Biển rộng mênh mông.
Một chiếc thuyền con.
Một già một trẻ, đứng đối mặt nhau.
"Lão tiên sinh thật sự cảm thấy có thể nói sao?"
Tô Đình cúi người hành lễ, nói: "Liên lụy phía sau, tuy rằng ta không biết, nhưng cũng có thể phát hiện ra là thâm bất khả trắc, người nói rõ cùng ta, sẽ đặt mình vào chỗ bất lợi sao?"
Ông lão nhìn hắn, cười nói: "Hiến khi thấy ngươi nghĩ như vậy. . . Nhưng ngươi yên tâm, sống chết có số, ta vẫn thấy rõ, nói cho ngươi mấy lời này sẽ không có gì sai lầm."
Dường như ông lại có ý riêng, nói: "Nếu không thể nói, nếu như kiêng kị quá nhiều, như vậy chuyến này ngươi ra biển sẽ không thể nhìn thấy ta."
Tô Đình nghe vậy, thở sâu, nói: "Vậy mời lão tiên sinh chỉ rõ."
Lão nhân lẳng lặng nhìn hắn, thở ra một hơi, nói: "Thủ Chính Đạo Môn, Chính Tiên Đạo, Lôi bộ, Đấu Bộ, Địa Phủ, Nguyên Phong Sơn, Phật giáo phương tây. . ."
Những chữ này đều đại biểu cho tông phái tuyệt đỉnh trên thế gian, đều là thế lực khổng lồ, thậm chí xuất hiện Thiên Đình chí cao vô thượng, chưởng khống tam giới lục đạo.
Mỗi một chữ đều có thể khiến lòng người tu hành sinh ra chấn động.
Nhưng lão giả chầm chậm nói ra, ngữ khí bình thản, một từ tiếp một từ.
Dù Tô Đình đã sớm chuẩn bị, cũng không nhịn được bị chấn động đến mức nỗi lòng chập trùng.
Bất kỳ một thế lực nào đều là quái vật khổng lồ cường thịnh nhất, mà liên lụy nàykhông khỏi quá kinh người.
"Đợi đã. . ."
Tô Đình dường như nghĩ đến cái gì, hỏi: " Phật giáo ở Phương tây?"
Lão nhân gật đầu nói: "Có khí tức phật môn."
Tô Đình kinh ngạc nói: "Ta giống như không có liên quan gì với bọn hắn."
Thủ Chính Đạo Môn bên này, Tô Đình cùng quốc sư có giao tình, từng gặp mặt cùng Địa Tiên, đi qua Thủ Chính Đạo Môn sơn môn, cũng ở trong đó luyện hóa trấn sơn chí bảo- Tử Liên.
Mà Chính Tiên Đạo, Tô Đình được Ngũ Hành giáp, được thuật huyễn hóa, được Long Hổ Huyền đan, tiểu tinh linh cũng quen biết cùng Tiểu Tiên Ông của Chính Tiên Đạo, cũng có thật nhiều liên lụy.
Nguyên Phong Sơn càng không cần nói, Tô Đình đã là trưởng lão của Nguyên Phong Sơn.
Về phần Lôi bộ, càng không cần nói, Thần Thi ở Lôi Thần miếu là nơi chứa Ngũ Hành giáp, bên trong có cả lôi đạo công pháp độc môn của Sứ giả Tổng binh Lôi bộ.
Mà Đấu Bộ cũng có xuất xứ, lúc trước Tô Đình được kiếm ý, có nguồn gốc từ Đấu Bộ chính thần- Cổ Kiến Uyên, ở giữa trải qua tiểu Tiên Ông cách truyền. . . Về sau còn dính dáng đến Nữ Thổ Bức, Khuê Mộc Lang.
Âm Ti Địa Phủ, Tô Đình thông qua Nữ Thổ Bức, cùng Cát Phán đạt thành giao dịch, chỉ là liên lụy hẳn là sẽ không quá sâu, nhưng dầu gì cũng từng gặp nhau.
