"Quen thuộc?"
Nữ tử áo đỏ cau mày nói: "Ngươi từng gặp người của Trung Nguyên Các sao?"
Tô Đình buông tay nói: "Ngay cả Đông Hải này ta cũng là lần đầu tới, Trung Nguyên Các cũng là trước đó mới nghe ngươi nói, làm sao có thể từng gặp bọn hắn? Chỉ là đan dược vừa mới lấy ra này, lúc đầu không có dấu vết gì, cũng không phát hiện ra dị dạng, nhưng dùng thiên nhãn nhìn thì ở chỗ rất nhỏ, nhìn thủ pháp luyện chế, luôn cảm thấy khá quen mắt, hình như đã từng thấy qua. . ."
Nữ tử áo đỏ nghe vậy, nói ra: " Tổ sư Chu Du của Trung Nguyên Các có danh xưng là đan đạo tiên sư của Đông Hải, trình độ luyện đan của ngài thâm bất khả trắc, Trung Nguyên Các cũng được ngài truyền lại thuật luyện đan, rất có khí thế của tông môn đan đạo, nhưng đan dược Trung Nguyên Các rất ít lưu truyền ra bên ngoài, sao ngươi có thể có cảm giác quen thuộc?"
Ánh mắt Tô Đình lấp lóe, chợt trầm mặc xuống, một lúc lâu sau mới nói: "Hình như thật sự có chút cổ quái."
Mà đúng lúc này, chưởng môn Vân Lệnh Tông đã vận công xong, miễn cưỡng hấp thu dược lực, mặc dù không chữa trị được thương thế, nhưng dù sao vẫn kiềm lại để thương thế không chuyển biến xấu.
Ngại Tô Đình ở đây, ông ta không dám thất lễ, không dám tiếp tục chữa thương, nên vội đứng dậy đến, làm lễ với Tô Đình.
Chỉ là lúc này dáng vẻ của ông ta quả thực chật vật không chịu nổi.
Quan mạo đã rơi xuống, tóc tai tán loạn, mà pháp bào tổn hại, vạt áo nhuốm máu, ngực bụng lại có một lỗ máu, hoàn toàn không có dáng vẻ uy nghiêm như lúc vừa mới gặp gỡ.
"Thật thảm." Tiểu tinh linh nói nhỏ.
"Đúng vậy, thật thảm." Tô Đình rất đồng cảm, nể tình túi bảo vật này, trên mặt không khỏi còn mang theo mấy phần đồng tình.
"Khụ khụ. . . Khụ khụ. . ." Nào biết chưởng môn Vân Lệnh Tông nhìn thấy vẻ đồng tình của hắn thì thương thế suýt nữa lại tái phát, lập tức ho ra máu tới.
"Được rồi, ngươi chớ nói chuyện, đều sắp thổ huyết bỏ mình, nếu là hiểu lầm thì dừng ở đây."
Tô Đình phất phất tay, mang theo chút lo lắng, nói: "Không có chuyện gì, chúng ta xin từ biệt, trở về chữa thương đi."
"Đạo huynh. . ."
Chưởng môn Vân Lệnh Tông thở sâu, bình phục tâm cảnh, thấp giọng nói: "Còn có một chuyện thỉnh thần quân tương trợ."
Tô Đình bất đắc dĩ nói: "Nếu là hiểu lầm, còn có chuyện gì?"
Chưởng môn Vân Lệnh Tông nói: "Chỉ vì lúc trước đạo huynh báo ra danh hào 'Vô Địch Thần Quân', Tiên Tần Sơn Hải giới không tra ra tên này, mới có việc này, bởi vậy, còn xin Thần Quân sửa chữa danh hào, mới tiện ăn nói với Tiên Tần Sơn Hải giới."
Tô Đình nghe vậy, tức giận nói: "Vô Địch Thần Quân chính là Vô Địch Thần Quân, sửa chữa danh hào cái gì? Bọn hắn không linh thông tin tức thì liên quan gì đến ta? Ngươi không tiện cũng liên quan gì đến ta?"
