Phương pháp của ông lão cũng không phải là nghịch thiên mà đi, vẫn tuân theo trật tự thiên địa này.
Người chết thì sẽ nhập về Địa Phủ, bởi vậy nữ tử áo đỏ cũng không nên né tránh Âm Ti truy tìm.
"Ý của ngài là để cho ta từ bỏ ẩn nấp, về nhập Địa Phủ?"
Trên mặt nữ tử áo đỏ hơi có vẻ chần chờ, khẽ nhíu mày.
Lão nhân gật đầu nói: "Không sai, trong địa phủ tự có một phen hành trình, mà bản thân ngươi đã chết thì nên nhập Địa Phủ. . . Chỉ là theo đạo lý thì ngươi hoặc là đầu thai chuyển thế, hoặc là làm quỷ sai ở Âm Ti, nếu như tu hành đầy đủ, công đức viên mãn được Thiên Đình nhận định thì cũng có thể phong thần, tuy không phải chính thần trên bảng, nhưng dầu gì cũng tính là được hưởng thiên thọ."
Nữ tử áo đỏ hơi nhíu mày, nói: "Vãn bối tu hành không đủ, công đức cũng không viên mãn, vô vọng phong thần, mà bản thân đã mất, cũng khó thành thi giải tiên."
Lão nhân nói: "Như thế cần nhờ vào Thanh Liên."
Nói đến đây, lão nhân bỗng nhiên cười nói: "Năm đó Đạo Tổ từng dùng Thanh Liên giúp Cảnh Tú Hà Thanh thành thần, bởi vì Đạo Tổ từng làm việc này, từng có tiền lệ, mà lại là thiên ý, chính là thiên cơ, cũng là cơ hội."
Nữ tử áo đỏ hơi trầm mặc, lâm vào suy tư.
Tô Đình sờ cằm, cùng tiểu tinh linh liếc nhau một cái.
Lão nhân nói: "Đây cũng là phương pháp duy nhất, cũng chỉ có một con đường này không tính là nghịch thiên. Chỉ là Thanh Liên mới là mấu chốt để phương pháp này có thể thành công hay không."
Nữ tử áo đỏ nghe vậy, thở dài một tiếng, nói: "Vãn bối hiểu rõ."
Lão nhân nói: "Căn nguyên của Thanh Liên, đến từ Đạo Tổ trên trời, mà ngươi có thể thành công hay không thì chỉ cần có Thanh Liên. . . Nói một cách khác, việc này còn phải xem thiên ý, được hay không được, phải xem mệnh số của ngươi."
Nữ tử áo đỏ nghe vậy, có vẻ hơi ảm đạm.
Nàng lại nhớ tới Thanh Liên ở Phục Trọng Sơn.
Căn cứ vào ghi chép ở Nguyên Phong Sơn, Thanh Liên trồng ở Ly Nguyệt Cốc thuộc Phục Trọng Sơn.
Nhưng khi nàng cần Thanh Liên thì Thanh Liên đã không cánh mà bay, đổi lại thành Kim Liên.
Mà hoa tiên ở Phục Trọng Sơn, lại hoàn toàn không biết.
Đây có phải chính là thiên ý hay không?
"Thiên ý cái gì?"
Tô Đình bỗng nhiên đưa tay nhẹ vỗ lên bờ vai của nàng, cười nói: "Làm từng bước thôi, có người đổi Thanh Liên thành Kim Liên, vậy chúng ta tìm đến căn nguyên, tìm được phương pháp, lấy được Thanh Liên. . . Lão tiên sinh nói rôig, được hay không phải xem thiên ý, nhưng chí ít chúng ta xem như đã từng cố gắng."
Nữ tử áo đỏ nghe vậy, vẻ mặt bỗng thả lỏng hơn, cười nói: "Ngươi nói đúng."
Lão nhân nhìn chằm chằm vào Tô Đình một chút, ánh mắt chợt rơi vào trên thân tiểu tinh linh, nói: "Khí tức của nàng rất quen thuộc, trong một số tình huống sẽ sinh ra rất nhiều ảnh hưởng. Ha ha, nếu như các ngươi mang theo nàng, có lẽ cơ hội sẽ lớn."
Nữ tử áo đỏ lập tức nhìn về phía tiểu tinh linh.
Tô Đình cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tiểu tinh linh cảm thấy mờ mịt, nhưng đại khái hiểu được ý của ông lão, lập tức cằm nhỏ hơi nâng lên, rất có thái độ mở mày mở mặt.
"Nhưng vị có ba mắt này, ngược lại cũng không dễ nói."
Lão nhân nhìn về phía Tô Đình, nói: "Ngươi cũng không tầm thường."
Tô Đình cười nói: "Chuyện này thì ta biết, rất nhiều người đều nói như vậy."
Lão nhân không nhịn được cười, nói: "Những năm gần đây, ngươi là người thứ nhất khiến ta nhìn không thấu, so với tiểu gia hỏa bên cạnh ngươi này thì lại càng khiến người ta nhìn không thấu."
Ông mỉm cười, ngữ khí lạnh nhạt, chầm chậm nói ra.
Nhưng câu nói này rơi vào trong tai nữ tử áo đỏ, lại không thua gì kinh lôi nổ vang.
Nàng đã là đoán được thân phận của ông lão này.
Nàng cũng biết ông lão kia quả thực xứng với xưng hô "Không gì không biết".
Nhưng nàng không ngờ được ông lão này lại không nhìn thấu Tô Đình.
"Người cũng không nhìn thấu ta?" Trong lòng Tô Đình phức tạp, hơi đắc ý, nhưng nhớ tới một phương diện khác, cũng hơi thất vọng.
