Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 205: Hành hỏa lực sĩ




     Trong bóng tối, ánh đao lóe lên.

Tô Đình giơ tay thu lại, thần đao vào tay.

Mà trong bóng tối phía trước, có một người ngã ra, vẻ mặt nghiêm túc.

Đây là một người trung niên, dĩ nhiên đã Ngưng Pháp, đạo hạnh trong số những người tầng ba cũng thuộc thượng tầng, mà tích lũy cua người này cũng hầu như đạt đến đỉnh phong, chính là bởi vậy mới khinh thường Tô Đình như thế.

Chỉ là hắn ta cũng không ngờ Tô Đình lại có thể phát hiện ra hắn ta dò xét.

"Là ta bất cẩn rồi."

Người trung niên này cau mày nói: "Không nghĩ ngươi lại có bản lãnh như vậy, có thể làm ta bị thương."

Hắn thoáng nghiêng đầu, nhìn vết thương nơi bả vai, quần áo nứt ra, máu tươi tràn ngập, nhìn vào miệng vết thương có thể thấy da thịt lộ ở ngoài, thậm chí có thể thấy xương cốt âm u, xương giống như cũng bị cắt ra một lỗ hổng.

Nếu không phải kịp thời né đi, thì lúc trước bị cắt trúng chính là kinh mạch ở cổ.

"Bất cẩn?"

Tô Đình vuốt cằm, cười nói: "Trong lúc đấu pháp khiến ngươi bất cẩn, là đủ để muốn mạng của ngươi."

Người trung niên nghe vậy, hơi trầm mặc một lúc rồi mới gật đầu nói: "Ngươi nói cũng đúng, có thể làm cho ta xem nhẹ ngươi, cũng là bản lĩnh của ngươi."

Vừa nói xong, chỉ thấy người này tiến về trước một bước, khí thái bắn ra, trong tay đột nhiên có thêm một tờ linh phù, kề sát ở trên người, khí tức càng mạnh hơn.

"Tiểu tử, ta đến đây vốn chỉ là muốn đánh gãy một tay một chân của ngươi, nhưng bây giờ ngươi dám tổn thương ta, ta muốn mạng của ngươi."

Người này đạp chân xuống, hai tay nhấn một cái, nhất thời xuất hiện một ánh lửa.

Tô Đình hơi nhăn trán, hợp chỉ thành kiếm, đánh tới.

Thiên Lôi Kiếm Chỉ vạch một cái.

Ánh lửa kia tan biến không còn hình bóng.

Người trung niên kia hơi biến sắc.

Vẻ mặt Tô Đình hờ hững.

"Đúng là cũng có mấy phần bản lĩnh." Thần sắc trung niên kia dần dần nghiêm túc hơn.

"Có thể không chỉ là mấy phần đâu." Tô Đình đáp một tiếng, lại hỏi: "Nói đi cũng phỉa nói lại, ngươi và ta không thù không oán, giết ta làm gì? Không, lúc đầu ngươi muốn đánh gẫy tay chân ta. . . Gần đây ta vừa đánh phế một người, ngươi hẳn là hạ nhân của vị Thạch công tử kia?"

Người trung niên nghe vậy, mặt lộ vẻ giận dữ, quát lên: "Tiểu tử, ngươi làm nhục ta cũng thôi, dám to gan làm nhục cả công tử nhà ta!"

Thần sắc tiểu tinh linh hơi mờ mịt, ghé sát vào bên tai Tô Đình, hỏi: "Tại sao các ngươi nói chuyện cứ luôn luôn giấu diếm thâm ý, làm sao ta nghe không thấy ngươi đang nhục mắng công tử của hắn ta thế?"

Tô Đình lườm một cái, nói: "Ta làm sao biết? Có lẽ đầu óc lẻ này không thông minh lắm. . ."

