Đỗ công tử có đạo hạnh rất cao, tài trí nhanh nhẹn, cũng là người trí tuệ cao thâm.
Thạch tướng quân tuy là người rất cơ trí trong quan trường, nhưng trong lòng đăm chiêu lo lắng, sao có thể nào giấu giếm được hắn?
Chỉ là, chính là hai người tu hành phía sau Đỗ công tử cũng không ngờ công tử lại nói trắng ra như vậy, một lời nói toạc ra suy nghĩ của đối phương, trực tiếp nói rõ ra.
"Công tử chớ hiểu lầm."
Thạch tướng quân hơi biến sắc mặt, thấp giọng nói: "Thạch mỗ tuyệt đối không có ý này."
Đỗ công tử cười nói: "Ta vốn cảm thấy người ra tay đả thương người này có thủ đoạn quá ác, mà vẫn không muốn giảng hoà, còn muốn tiếp tục làm hại, thực sự là vô cùng quá đáng, nên cũng có ý thay Thạch tướng quân giáo huấn người này, ta mơi nói thế. Nhưng nếu tướng quân không có ý thế thì thôi vậy."
Thạch tướng quân nghe vậy, vội quỳ gối, nói: "Là Thạch mỗ hồ đồ, Đỗ công tử hiệp nghĩa nhân tâm, uổng cho Thạch mỗ đã quen biết nhiều năm mà vẫn không thể thấy rõ, đúng là xấu hổ."
Đỗ công tử chỉ mỉm cười, không đáp lời.
Ngược lại nam tử phía sau cười nói: "Công tử nhà ta tất nhiên là nhân vật như thần tiên vậy, sâu không lường được, đám phàm phu tục tử sao có thể suy đoán được, việc này cũng không trách ngươi."
Trong lời nói này, ý vị khó hiểu, giống như khen lại giống như châm biếm.
Thạch tướng quân lại chưa để ý tới, chỉ cúi người hành lễ.
Đỗ công tử phất phất tay, nói rằng: "Ngươi tìm một họa sĩ, tìm người đã gặp qua người kia rồi để họa sĩ vẽ ra chân dung hắn, giao cho ta. . . Nếu người kia được Ty Thiên giám bảo vệ, thì có lẽ chính là người tu hành, một lúc nữa ta đi Ty Thiên giám, chắc cũng có thể thấy hắn."
Thạch tướng quân lại thi lễ rồi mới vội vàng rời đi.
Đợi đến sau khi Thạch tướng quân này rời đi, nam tử bên trái phía sau Đỗ công tử mới thấp giọng nói: "Công tử vì sao phải giúp hắn? Nếu là người tu hành được Ty Thiên giám bảo vệ, sẽ không dễ ứng phó so với phàm phu tục tử như ông ta."
Đỗ công tử hơi phất tay, nói rằng: "Tên phàm phu tục tử này dù sao cũng là quan to nhất phẩm trong triều, có thể nói là trụ cột triều đình, còn người tu hành kia, dám ra tay với quân tuần phòng ở kinh thành, cũng là một kẻ không tuân thủ quy củ, có lẽ chỉ là một tán tu ngẫu nhiên nghe nói thịnh hội mà đến thôi, kiến thức nông cạn, đạo hạnh cũng không cao. . . Ngay cả Thạch công tử chưa từng tu hành đều không thể giết chết, có thể có mấy phần bản lĩnh?"
Nói tới đây, Đỗ công tử thấy buồn cười, nói rằng: "Với ta mà nói, phàm phu tục tử là giun dế bình thường, mà người tu đạo có đạo hạnh nông cạn, cũng có gì khác giun dế chứ?"
Sắc mặt hai người tu hành phía sau hắn đều hơi biến hóa.
Đỗ công tử giống như không hề phát hiện, chỉ nói: "Dù sao đều là giun dế, nhưng phàm phu tục tử họ Thạch này còn có một tầng thân phận là quan to triều đình, còn không thiếu cung kính cho ta, ta cũng chỉ đáp lại sở cầu trong lòng ông ta. Coi như dưỡng một con giun dế làm sủng vật, cho ông ta một viên đường để ăn, làm ông ta vui mừng một chút."
Nói tới đây, hắn mới hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía tên hạ nhân ở bên trái, cười nói: "Chờ Thạch Niên Tích vẽ chân dung đối phương xong, ngươi đi thăm dò hư thực là được."
Người kia nghe vậy, vội cúi đầu đáp một tiếng vâng.
——
Kinh thành vào ban đêm, đèn đuốc sáng như ban ngày.
Tô Đình dẫn tiểu tinh linh đi quanh trên đường phố phồn hoa, ngắm cảnh tượng mà dĩ vãng chưa từng thấy, cũng rất thú vị.
"Đáng tiếc biểu tỷ không thể đến."
Tô Đình thầm than một tiếng, thầm nghĩ: "Từ trước tới nay nàng chưa từng thấy tình cảnh náo nhiệt như vậy, dù tính tình nàng thích yên tĩnh, nhưng tình cờ tham gia trò vui, trong lòng cũng sẽ vui mừng."
Tiểu tinh linh này thì ngược lại, vui mừng tới cực điểm.
Nếu không phải Tô Đình đè áp, chỉ sợ nàng đã đắc ý vênh váo, giải đi biến hóa chim xanh kia đi, hiện ra bản thể để đi chơi.
"Cái kia cái kia. . . Cái kia cũng cần mua, ta muốn mua mười chuỗi."
