Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 204: Thu Hoạch Cổ Xà, Ai Trong Bóng Tối




     Một lượng bạc, bán.

Tiểu tinh linh bỗng nhiên không nhịn được muốn bật cười.

Tô Đình không ngờ kẻ này lại hiểu được đạo lý "Đả xà tùy côn " như vậy, nên mới định một lượng bạc.

"Ha, ngươi cũng đúng là một nhân tài."

Tô Đình vỗ vỗ vạt áo, nói: "Một lượng bạc thì một lượng bạc, nhưng ta phải hỏi rõ, ngươi trộm cái lồng này từ nơi nào?"

Nam tử hơi thay đổi sắc mặt, cả giận nói: "Thiếu niên kia, ngươi nói nhăng gì đó? Ai trộm?"

Tô Đình khoát tay nói: "Nói bậy hay không nói bậy là một chuyện khác, lỡ may ta rắn này về nhà nuôi, người ta lại tìm tới cửa thì ta biết làm gì?"

Nam tử vội nói rằng: "Tuyệt đối không thể, đây là lúc ta đốn củi kiếm ở trong núi nhặt được, lúc đó hoang tàn vắng vẻ, rừng sâu núi thẳm, lại không có dấu ấn gì, người bắt rắn không biết đã chết ở góc nào rồi, làm sao có khả năng tìm tới cửa?"

"Thì ra là như vậy."

Trong lòng Tô Đình như bừng tỉnh, tiện tay ném ra chính là một lượng bạc.

Nam tử kia nhặt bạc lên, vui mừng không gì sánh được, trong lòng chỉ cảm thấy mình đã kiếm một món hời.

Mười mấy con rắn, mà là người khác bắt trước rồi, vứt ở nơi hoãng dã ngoại, hắn chỉ tiện tay nhặt về mà lại có thể bán tới một lượng bạc.

Thế này giống nhặt được một lượng bạc.

Đối với nhà nghèo khổ tầm thường thì số tiền này thực sự hiếm thấy.

Tô Đình chờ hắn rời đi, mới nhấc lên một lồng rắn này lên, nhếch miệng cười.

Tiểu tinh linh chán ghét nói: "Tiêu bạc mua mấy con rắn như thế, ngươi không thấy xấu hả."

Tô Đình cười ha ha, nói rằng: "Ngươi biết cái gì? Mấy con rắn này thật sự không đơn giản."

Tiểu tinh linh giận dữ nói: "Chỗ nào không đơn giản, không chỉ khó coi, mà còn không thể lợi hại hơn tiểu Bạch xà."

Tô Đình khẽ lắc đầu, nói: "Tiểu nha đầu kiến thức quá cạn, ngươi không biết tiểu Bạch xà chính là từ trứng cổ sinh ra, trời sinh chính là Cổ Xà. Mà những con rắn này cũng là từ trứng cổ sinh ra, nuôi dưỡng trong cái lồng này, đang chờ đợi thời cơ, lại tranh sinh tử một hồi, từ đó sinh ra Cổ Xà càng mạnh hơn."

Hắn nhấc cái lồng trong tay lên, nói rằng: "Ngươi nhìn kỹ một chút, cái lồng này nhìn như đơn giản, kì thực vật liệu không kém, chính là dùng bội kiếm của Ngũ Kiếm Liễu thị đến chém, chắc sẽ là kiếm gãy chứ không phải cái lồng này hỏng. . . Lại xem hoa văn bên trên, chính là trận văn cao nhân luyện chế, cấp bậc cực cao."

Tiểu tinh linh nghe hắn giải thích một phen mà trợn mắt ngoác mồm, khó có thể tin.

"Làm sao có thể?"

"Làm sao lại không thể?"

"Ngươi. . ."

"Ta có phải là vận may tăng vọt không?"

Tô Đình cười ha ha nói: "Dựa vào suy đoán của ta thì có lẽ cao nhân luyện cổ đã xảy ra biến cố gì đó, nên đánh mất lồng này cùng Cổ Xà trong đó, lại bị người lúc trước kia vô ý lấy, tiện tay đưa vào trong thành để bán."

Tiểu tinh linh lườm một cái, nói: "Kết quả bị ngươi dùng một lượng bạc lừa gạt về."

Tô Đình lắc đầu nói: "Không thể nói như vậy, đối với người kia thì rõ ràng hắn chỉ nhăt một cái lồng đã đổi được một lượng bạc, chính là thập phần vui vẻ. Huống chi, đối với đám phàm phu tục tử như hắn nếu sơ sẩy một cái, cuối cùng sẽ mất mạng đến mức cặn bã cũng không còn, ta đây là cứu hắn, cũng cứu người bên cạnh hắn."

Tiểu tinh linh bĩu môi, nhìn đám Cổ Xà màu sắc sặc sỡ buồn nôn kia một chút, trong lòng vẫn cứ cảm thấy khó có thể tin tưởng.

Chỉ đi trên đường dạo một chút, Tô Đình đã có thể gặp được một lồng Cổ Xà?

Không nói tới Cổ Xà, chính cái lồng này đã có vẻ vô cùng thượng đẳng rồi.

Việc này thật sự không khỏi quá khó tin.

"Đây chính là vầng sáng của nhân vật chính trong truyền thuyết."

Tô Đình chăm chú nghiêm túc nói: "Nơi này là kinh thành, hơn nữa gần đây có rất nhiều người tu đạo, nhưng bọn hắn đều ở trong Ty Thiên giám tu hành, chỉ có Tô mỗ ta thích du hí nhân gian, hơn nữa người kia lại luôn ở trong góc này, không bị những người khác ở trên đường nhìn thấy. . . Đây chính là cơ duyên trời sinh của Tô mỗ."