"Nhìn không thấu." Lão nhân cười nói: "Con người ta hiểu được nhiều về đạo lý nhất, nếu như so sánh mọi chuyện trên trời dưới đất như một bàn cờ, mà chúng sinh là vô số quân cờ. . . Như vậy ta có thể nhìn ra quỹ tích lúc đầu của những quân cờ này, cũng có thể đánh giá ra phương hướng những quân cờ này phải đi sau đó, nhưng ngươi không giống, ngươi thật sự giống như là một quân cờ dư thừa."
"Người có ý gì?" Tô Đình bỗng nhiên run lên.
"Có nhiều thêm một quân, cho nên vô số quân cờ trên bàn cờ sẽ thêm vào ức vạn đạo quỹ tích, sẽ có sự khác nhau rất rớn." Lão nhân nói: "Thế nên ta không nhìn thấu được ngươi."
"Lão tiên sinh. . ."
Tô Đình muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra miệng.
Nữ tử áo đỏ liếc hắn một cái, có chút đăm chiêu.
Tiểu tinh linh lại có phần là không phục, tức giận, lúc trước không phải nói là bản thân nàng có lai lịch cực lớn sao? Làm sao chỉ chớp mắt, lai lịch của Tô Đình bỗng nhiên trở nên còn lớn hơn so với nàng?
"Người không tồn tại, xuất hiện trên đời này, sẽ sinh ra vô tận biến hóa."
Lão nhân nói: "Giống như ngươi ở trên đường nói thêm một câu cùng người ta, mà người ta chính bởi vì một câu nói kia mà đi chậm một bước, bị ngựa xe đụng chết. . . Mà thân bằng hảo hữu của hắn nghe được tin tức này sẽ đắm chìm trong đó, mà quỹ tích sinh hoạt của bọn hắn cũng chậm một chút, cũng sẽ sinh ra rất nhiều biến hóa."
Nói đến đây, dường như ông có chút cảm khái, nói: "Năm đó ta từng nói lời tương tự, nhưng chưa từng nghĩ tới bây giờ lại có thể nói với ngươi những lời này."
Tô Đình nghe vậy, trong lòng âm thầm ước đoán, hẳn là còn có tiền bối từng xuyên qua?
Lão nhân dường như không phát hiện ra suy nghĩ trong lòng Tô Đình, chỉ tiếp tục nói: "Năm đó ta gặp Đạo Tổ, đã không nhìn thấu ngài, về sau mới hiểu, tổ sư chư thiên cũng không nhìn thấu ngài."
"Hóa ra bản thân ngài chính liền là thiên, cho nên thâm bất khả trắc."
"Về phần ngươi, có dấu hiệu tương tự năm đó, nhưng cũng không giống nhau."
"Ngươi không phải thiên, nhưng cũng không phải thế nhân."
"Nếu như thuận tiện, ngươi có thể nói cho ta biết ngươi rốt cuộc là ai không?"
Lão nhân nhìn về phía Tô Đình, mang theo vẻ hỏi thăm, mà lần này ông thật sự không hiểu, nhưng ông không có ra vẻ biết được, mà lại mở miệng hỏi thăm, tìm kiếm đáp án.
Tô Đình im lặng, hơi suy tư, rồi xòe tay ra, bất đắc dĩ nói: "Ta không biết có thuận tiện nói ra hay không."
"Đó chính là không tiện, ngươi không cần phải nói."
Ông lão mỉm cười, nói: "Đạo Tổ không gì không biết, ta cuối cùng cũng không phải Đạo Tổ, biết rõ thế sự chưa chắc đã là chuyện tốt."
Nói đến đây, ông hơi ngoắc.
Tô Đình bay lên từ pháp trên thuyền, rơi vào trên thuyền nhỏ.
Thuyền nhỏ dường như hơi chìm xuống một chút.
Vẻ mặt Tô Đình không thay đổi, quyết định một tháng sau này sẽ ăn ít một chút.
Lão nhân giống như chưa phát hiện, chỉ hạ thấp thanh âm, nói: "Tất cả chuyện trên thế gian đều là phù hợp với thiên đạo vận chuyển, nhưng ngươi không ở trong đó, dẫn đến quá nhiều biến số, theo đạo lý thì ngươi sẽ bị xoá bỏ."
Tô Đình trong lòng nghiêm nghị, có lẽ cũng hiểu được ý của ông lão.
Nếu như nói phương thiên địa này chính là một vật hoàn thiện, như vậy Tô Đình từ bên ngoại đến chính là dị vật, sẽ khiến thiên địa này sinh ra biến hóa.
Biến hóa này là tốt là xấu, không có người nào rõ ràng, nhưng rất có thể hắn sẽ bị coi là "Virus", trực tiếp tiêu diệt.
"Nhưng ta không bị xoá bỏ."
Tô Đình nhìn về phía ông lão, ngữ khí nghiêm nghị.
Lão nhân gật đầu nói: "Ở sau lưng ngươi, liên lụy rất nhiều vết tích, trói buộc ngươi nhưng cũng bảo vệ ngươi."
Tô Đình lập tức trầm mặc xuống, đột nhiên hỏi: "Nếu như thuận tiện, lão tiên sinh có thể nói cho ta biết những vết tích này có nguồn gốc từ nơi nào hay không?"
Lão nhân nghĩ nghĩ, nói: "Ta cũng không biết có thuận tiện hay không, nhưng ta đã đã nhìn ra, cũng không gạt ngươi."
Tô Đình thở sâu, pháp lực tràn ra, bố trí một tầng bình chướng.
Lão nhân mỉm cười nói: "Ngươi chưa Thành Dương thần, tầng bình chướng này chưa hẳn đã che lấp được."
Tô Đình ngẩng đầu nhìn bốn phía một chút, bất đắc dĩ nói: "Bịt tai mà đi trộm chuông, có chút ít còn hơn không nha. . ."