Âm Thần của tên Thượng nhân áo xanh kia bị Tô Đình chém giết, thân thể còn lại chỉ là xác chết di động.
Ở kiếp trước thì đây chính là kiểu "Người sống đời sống thực vật", dù thân thể còn tồn tại, nhưng kì thực hồn phách đã chết.
Nhưng mặc dù như thế, dù sao cũng là thân thể Thượng nhân, không phải thân thể phàm thai tầm thường có thể so sánh.
Tiểu tinh linh tạo ra một trận kình phong như lưỡi đao cắt chém vậy, nhưng cũng không chém đầu hắn xuống, chỉ đánh hắn đến mức hoàn toàn thay đổi.
Nhìn thảm trạng trước mắt, Tô Đình cũng cảm thấy mặt đầy đau đớn.
"Ngươi muốn trợ công, ta có thể hiểu được, nhưng tại sao ngươi lại chỉ nhằm tới đầu của người ta thế? Ở quê nhà ta có câu nói là đánh người không đánh mặt!"
"Bộ y phục này quá dày, gió của ta cắt không ra, cũng chỉ dễ cắt đầu hắn, không nghĩ tới mặt hắn dày như thế, chỉ có thể cắt ra chút vết thương như thế." Tiểu tinh linh hơi cúi đầu, ngại ngùng giải thích.
" Âm Thần của hắn bị ta diệt rồi, không sống lại được, không thì lúc này hắn sẽ khóc cho ngươi xem." Tô Đình méo mặt một lúc, chỉ cảm thấy có chút đau.
"Nhanh như vậy đã bị ngươi diệt rồi?" Tiểu tinh linh kinh ngạc: "Còn nói là Thượng nhân đấy? Hắn cũng quá kém cỏi rồi?"
"Lời này có ý gì?" Tô Đình tức giận nói: "Khi ta không đấu lại Thượng nhân, ngươi nói ta là phế vật, hiện tại ta đã giết chết hắn, ngươi lại nói hắn phế vậy, không thể khen ta sao?"
"Được rồi, coi như ngươi lợi hại."
Tiểu tinh linh bĩu môi, nhìn thi thể Thượng nhân kia một chút, lại quay sang nhìn Tô Đình một chút, có chút tiếc nuối, trong lòng thầm nghĩ: "Nếu bọn hắn đánh lâu thêm một chút, sau khi ta làm chết Thượng nhân này xong, còn có thể thử xem da mặt tên gia hỏa khốn kiếp này dày bao nhiêu. . . Đáng tiếc Thượng nhân kia da mặt quá dày, nhưng Âm Thần lại quá yếu, làm ta bỏ lỡ cơ hội."
Nghĩ như vậy, Tô Đình đã triệu hồi thần đao về, cẩn thận thu Ngũ Hành Giáp lại, còn thuận tiện cất cả mâm tròn pháp khí kia vào trong ngực, sau đó, bắt đầu bắt tay ‘nhặt xác’ cho Thượng nhân áo xanh kia.
Tiểu tinh linh nha một tiếng, giơ hai tay che mắt, kẽ hở giữa ngón tay lại rất lớn, nói: "Không biết xấu hổ, ngươi muốn làm gì? Hắn là nam, còn là một kẻ sống dở chết dở. . ."
"Nhìn tiểu gia hỏa ngươi kìa, trong đầu đầy tư tưởng xấu xa, không thể thuần khiết ngây thơ giống Tô mỗ một chút sao?"
Tô Đình cả giận nói: "Tô mỗ lại không thích nam sắc, ta chỉ thấy quần áo của hắn chính là bảo bối cấp bậc pháp khí, ngay cả đao gió đều cắt không được, hiện tại quần áo của ta cũng hư hao không ít, ta lại không muốn chính mình chịu oan ức, đành miễn cưỡng tạm dùng quần áo người chết thôi."
Phục hồi tinh thần lại, trong lòng hắn lại trộm mừng.
Nghe nói dù là một số Thượng nhân khi vừa bước vào cảnh giới này, trong tay vẫn chỉ dùng lợi khí tầm thường, một pháp khí cũng không có.
Tên Thượng nhân áo xanh này lại có hai tới pháp khí, cũng coi như một phú hộ, có lẽ trong số các Thượng nhân,hắn cũng không phải quá kém.
