Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 448: Vân Kính tiên sinh trường sinh bất tử




     "Vân Kính tiên sinh."

Nữ tử áo đỏ nói ra: "Ghi chép liên quan tới ông ấy, từ nhỏ ta đã từng đọc, cũng thường nghe nói qua, trước kia phụ thân ta đã từng lĩnh giáo ông ấy những vấn đề khó khăn khi tu hành."

Tô Đình ngạc nhiên nói: "Vấn đề khó khăn trong tu hành? Ông ấy không phải là phàm nhân sao?"

Nữ tử áo đỏ nói bằng ngữ khí quái dị: "Phụ thân ta từng nói Vân Kính tiên sinh không tu hành, cho nên không có pháp lực, nhưng ông ấy cũng không phải không hiểu được tu hành."

Nghe được lời này, Tô Đình nhất thời không hiểu rõ, không thể lập tức kịp phản ứng.

Nữ tử áo đỏ nói khẽ: "Vân Kính tiên sinh có học thức uyên bác, thông hiểu đạo lý, chính như lời hoa tiên nói, có lẽ ông ấy cũng không phải là 'Không gì không biết', nhưng tất cả những chuyện trên thế gian hết thảy, rơi trong mắt ông ấy là ông ấy có thể biết được."

Nghe đến đó, Tô Đình cũng không phản bác, qua một phen đối thoại giữa hắn cùng vị lão tiên sinh này, hắn có thể nhìn ra vị lão tiên sinh này quả thực là cực kì phi phàm.

"Vân Kính tiên sinh có thể khám phá ảo diệu tu hành, nhưng không tu hành, bởi vậy không có tu vi, không có pháp thuật thần thông, nhưng ông ấy lại có thể thấy rõ thiên tượng địa thế, thấy rõ mọi việc thế gian, cho nên có bản lĩnh xu cát tị hung."

Nữ tử áo đỏ nói : "Ông ấy ở trên biển phiêu lưu không biết bao lâu, nhưng có thể phân biệt thiên thời biển thế, có thể nhận rõ yêu ma quỷ quái, có thể biết thiện ác cát hung, cho nên không gặp nguy hiểm."

Tô Đình tràn đầy cảm khái, nói: "Đúng là rất bất phàm."

Nói đến đây, dường như hắn nhớ tới cái gì, nói: "Đợi đã. . ."

Lúc trước Vân Kính tiên sinh từng nói về quá khứ của Đạo Tổ, lúc trước khi thành đạo.

Nhưng Đạo Tổ thành đạo từ tám trăm năm trước, như vậy Vân Kính tiên sinh bao nhiêu tuổi?

Tô Đình nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Vân Kính tiên sinh năm nay bao nhiêu tuổi?"

Nữ tử áo đỏ suy tư một lát, nói: "Năm đó thiên hạ tranh bá, cũng là thời cơ phong thần, ông ấy dùng hình tượng nho sinh trung niên, hành tẩu trong thiên hạ, đến bây giờ đã hơn tám trăm năm. . . Chí ít ông ấy cũng hơn tám trăm tuổi rồi, có lẽ gần chín trăm tuổi, nhưng ngàn năm trước thì chưa từng nghe qua, nên không tới ngàn tuổi đâu."

Tô Đình giống như bị đau răng, trợn mắt há mồm, nói: "Không phải ông ấy không tu hành, vẫn là một phàm nhân sao?"

Nữ tử áo đỏ cười khổ nói: "Ngươi nhìn ông ấy giống như là một phàm nhân bình thường sao? Lão nhân gia sớm đã nhìn thấu tất cả đạo lý, dù không tu hành, lại có thể khám phá ảo diệu trường sinh."

Tô Đình nhìn về phía tiểu tinh linh.

Mà tiểu tinh linh cũng cảm thấy mờ mịt.

"Thân thể phàm nhân cũng không phải thân thể của thần tiên, sao ông ấy có thể trường sinh?"

Tô Đình vô cùng nghi hoặc, lẩm bẩm: "Nếu nói thiên đạo tổn hại có thừa mà bổ không đủ, người này sống gần ngàn năm, cũng không phù hợp đạo lý. . . Đại điệt nữ, ngươi xuất thân từ Nguyên Phong Sơn, nhìn ra được sao?"

Nữ tử áo đỏ suy tư thật lâu, mới nói: "Thế nhân từ lúc xuất sinh đến nay, sống trên thế gian, trải qua sơ sinh, đến trưởng thành, đến khi cường thịnh, lại đến lúc suy sụp, trong quá trình này, da thịt cốt nhục, gân lạc tạng phủ, toàn bộ nhục thân đều thuộc quá trình sinh lão bệnh tử, hoặc nói là quá trình già yếu. . . Mà có một ít người, giỏi về hô hấp thổ nạp, chú trọng ẩm thực, coi trọng hoàn cảnh phong thuỷ, có lẽ sẽ kéo dài được tính mệnh."

Tiểu tinh linh nghe đến đó, dường như hơi hiểu ra, nói ra: "Nhưng Đại Ngưu mới vừa nói, 'Thiên đạo tổn hại có thừa mà bổ không đủ', cho nên, chú trọng như thế nào cũng sẽ già yếu hao tổn mà."

Tô Đình gật đầu nói: "Không sai, nhất cử nhất động, mỗi tiếng nói cử động, bao quát hô hấp thổ nạp, bao gồm ẩm thực tiêu hóa, kỳ thật thân thể vẫn luôn vận hành, dù là được thuốc bổ, cũng cần thân thể tiêu hóa. . . Tổn hại có thừa mà bổ không đủ."