Thế nhưng Phật giáo ở phương tây là xảy ra chuyện gì?
Không phải là Đông Phồn tăng nhân chứ?
Tên kia không phải có giao tình cùng tông môn Cổ Đạo ở phương bắc sao?
"Có chút vết tích gặp nhau, là bày ở ngoài sáng, mà có chút vết tích gặp nhau, là từ nơi sâu xa."
Lão nhân nói: "Có lẽ chính ngươi đều chưa từng phát hiện."
Tô Đình trợn mắt há mồm, nhất thời yên lặng.
Lão nhân khua tay nói: "Nói đến thế thôi, việc khác thì ngươi phải tự đi tìm tòi, chủ yếu là ngươi, sống trên đời, vốn cũng không có đạo lý, ta cũng không nhìn ra được quá nhiều."
Tô Đình cảm thấy nửa câuv hết sức không được tự nhiên, cực kì chói tai, nhưng vẫn thi lễ, nói: "Đa tạ lão tiên sinh."
——
Trở lại vpháp thuyền.
"Các ngươi nói cái gì?" Tiểu tinh linh hỏi.
"Nói nhiều, trở về sẽ nói cho ngươi."
Tô Đình thuận miệng đáp lời, đã thấy nữ tử áo đỏ ra hiệu.
Thấy thế, hắn mới phản ứng được, chợt ngưng kết pháp lực, bao lấy Kim Liên, lấy ra ngoài.
Lúc này nữ tử áo đỏ mới nhận Kim Liên, bay xuống trên thuyền nhỏ, đưa tới, cung kính nói: "Còn xin tiền bối quan sát một phen."
Lão nhân không đưa tay nhận lấy, chỉ là liếc mắt nhìn chằm chằm, sau đó thu hồi ánh mắt, nói: "Lấy đi Thanh Liên và cắm xuống Kim Liên cũng không phải cùng một người."
Nữ tử áo đỏ không khỏi khẽ giật mình, nói: "Không phải một người?"
Lão nhân gật đầu nói: "Nhưng Kim Liên trồng xuống hấp thu khí tức xung quanh, cũng thay thế vị trí lúc đầu của Thanh Liên, cho nên còn có thể nhìn ra một chút mánh khóe."
Nữ tử áo đỏ không khỏi mừng lớn nói: "Tiền bối đã nhìn ra?"
Lão nhân đáp: "Có một tầng kiếm khí lạnh nhạt vô tích, nhưng lại không phải kiếm khí lưu lại, xuất từ Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc."
Ánh mắt nữ tử áo đỏ ngưng tụ, vô cùng nặng nề, cuối cùng chỉ hành lễ thật sâu, nói: "Vãn bối hiểu rõ."
Ông lão khua tay nói: "Những điều nên nói ta đều đã nói, chính các ngươi đi đi."
Nữ tử áo đỏ nhận lấy Kim Liên, bay lùi về pháp thuyền.
Tô Đình tiếp nhận Kim Liên, phong ấn lại.
Mà lão giả ngồi trên thuyền nhỏ, theo gió sóng mà đi.
Tô Đình thấy thế, hỏi: "Lão tiên sinh, người muốn đi đâu đây? Không bằng lên trên pháp thuyền này, pháp thuyền của ta có tốc độ khá nhanh, có thể đưa người đi một đoạn đường, tránh phải phiêu lưu trên biển. . ."
Ông lão giơ tay lên, quơ quơ, lo lắng nói: "Có lòng, tùy duyên."
Tô Đình và nữ tử áo đỏ cùng hành lễ cung tiễn, rồi mới khống chế pháp thuyền quay đầu về.
Tiểu tinh linh nhìn một chiếc thuyền lá nhỏ kia dần dần biến mất ở phương xa, mới nhìn nhẹ giọng hỏi Tô Đình: "Tùy duyên là có ý gì?"
Tô Đình giang tay ra, nói: "Chính là chẳng có mục đích, tùy tiện lướt loạn."
Nữ tử áo đỏ bỗng nhiên bật cười.