Sau một hồi, Tô Đình đã lột sạch tên Thượng nhân áo xanh này, không kịp đổi, chỉ bọc thành bao quần áo.
Hắn nhìn thi thể Thượng nhân kia một chút, lại nhìn tiểu tinh linh một chút, hỏi: "Ngươi ăn thịt người sao?"
Tiểu tinh linh nổi giận nói: "Ngươi nói hưu nói vượn cái gì đấy?"
Tô Đình sờ sờ mặt, nói: "Thân thể thượng nhân dù sao người bình thường cũng không thể so sánh, bọn hắn ngày đêm được pháp lực tẩm bổ, ở trong mắt yêu quái thì đây đều là mỹ thực, ta sợ ngươi cũng là yêu quái, nhìn mà chảy nước miếng."
Tiểu tinh linh giận dữ nói: "Từ nhỏ ta đã có thể ích cốc, phơi ánh mặt trời rồi uống chút nước là được rồi, ta không phải yêu quái."
"Ồ thế à. . ."
Tô Đình hơi thất vọng, tiện tay đánh ra một hố nhỏ, đá thi thể này xuống, nói rằng: "Để tên này phơi thây nơi hoang dã cũng không được, như thế dễ dàng để đám yêu quái trong núi này nhặt tiện nghi, tiện tay chôn cũng được. Đáng tiếc pháp môn luyện chế cương thi có chút phức tạp, không thì đây đúng là một tài liệu tốt. . ."
Hắn lấp hố lại, thu thập đồ vật xong, gọi tiểu tinh linh một tiếng rồi nói: "Chúng ta đi thôi."
Tiểu tinh linh lại không có động tác, chỉ chỉ bên kia, nói: "Nhà ta ở bên kia."
Tô Đình run lên, nói: "Đã lúc nào rồi mà ngươi còn muốn về nhà?"
Tiểu tinh linh hừ một tiếng, nói: "Ta không trở về nhà thì làm gì?"
Tô Đình chỉ vào núi này, nói: "Ngươi không thấy khắp núi đồi đều là người tu đạo sao? Toàn người tu đạo tầng ba đấy, chỗ nào cũng có, hiện tại chúng ta còn gặp phải Thượng nhân."
"Ta dám đánh cuộc, hiện tại Thượng nhân trong Bạch Kham sơn này, tuyệt đối không chỉ có một mình hắn, hơn nữa, nếu lại kéo dài thêm, để tin tức truyền tới phương xa, Thượng nhân tất nhiên đến đây sẽ càng ngày càng nhiều, chỉ sợ còn có cả Chân nhân đã tu thành Dương Thần nghe tiếng mà tới."
"Một Thượng nhân như thế, chắc chỉ mới là tầng bốn, ta đã không dễ đánh được rồi."
"Lỡ may lại có một kẻ còn lợi hại hơn hắn, hay có Chân nhân Dương Thần gì đến, dù ta có tự phụ, cũng không thể lấy đạo hạnh tầng ba để đối phó với đại địch như vậy."
Tô Đình nghiêm túc nói rằng: "Động phủ Yêu Hổ cách nhà ngươi không xa, nhân vật như bọn họ, một luồng thần thức đảo qua, khẳng định là ngươi cũng không tránh thoát được."
Tiểu tinh linh nói với vẻ phiền phức: "Không phải ngươi sợ ta bị tóm, sẽ liên lụy ngươi chứ?"
Tô Đình nhất thời nghiêm mặt nói: "Ta là loại người như vậy sao?"
Hắn ghé sát đến, nói: "Chỉ có điều, bản thân ngươi đối với người tu đạo vốn chính là bảo bối, ngươi không sợ bị người ăn?"
Tiểu tinh linh nghe vậy, sắc mặt liên tục biến đổi.
Tô Đình trong lòng hơi mừng, thầm nghĩ dựa vào ba tấc lưỡi của Tô mỗ, ta không tin không thể lừa thần thai là ngươi đi ra ngoài.
"Ngươi vốn dự định đi cùng Cát Chính Hiên kia ra ngoài để va chạm xã hội, theo ta ra ngoài, cũng gần như mà."
"Đánh rắm, bản lĩnh của ngươi quá thấp, theo ngươi đi, ta còn phải lo lắng sợ hãi."
"Nói gì vậy? Hiện tại ta bản lĩnh cao cường, ngay cả Thượng nhân đều có thể làm thịt đấy!"