Nữ tử áo đỏ dừng lại, nói: "Nhưng ngươi cũng nhìn thấy ông ấy rồi, Vân Kính tiên sinh khám phá ra huyền ảo trường sinh, cho nên ông ấy có phương pháp chính xác, ở từng phương diện, khiến tự thân bảo trì tình trạng hao tổn cực nhỏ, duy trì một cân bằng, để quá trình già yếu của ông ấy trở nên cực kì chậm chạp."

Sau đó nữ tử áo đỏ nói với vẻ tràn đầy cảm khái, cũng cực kì kính phục: "Lão nhân gia tuy chỉ là một phàm nhân, nhưng lại sống hơn tám trăm năm rồi."

Tô Đình âm thầm tắc lưỡi, tuy rằng khó có thể tin, nhưng dường như cũng không thể không tin.

"Lão nhân gia có cảnh giới dưỡng sinh chí cao nhỉ, đã gần đat đến tình trạng trường sinh."

Tô Đình kính nể đến tột đỉnh, nhưng nhớ tới cái gì, lại nói: "Không phải nói Diêm Vương gọi người ba canh chết, ai dám lưu người đến canh năm sao? Nếu sinh tử do trời quyết định, dù sao ông ấy cũng nên có hạn về tuổi thọ chứ. . ."

Nữ tử áo đỏ khẽ lắc đầu, nói: "Không có, Thiên Đình đế quân tự mình hạ lệnh, mệnh Âm Ti Địa Phủ, xóa đi tên của ông ấy ở Sinh Tử Bộ, Âm Ti sẽ không câu ông ấy, cho nên sinh tử kỳ thật chỉ nhìn chính ông ấy thôi."

Tô Đình suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

Nữ tử áo đỏ tiếp tục nói: "Phụ thân ta từng nói kỳ thật trong tám trăm năm qua, Vân Kính tiên sinh cũng không thể chân chính vượt qua thiên đạo phạm trù, cho nên ông ấy cũng tránh không khỏi cực hạn 'Thiên chi đạo, tổn hại có thừa mà bổ không đủ', tám trăm năm qua, ông ấy cũng dần già yếu, nhưng ông ấy già yếu cực kì chậm chạp, cho nên không chết đi, là một người chân chính trường sinh."

Tô Đình thấp giọng thở dài: "Đúng là một người trường sinh."

Tiểu tinh linh hỏi: "Vậy vì sao ông ấy không tu hành?"

Tô Đình nghe vậy khẽ giật mình, cũng cảm thấy nghi hoặc, nói: "Nếu ông ấy tu hành, chỉ sợ thành tựu không thể đoán trước, thế sao không có tu hành?"

Nữ tử áo đỏ nói khẽ: " Tầm mắt của Vân Kính tiên sinh sớm đã không phải là chúng ta có thể so sánh, trước kia phụ thân ta từng gặp ông ấy, cũng đã từng hỏi qua. . . Tiên sinh không trả lời, nhưng phụ thân ta có đáp án."

Tô Đình hỏi: "Đáp án gì?"

Nữ tử áo đỏ nói: "Trong mắt ông ấy, pháp lực, đạo thuật hay thần thông gì đó đều chỉ là tiểu đạo mà thôi, không quan trọng, không đáng nói đến. . . Căn bản của tu hành là trường sinh, mà ông ấy đã được trường sinh, không muốn tu hành thần thông đạo pháp gì nữa."

"Lời này. . ."

Tô Đình cảm thấy có chút quen tai.

Tiểu tinh linh xích lại gần đến đây, nói nhỏ: "Ta cũng cảm thấy quen tai."

Trong đầu Tô Đình bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng tổ sư truyền đạo cho Sơn Tiêu giữa đêm trăng ở dưới Lê sơn.

Lúc ấy tổ sư từng nói, đạo hạnh là căn bản, về phần thần thông phép thuật, thậm chí pháp lực, đều là bản lĩnh hộ đạo.

Bản lĩnh hộ thân, đương nhiên trọng yếu, nhưng căn bản nhất vẫn là tự thân.

Mà suy nghĩ của Vân Kính tiên sinh dường như có ý tương tự cùng lời nói của Đạo Tổ.

Vị Vân Kính tiên sinh này không phải không tu thành pháp lực, cũng không phải không tu thành thần thông, mà là ông ấy cho rằng trường sinh là đại đạo, pháp thuật là tiểu đạo.

Cho nên ông ấy có thể trường sinh, nhưng không có pháp thuật thần thông.

Đạo Tổ cho rằng, thần thông đạo thuật là bản lĩnh hộ đạo.

Thế nhưng Vân Kính tiên sinh có thể trông thấy nguy hiểm, có thể biết được thiện ác, có thể xu cát tị hung, không gặp nguy hiểm.

Xu cát tị hung! Đây chính là bản lĩnh hộ đạo lớn nhất của Vân Kính tiên sinh!

So sánh với nhau, đủ loại thần thông phép thuật để hộ đạo lại đúng như tiểu đạo.

"Bạch Hạc đồng tử, không phải tiên không phải thần, có thể trảm tiên trảm thần, vô địch thiên hạ."

"Vân Kính tiên sinh, không phải tiên không phải thần, nhưng vị trí cảnh giới của ông ấy sợ rằng cũng thắng qua thần phật đầy trời, không bị giới hạn trong tu vi đạo hạnh."