Người trung niên kia lạnh giọng nói: "Đừng nói là Thạch tiểu tử kia, chính là cha hắn - Thạch Niên Tích ở trước mặt công tử nhà ta cũng chỉ là giun dế thôi, ngươi lại so sánh công tử nhà ta với tên Thạch tiểu tử kia, chính là làm nhục công tử của ta."

"Ồ?"

Tô Đình không để ý đến quá nhiều, chỉ nghe ra mấy phần ý tứ, nói: "Đúng là vì Thạch công tử kia mà đến? Là ý của công tử nhà ngươi?"

Người trung niên này không nói thêm nữa, đạp chân xuống, dưới chân lập tức bùng lửa lớn.

Hai tay hắn ta kết ấn, vỗ một cái về phía trước.

Hỏa thế cuồn cuộn, mãnh liệt như sóng triều.

"Đậu!"

"Nói còn chưa dứt lời đã đấu võ, đồ vô liêm sỉ không có lễ phép!"

Tô Đình lộ ra sắc mặt giận dữ, cũng không dùng pháp môn, tiện tay lấy Ngũ Hành Giáp rồi vứt ra ngoài.

Ngũ Hành Giáp không gì một minh châu, hóa thành một vệt sáng, rơi vào hỏa diễm.

Trong chớp mắt, hỏa diễm ngưng lại.

Chợt một tiếng trầm thấp vang lên.

Hỏa diễm vừa thu vừa phóng.

Trước mặt đã có một Hỏa Diễm Cự Nhân xuất hiện, cao khoảng một trượng, rừng rực không gì sánh được.

Dù đứng cách một trượng, sóng nhiệt vẫn phả vào mặt, nóng bức không chịu nổi.

Vạn vật thế gian đều nằm trong ngũ hành, mà Ngũ Hành Giáp có thể lấy hình thức Ngũ hành để hiện ra.

Đây vẫn là lần đầu Tô Đình dùng hỏa diễm để biến thành hỏa lực sĩ.

Tiểu tinh linh thấy thế, không khỏi có chút trợn mắt ngoác mồm.

Mà trung niên nam tử kia càng là lộ ra kinh hãi vẻ, sao hắn ta có thể tưởng tượng được, chính mình mượn linh phù công tử ban tặng để triển khai ra đạo thuật, lại bị đối phương lợi dụng?

"Đi!"

Tô Đình gầm lên một tiếng.

Hành hỏa lực sĩ bỗng xông về trước, đập xuống một quyền.

Hỏa diễm rừng rực chứa nhiệt độ nóng bỏng, sức mạnh cường đại, thiêu đốt hết không khí quanh thân, khiến tầm mắt cũng vặn vẹo.

Một quyền chưa tới gần, nam tử trung niên kia đã cảm thấy da dẻ bỏng rát, lông tóc dường như đều muốn bắt đầu bốc cháy.

Nam tử kia ngơ ngác, có ý muốn lùi.

Nhưng không khí xung quanh cứng lại, nóng rực không gì sánh được, lại như vũng bùn làm hắn ta hãm sâu vào trong đó.

Oành một tiếng trầm thấp vang lên!

Một quyền do hỏa diễm ngưng tụ thành, hầu như đã bao phủ toàn bộ thân thể nam tử kia ở trong.

Nam tử này đã trúng một quyền, cả người bốc lửa, bay ra ngoài.

"CMN ngươi rất trâu bò đúng không?"

Tô Đình mắng: "Còn ra mặt cho người khác, còn CMN dám nhìn trộm ta, ta đánh không chết ngươi!"

Vừa dứt tiếng, thân thể bốc lửa đằng trước kia vận chuyển Chân khí, thu lại hỏa diễm, ho khan vài tiếng, thân thể giật giật, càng thật là chưa chết.

"Cũng thật sự là đánh không chết?"

Tiểu tinh linh đột nhiên cảm thấy đây là do cái miệng xui xẻo của Tô Đình lại tạo tác dụng.

"Vẫn đúng là chịu chết."

Tô Đình cười hì hì, dù nam tử trung niên này đã là tầng ba đỉnh phong, nhưng trúng một quyền của hành hỏa lực sĩ, vốn nên không sống sót được.