Vân Lệnh Tông chưởng môn thấp giọng nói: "Nếu không thể để Tiên Tần Sơn Hải giới yên tâm, chỉ sợ Thần Quân ở trung tâm hải vực, lại bị Tiên Tần Sơn Hải giới hạn chế, khiến đao huynh không vui."
Thần sắc Tô Đình biến ảo, cẩn thận suy nghĩ.
Hắn nhớ lại danh hiệu Vô Địch Thần Quân này bởi vì chính mình tuân theo nguyên tắc khiêm tốn nên không thường nhấc lên, mà đám hỗn trướng Ti Thiên Giám kia, lần trước giúp chính mình chỉnh lại một chút đã gắn cho mình danh hào "Tô Thần Quân", cũng không truyền bốn chữ Vô Địch Thần Quân ra rộng khắp thiên hạ.
Hắn nghĩ trong chốc lát, thở ra một hơi, nói: "Ngươi trả lời một tiếng, bản tọa là Tô Đình, Tô Thần Quân."
Chưởng môn Vân Lệnh Tông nhẹ nhàng thở ra, nói: "Đa tạ Thần Quân phối hợp."
Tiểu tinh linh không quá vui vẻ, giòn tan nói: "Nếu như vậy cũng không tra được, thì báo lên danh hào Đại Ngưu đạo nhân thôi, chắc chắn tra được, Đại Ngưu đạo nhân chúng ta ở Trung Thổ chính là thanh danh hiển hách. . ."
Tô Đình vội vàng vận dùng pháp lực, phong bế nàng để thanh âm không truyền ra ngoài được.
Nhưng lúc này chưởng môn Vân Lệnh Tông đã nghe thấy, thần sắc mười phần cổ quái.
Mà thiếu niên Trung Nguyên Các kia cũng ngơ ngác.
Đại Ngưu đạo nhân?
——
Trên biển lớn.
Lâu thuyền lướt đi.
"Xong rồi, danh hào Vô Địch Thần Quân của ta bị mất rồi."
Tô Đình tức giận nói: "Đều đã rời khỏi Trung Thổ rồi, báo đáp danh hào Đại Ngưu đạo nhân cái gì? Ta vừa ra tay, Dương Thần Chân Nhân đều quỳ xuống, uy thế vô tận cỡ nào, uy nghiêm vô cùng như thế, đều tại ngươi. . ."
Tiểu tinh linh ôm bảo sách, chăm chú đọc sách, yêu thích học tập, giống như không hề nghe thấy lời Tô Đình nói.
Nữ tử áo đỏ càng phát giác tiểu nha đầu này cực kỳ đáng yêu.
Khách quan thì so với Vô Địch Thần Quân, kỳ thật nàng cũng khá ưa thích danh hào Đại Ngưu đạo nhân.
Về phần thiếu niên Trung Nguyên Các kia, từ khi biết được Tô Đình là trưởng lão Nguyên Phong Sơn thì đã cực kì cung kính, không dám thất lễ, mà lại thấy Tô Đình đại triển thần uy, đánh cho chưởng môn Vân Lệnh Tông khi vừa đối mặt đã bị trọng thương nên hắn càng thêm kính sợ, chỉ là nghe thấy danh hào Đại Ngưu đạo nhân nên còn có chút mờ mịt.
"Ta. . ."
Tô Đình đang muốn nói chuyện, lại nhìn về phía phương xa, thiên nhãn lấp lóe quang mang, nói: "Nơi này không tính là phạm vi hải vực của Vân Lệnh Tông nữa nhỉ?"
Nữ tử áo đỏ gật đầu nói: "Nơi này không thuộc về Vân Lệnh Tông, mỗi một vùng biển đều có tông môn tương ứng, đều có nội tình trầm hậu, không thiếu tiên tông đạo phái."
Tô Đình nhẹ gật đầu, thấp giọng nói: "Tông môn san sát, hải đảo đông đảo, mỗi một nơi lại có phong thổ khác biệt, ta cũng muốn kiến thức một phen."