"Được."
Tô Đình lại ghi nhớ một khoản.
Người bán kéo đường- Mười chuỗi.
Qua một nhịp hô hấp, gấp ba phần lợi.
Hắn thu bút về, nhìn tiểu tinh linh hồ đồ vô tri một cái, trong lòng thầm nghĩ: "Cứ tích theo cách đòi lợi tức này, chờ ngươi ngủ một giấc xong thì đã nợ không biết bao nhiêu lần, giấy trắng mực đen, không cho phép ngươi chống chế. . . Sau đó để ngươi bưng trà dâng nước, làm công trả nợ cho Tô mỗ cả một đời."
Khi Tô Đình đang suy nghĩ như vậy, lại nghe tiểu tinh linh kinh hô một tiếng.
"Đi mau đi mau, bên kia thực sự là quá ghê tởm."
Tiểu tinh linh tràn đầy ghét bỏ, dùng cánh che khuất thân thể, chán ghét nói: "Tại sao lại có thể có loài rắn lớn lên như vậy, hoàn toàn khác tiểu Bạch xà đáng yêu."
Tô Đình nghe vậy, ánh mắt khẽ chuyển, tùy theo nhìn lại, trong lòng bỗng nhiên nhảy lên.
Chỉ thấy ở góc đường phố phía trước là một nam tử gầy nhỏ, ngồi xổm ở góc, trước mắt bày một lồng sắt, từ trong khe hở mơ hồ có thể thấy rõ, trong lồng tre kia, dường như có rất nhiều rắn, màu sắc thái sặc sỡ, lại không có vẻ diễm lệ, mà lại có vẻ làm người ta vô cùng sợ hãi.
"Những con rắn này. . ."
Tô Đình dường như phát hiện cái gì, tiến lên một bước, lại vận Chân khí lên, nhìn kỹ người này.
Nam tử kia là người bình thường chưa qua tu hành, bình thường không có gì lạ.
Nhưng một lồng rắn này, thậm chí là cái lồng sắt này đều không tầm thường.
Tô Đình cau mày, đi về phía trước.
Tiểu tinh linh cả kinh kêu lên: "Để ngươi không cần đi, ngươi lại cứ muốn qua đó làm gì?"
Tô Đình không để ý đến, trực tiếp đi tới trước lồng sắt kia.
Nam tử ngồi ở góc kia dường như phát hiện ra động tĩnh, ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên kia, hỏi: "Ngươi muốn mua rắn sao?"
Tô Đình mỉm cười nói: "Mua rắn có tác dụng gì?"
Nam tử đánh giá hắn một mắt, không lập tức đáp lời, qua một lát mới phất tay nói: "Không mua thì đừng hỏi, đừng đến trêu chọc ta."
Tiểu tinh linh nghe vậy, không biết tại sao, cảm thấy thập phần vui vẻ.
Tô Đình cũng không giận, chỉ cười nói: "Làm sao ngươi biết ta không mua?"
Nam tử nói rằng: "Người mua rắn, sẽ có mục đích khác nhau, dù là làm thuốc hay luộc ăn, đều là người đó tự biết hàng, cần gì phải hỏi ta? Trước mắt xem ra, ngươi tuổi còn trẻ, đến hỏi ta mua rắn có lợi gì, hiển nhiên là không biết hàng, chẳng qua là cảm thấy thú vị mới tới hỏi ta, hơn nửa cũng không mua, ta lười tốn nước miếng, giải thích rõ ràng cho ngươi."
Tô Đình lặng lẽ nói: "Ngươi nói lời này cũng khá có đạo lý, chỉ có điều nói như ngươi vậy, thì không giống như một người làm ăn."
Nam tử kia có không kiên nhẫn, phất tay nói: "Ta vốn không phải làm ăn."
Tô Đình cười nói: "Nhưng cũng không phải người bắt rắn đúng không? Chí ít một lồng rắn này nhất định không phải ngươi bắt giữ."
Nam tử hơi thay đổi sắc mặt, nhìn Tô Đình bằng ánh mắt quái lạ rồi hỏi: "Làm sao ngươi biết?"
Hỏi ra một tiếng này, trong lòng nam tử lo sợ, chẳng lẽ một lồng rắn này vốn là của thiếu niên này?
"Có biết hay không cũng không quan trọng."
Tô Đình nhấc lồng sắt đựng rắn kia lên, hỏi: "Cái lồng rắn bán thế nào?"
Nam tử hơi cảm giác kinh ngạc, chẳng lẽ thiếu niên này thật sự muốn mua?
Nghĩ như vậy, nam tử đã hơi hối hận về lúc trước thái độ, mà lúc này cũng hơi thân thiện, ghé vào đến nói rằng: "Ba lượng bạc."
Tô Đình hắc một tiếng, để xuống, nói rằng: "Mặc dù nói thiếu gia ta có gia tài bạc triệu, nhưng cũng không phải người mặc người gõ. Những con rắn này không phải ngươi dưỡng, tất cả đều bắt từ dã ngoại, huống hồ, ta thấy ngươi giống như nhặt được thậm chí trộm đến. . . Nếu vốn không phải là muốn làm ăn, cho ngươi một lượng bạc, ngươi sẽ thật sự cao hứng, mở miệng ra đã đòi ba lượng bạc, ngươi cũng thật sự là một kẻ không biết phân biệt."
Nam tử thấy thế, vội nói rằng: "Một lượng bạc, bán!"