Nhưng kẻ này đã trúng một quyền chính diện, thế mà vẫn có thể may mắn giữ được tính mạng, ngược lại cũng thật sự khiến người ta kinh ngạc.

"Bị coi thường kìa!"

" Đấm một quyền không chết, vậy cần phải cho thêm một quyền."

"Ta lại cho ngươi một quyền miễn phí!"

Tô Đình chưa dứt lời, hành hỏa lực sĩ lần thứ hai tiến về trước, vẫn là một quyền đánh tới.

Song lần này, trên người nam tử trung niên kia bỗng lấp loé ánh sáng lộng lẫy, có một tầng ánh sáng màu vàng nhạt lanra.

Oành một tiếng!

Hành hỏa lực sĩ đánh một quyền xuống!

Màn ánh sáng kia run lên một cái, lóe ra vết rạn nứt, vết rạn nứt lại nhanh chóng lành lại, hoàn toàn không còn dấu vết.

"Ồ?"

Tô Đình nhìn hiểu, đó rõ ràng là một pháp khí hộ thân.

Pháp khí hộ thân này triển khai ra lại có thể chống đỡ được hành hỏa lực sĩ?

Điều này khiến Tô Đình cảm thấy khá kinh dị, nhưng nhìn kỹ lại thì cũng không phải không tổn thươnggì.

Hành hỏa lực sĩ đánh tới, hỏa diễm rừng rực, kình lực cường đại, trong nháy mắt khiến vầng ánh sáng bị đánh nứt, dù có thể khôi phục trong chớp mắt, nhưng vầng sáng đã ảm đạm đi rất nhiều.

Có lẽ chỉ cần lại đánh ba, bốn quyền, là đủ để triệt để đánh tan ánh sáng từ pháp khí hộ thân kia, kể cả cái pháp khí kia cũng sẽ nát.

Nhưng Tô Đình lại hơi phất tay, để hành hỏa lực sĩ lui một bước.

Pháp khí như vậy, dùng man lực đánh nát, không khỏi quá đáng tiếc.

"Dùng nắm đấm đánh một cái, sao có thể so với đao kéo sắc bén?"

Tô Đình vung tay lên, lúc này lập tức có một vệt ánh đao.

Ánh đao um tùm, vạch một cái.

Vầng hào quang màu vàng nhạt kia nứt ra rồi chợt tiêu tan.

Nam tử trung niên vốn cho là có thể may mắn thoát khỏi hoạn nạn lại lộ ra vẻ kinh hãi.

Tô Đình vung tay đánh một chiêu, thần đao đã từ trên đi xuống, đóng đinh nam tử trung niên kia trên đất.

Nhưng đúng lúc này, trên người nam tử trung niên bỗng dưng truyền ra một thanh âm.

"Dừng tay!"

Âm thanh băng hàn, ngữ khí lạnh nhạt, mang theo ngữ khí ra lệnh.

Tô Đình ngừng lại một chút, sau đó vẫy tay, thu thần đao về tay.

"Coi như ngươi thức thời."

Thanh âm kia lại nói một câu.

Tô Đình sờ sờ mặt, nói rằng: "Rất nhiều người đều nói như vậy."

Vừa dứt tiếng, hành hỏa lực sĩ bỗng nhiên tiến lên, đưa tay vỗ xuống, bắt lấy nam tử trung niên kia vào trong tay.

Hỏa diễm bốc lên, nam tử trung niên kêu lên thảm thiết, giống như đang rơi vào biển lửa.

"Ngươi CMN nói dừng tay là Tô mỗ phải dừng tay, ngươi tính là thứ gì?"

"Ngươi chính là công tử khốn kiếp nhà hắn đúng không?"

"Vốn định cho tên khốn này chết thoải mái, hiện tại Tô gia gia đổi ý, ta muốn nướng hắn ta chín, làm bữa ăn khuya cho ngươi!"