" Tô Đình sờ cằm, trầm ngâm suy tư, nói nhỏ: "Nếu là một bước hóa rồng, bản lĩnh tất nhiên sẽ tăng lên vô số, nhưng đã không thể trực tiếp hóa rồng, ta còn phải suy nghĩ một chút."
"Tê tê tê. . ." Lưỡi rắn của tiểu bạch xà phun ra nuốt vào, lấy lại tinh thần, ánh mắt gian nan chuyển từ sợi chỉ sang mặt Tô Đình, trong đôi mắt huyết hồng song mang theo vẻ khẩn cầu.
"Ha ha, ngươi còn học trò xiếc của tiểu tinh linh? Ngươi cũng không phải tiểu nha đầu này, ta cũng không phải đầu cự kình kia, vô dugnj!" Tô Đình lập tức cười lạnh thành tiếng.
"Vô dụng?"
Một tiếng nói giòn tan bỗng nhiên truyền đến.
Tiểu tinh linh đã buông bảo sách xuống, lẳng lặng nhìn về phía Tô Đình.
Tô Đình méo mặt, chợt nói ra: "Thứ này cũng không phải đồ vật bình thường, chính là thiên tài địa bảo chân chính, rất đáng quý. . ."
Tiểu tinh linh nghĩ nghĩ, nói ra: "Không sao, nó cũng coi như tọa kỵ của ta, cứ cho nó."
Tô Đình vội nói: "Ngươi không biết, huyết mạch Chân Long. . ."
Tiểu tinh linh bỗng lên tiếng, nói: "Đại Ngưu. . . Ngươi là tọa kỵ của ta."
Tiếng nói của Tô Đình lập tức biến mất, hắn méo mặt.
Tiểu tinh linh tiếp tục nói: "Lần này ở Đông Hải, ta lại cứu ngươi đấy."
". . ."
Tô Đình ngửa mặt nhìn trời, cảm thấy không biết nói gì.
Nhưng lúc này mới ngẩng đầu nhìn trời, hắn lại phát giác trên bầu trời, tầng mây không ngừng biến đối.
Ngay sau đó, bỗng nhiên một tiếng lôi đình đột nhiên nổ vang!
Rội lại có một tiếng long ngâm, truyền khắp trăm dặm, tiếng như hồng chung!
Trong tầng mây, chợt thay đổi, hình như có một vật như ẩn như hiện.