Nói rồi hắn nhìn về phía Tư Cố, cười nói: "Đùa ngươi chơi thôi, ta thật sự muốn đi xem một chút, cũng không mang theo ngươi, đã để ngươi ngồi thuyền không lấy phí, còn phải dẫn ngươi đi chơi, tiểu tử ngươi nghĩ hay lắm. . ."
Tư Cố sờ sờ gò má, vô cùng không biết nói gì.
Tô Đình nhìn về phía nữ tử áo đỏ, nói ra: "Trước tiên đưa gia hỏa này tới mục tiêu, chúng ta lại đi chơi, sau đó trở về đoạt bảo sách, về phần tiểu tử này. . ."
Tô Đình xoay đầu lại, nói: "Sau đó ngươi tự bơi trở về đi."
Tư Cố cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải thấp giọng nói: "Vãn bối theo Thần Quân an bài."
Tô Đình nghe xưng hô thế này, hết sức hài lòng, nói: "Không uổng công ta dẫn ngươi một đường đi vào trung tâm hải vực, hôm nay sẽ cho ngươi vào ở phòng khách tốt. "
Thiếu niên Trung Nguyên Các này, từ Tam đạo huynh, đến Tô đạo huynh, bây giờ cuối cùng mới xưng hô bình thường nhất, Tô Đình cảm thấy hài lòng, cũng không so đo lúc ấy chính mình muốn dùng cục gạch đập chết hắn.
"Khoảng cách tới Tiên Tần Sơn Hải giới còn có hai mươi ngàn dặm, trên đường còn phải đi qua hai tông phái."
Nữ tử áo đỏ nói ra: "Lần này chúng ta đi tới là ở phía nam cách Tiên Tần Sơn Hải giới một ngàn hai trăm dặm, cũng chính là biên giới trước Tần Sơn Hải giới, khi đưa qua bảo sách, ngươi có muốn dùng danh nghĩa trưởng lão Nguyên Phong Sơn để đi Tiên Tần Sơn Hải giới kiến thức một chút sao?"
Tô Đình nghe vậy, suy tư nói: "Kiến thức một phen đúng là rất là tốt, nhưng ngươi nói đệ tử Tiên Tần Sơn Hải giới rất tranh cường hiếu thắng, ta còn trẻ tuổi đã làm tới chức trưởng lão, sau khi ta đi, những đệ tử kia có thể trong đầu sẽ không cân bằng, có chút không an phận hay không?"
Nữ tử áo đỏ giống như cười mà không phải cười, nói: "Ngươi sợ thế hệ trẻ tuổi ở Tiên Tần Sơn Hải giới tìm ngươi khiêu chiến?"
Tô Đình nghe vậy, lập tức giận dữ, nói: "Nói gì vậy? Ta chỉ cảm thấy, chúng ta là khách, không tiện quá mức đả kích người ta. . . Tô Thần Quân ta lại là trưởng lão hàng chữ Cổ, lấy lớn hiếp nhỏ cũng là không tốt, chỉ thế thôi. Hơn nữa ta xuất sắc như vậy, lỡ may đánh cho đám đệ tử Tiên Tần Sơn Hải giới thương tích đầy mình, vô tâm tu hành, chẳng lẽ không phải sai lầm?"
Dù là nữ tử áo đỏ sớm đã biết rõ tính tình của hắn, lúc này nghe được cũng mười phần ngạc nhiên.
Về phần thiếu niên Trung Nguyên Các này thì lại trợn mắt hốc mồm, nửa ngày không nói gì.
Tiểu tinh linh ngẩng đầu lên, liếc Tô Đình một chút, thần sắc bình thản, không cảm thấy kinh ngạc, lại nhìn những người khác một chút, chợt cúi đầu xuống, tiếp tục xem bảo sách, trong miệng nói lầm bầm: "Ngạc nhiên."
Tô Đình nói đến hứng khởi, vô cùng phấn chấn, vung tay lên một cái, nói: "Theo Tô Thần Quân. . ."
Hắn mới nói một nửa đã ngừng tạm, nhìn về mặt biển phía trước.
Nơi đó nổi lơ lửng rất nhiều tấm ván gỗ nát, cùng các loại sự vật, giống như lan khắp toàn bộ mặt biển.