Tiểu tinh linh cười lạnh nói: "Không phải cũng là kẻ kia nhặt được lồng rắn này sao? Kết quả cơ duyên lại rơi trên tay ngươi. . . Theo ta thấy thì, cơ duyên lồng rắn này của ngươi không chừng sẽ là thuộc về người khác đấy."

"Miệng xui xẻo."

Tô Đình hắc một tiếng, nói: "Vóc người ngắn, tóc ngắn, kiến thức cũng ngắn, cơ duyên của Tô mỗ ta, ai có thể cướp đi?"

Hắn nhìn lên trời, hơi cảm khái.

Trong những câu chuyện xưa lúc trước được nghe, thường được nghe kể những chuyện tương tự.

Nhân vật chính nào đó đi ở trên đường, bị một mảnh sắt đâm lên chân bị thương, có lẽ mảnh sắt kia chính là thần binh lợi khí.

Nhân vật chính nào đó đi ở trên đường phố, ngã lộn nhào một cái, có lẽ sẽ ngã vào một động bảo tàng.

Nhân vật chính nào đó đang đi trên sơn đạo, tiện tay rút một cây cỏ để nhai, nhưng đó có thể chính là đệ một cây thiên tài địa bảo khai thiên tích địa.

Nhân vật chính nào đó bị người khác dùng một viên gạch đập vỡ đầu, kết quả trên viên gạch dính máu rồi nhận chủ, sau đó phát hiện viên gạch kia vô cùng có khả năng là Phiên Thiên Ấn trong truyền thuyết.

Hôm nay vầng sáng nhân vật chính trên người Tô mỗ bắn ra, đi trên đường, tùy tiện nhìn thấy một người bán rắn, chính là bán một cái lồng cấp bậc pháp khí, trong lồng lại có Cổ Xà có thể so với tinh quái.

"Quả nhiên là vầng sáng của nhân vật chính."

Tô Đình sờ sờ gò má, thật là thoả mãn.

Tiểu tinh linh thấy hắn ra vẻ đắc ý thì lườm một cái, đang muốn nói chuyện lại thấy ánh mắt Tô Đình hơi ngưng tụ, giơ tay lên ra hiệu.

Tiểu tinh linh nhất thời hiểu ý, câm miệng không nói, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu.

"Trong chỗ tối có một tên ngốc đang nhìn trộm chúng ta." Tô Đình dùng Chân khí truyền âm cho tiểu tinh linh.

"Có phải là vừa nãy chúng ta mua nhiều đồ, bị người khác nhìn chằm chằm?" Tiểu tinh linh nhỏ giọng hỏi.

"Nhìn chằm chằm kim ngân trên người chúng ta chỉ là phàm nhân, nhưng người đến chính là người tu hành, không phải đến vì tài vật."

"Người tu hành?" Tiểu tinh linh kinh ngạc nói: "Ngươi lại đắc tội với ai? Người kia thật lợi hại? Ta có cần thoát thâ trước hay không, ngươi xông lên giết trước?"

"Không cần chạy trốn, tên ngốc này mới có đạo hạnh tầng ba, nhưng hắn đã đến đỉnh phong cảnh giới này, ỷ vào tích lũy thâm hậu, cho rằng có thể âm thầm dò xét ta."

Tô Đình cười nhạt tiếng, nói: "Chỉ là hắn chưa từng nghĩ tới Tô mỗ ta có công pháp bất phàm, hắn ở trước mắt ta chỉ giống như phường bịt tai trộm chuông thôi."

Tiểu tinh linh hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"

Tô Đình nói rằng: "Lai giả bất thiện, nhưng hắn không động thủ, là kiêng kỵ phố xá sầm uất trong kinh thành, không thể hiển pháp, chúng ta đi về trước, rồi lại nói sau."

Tiểu tinh linh hỏi: "Vậy cứ như thế?"

Tô Đình lặng lẽ nói: "Ta nghĩ như vậy, nhưng người ta sẽ không muốn như vậy, tìm cơ hội sẽ động thủ. . . Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, ngươi cũng biết bản lĩnh của Tô mỗ, coi như là Thượng nhân đến cũng phải hô cứu mạng."

Vừa dứt tiếng, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại.

Quả nhiên không ngoài dự đoán.

Vừa mới đến đường tắt, đã có dấu vết trận pháp, ngăn cách động tĩnh ở trong này.

"Xem ra là bẫy rập." Tiểu tinh linh suy tư một lúc lâu rồi nói rằng: "Đối phương có chuẩn bị mà đến."

"Phí lời!" Tô Đình mắng một tiếng.

"Ta cảm thấy cơ duyên lồng rắn này của ngươi, chắc phải rơi vào tay nhân gia."

"Điều này cũng phải xem đối phương có mấy phần bản lĩnh."

Tô Đình vỗ vỗ một bên vách tường, nói: "Những trận pháp này mới vừa khắc lên, hơn nữa trình độ thô thiển, thấp kém đến đáng thương, cũng chỉ có thể dùng để ngăn cách động tĩnh, không thể dùng để vây khốn chúng ta. . ."

Vừa nói xong, hắn đã vung tay lên.

Trong đêm tối, một ánh sáng lộng lẫy bỗng nhiên lóe lên.

Xèo một tiếng!

Trong chỗ tối rên lên một tiếng, một bóng người ngã ra.