Tô Đình nhìn nét mặt nàng tươi cười nở rộ, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, hỏi: "Nói đi cũng phải nói lại, chuyện Kim Liên này, vị lão tiên sinh nói thế nào?"
Nữ tử áo đỏ thu lại ý cười, nói khẽ: "Dính tới Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc."
Tô Đình cau mày nói: "Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc?"
Nữ tử áo đỏ thở ra một hơi, nói: "Ngươi từng nghe về Bạch Hạc đồng tử sao?"
Vẻ mặt Tô Đình nghiêm nghị, nói: "Từng nghe, từng là Yêu Tiên, tự phế căn cơ, tu hành từ đầu, cuối cùng không phải tiên không phải thần, lại có năng lực có thể trảm tiên trảm thần, danh xưng vô địch thiên hạ."
Trên mặt nữ tử áo đỏ cũng có kính ý, nói: "Vô địch thiên hạ, trừ Đạo Tổ ra, vô địch tại thế. . . Hắn đã từng là Yêu Tiên, có thể dời núi lấp biển, có thể hô phong hoán vũ, có thể nhất kiếm hoành không mười vạn dặm, nhưng về sau, hắn tự xóa bản lĩnh, tu thành bảy thước vô địch. "
Bạch Hạc đồng tử, bảy thước vô địch, lại tu thành một môn pháp môn chí cao, một bước có thể khóa tam giới.
Mênh mông thiên địa, đối với hắn chỉ cách xa một bước.
Bảy thước vô địch, tam giới lục đạo, trong mắt hắn cũng chỉ là bảy thước mà thôi.
"Nghe nói năm đó Chư Thánh siêu thoát, hắn cũng theo đó mà đi, nhưng tự mở đường, cho nên hắn có phải đã siêu thoát hay nửa đường ngã xuống, Thủ Chính Đạo Môn cũng không biết."
Tô Đình cau mày nói: " Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc này chính là hậu bối tộc nhân của hắn sao?"
Nữ tử áo đỏ lắc đầu nói: "Vậy thì không phải, thế gian có truyền ngôn rằng Bạch Hạc đồng tử chính là Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, chỉ là bảy thước vô địch của hắn dương danh tam giới, cho nên mạch hạc tộc này được xưng là Thất Xích Bạch Hạc, thế nhưng trong ghi chép của Nguyên Phong Sơn. . . Cũng không giống nhau."
Tô Đình lộ ra vẻ cổ quái, nói: "Vậy chân tướng là cái gì?"
Nữ tử áo đỏ thấp giọng nói: "Bộ tộc này cùng Bạch Hạc đồng tử có quan hệ không lớn, nhưng Thất Xích Bạch Hạc này có thân rộng một thước, mà khi xòe hai cánh ra lại dài mỗi cánh ba thước, hợp lại thành bảy thước. . . Năm đó Bạch Hạc đồng tử có danh xưng bảy thước vô địch, hơn nữa lại là hạc tộc, cho nên là tiền bối bộ tộc này coi Bạch Hạc đồng tử là tổ tiên, phụng làm tổ sư."
Tô Đình nháy nháy mắt, nói: "Nói cách khác, kỳ thật đều là hạc tộc, nhưng trên thực tế không có nhiều quan hệ, chỉ tự nhận tổ tông?"
Nữ tử áo đỏ không phủ nhận, gật đầu nói: "Hẳn là như thế."
Tô Đình sờ cằm, lầu bầu nói: "Vô sỉ như vậy? Vậy tất cả mọi người là người thân, chẳng lẽ ta có thể làm thân cùng Thiên Đế?"
Nữ tử áo đỏ không khỏi cười đến hai mắt cong cong, nói ra: "Ngươi có thể thử một chút, nhưng phải coi chừng, không chịu nổi phần nhân quả này, ngươi sẽ bị đè chết."
Tô Đình buông tay nói: "Quên đi, nhưng lúc trước ngươi hẳn phải biết thân phận của lão tiên sinh này này đi, ông ấy có lai lịch gì?"