"Nhưng người ta có thể bắt Yêu Hổ 800 năm để luyện đan, không lợi hại bằng ngươi à?"
"Được rồi, chuyện này để nói sau, nhưng nể tình chúng ta cùng chung một đường đi tới đến đây, ngươi cần phải đi theo ta, ta không thể lưu ngươi lại nơi tràn ngập nguy hiểm này, không thì trong lòng ta sẽ băn khoăn không yên."
Tô Đình suy nghĩ một chút, lại khuyên: "Đợi qua chuyện này, chúng ta sẽ trở lại."
Tiểu tinh linh trầm ngâm chốc lát, sau đó nói: "Ta còn phải về nhà, lấy mấy vật kỷ niệm, không thì đợi đến lúc ta nhớ nhà thì làm sao bây giờ?"
"Đã lúc nào rồi?"
Tô Đình mới nói, lại đột nhiên run lên, nói: "Kỷ niệm? Ta có!"
Tiểu tinh linh hỏi: "Có cái gì?"
Tô Đình đưa tay lấy từ trong lồng ngực ra một vật, đưa tới, nói: "Lá cây của mẹ ngươi."
Tiểu tinh linh nhất thời hoan hô một tiếng, bay qua ôm lá cây vào trong ngực, nhưng lại nghi ngờ nói: "Ngươi lấy lá cây của mẹ ta làm gì?"
"Ây. . ."
Lúc đó Tô Đình cảm thấy trong đại thụ này có thể dựng dục ra một Thụ Thần, tất nhiên là bất phàm, thế nên hắn mới lấy một chút lá cây, đem về để nữ tử áo đỏ xác nhận lai lịch của đại thụ này.
Nhưng câu nói này cũng không thể nói rõ, không thể nói với tiểu tinh linh là ta muốn mang lá cây của mẹ ngươi đi nghiên cứu. . . Nói thế nhất định sẽ bị nàng dùng đao gió chém thành đầu heo.
Hắn suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói rằng: "Ta kính ngưỡng mẹ của ngươi."
Trong chớp mắt, nơi này rơi vào yên tĩnh!
Chợt có kình phong gào thét, vô số đao gió đánh tới.
"Không biết xấu hổ! Ta đánh chết ngươi!"
"Đợi đã. . . Nghe ta giải thích. . ."
Tô Đình kêu lên sợ hãi.
. ..
Cùng lúc đó.
Trong động phủ Yêu Hổ.
Sát cơ lạnh lẽo!
Người tu đạo tầng hai, tầng ba, thậm chí là những người đến sau, khi sát cơ đang nồng đậm thì lại có vài vị Thượng nhân tìm đến.
Bốn phương tranh cướp, rất nhiều người tử thương, đặc biệt là Thượng nhân ra tay, hầu như uy thế toàn trường.
May là không chỉ có một vị Thượng nhân, có tới mấy người nên lẫn nhau kiêng kỵ, tình thế mới được khống chế.
"Các vị đạo hữu đánh nhau nửa ngày, nhưng không có ai nghĩ đến động phủ Yêu Hổ này hóa ra chỉ là cái xác không thôi?"
"Yêu Hổ này vốn không có tàng bảo gì, những người này đạo hạnh quá thấp, làm sao biết? Chúng ta từ xa ngàn dặm mà đến, chỉ đơn giản muốn lấy Long Hổ Huyền Đan."
"Long Hổ Huyền Đan?" Một lão đạo sĩ trầm ngâm nói: "Vừa nãy ta nghe bọn hắn từng nói, Long Hổ Huyền Đan đã bị một thiếu niên dùng rồi?"
"Không sai, thiếu niên này đoạt được Long Hổ Huyền Đan, trước khi chúng ta tới thì đã đi rồi."
"Nói như thế, vậy có cần đuổi theo bắt hắn không?" Một vị đạo nhân trung niên khác hỏi.
"Tru diệt Ngũ Kiếm Liễu thị, dọa sợ đám nười giữa trường, bản lãnh của hắn không phải hạng người Ngưng Pháp tầm thường có thể so với. . . Nếu Long Hổ Huyền Đan đã bị hắn dùng, cơ duyên đã rơi vào trong tay hắn, lại đi tìm hắn phiền phức, chỉ là tạo nên một đại địch trong tương lai thôi."
Lão đạo sĩ trầm ngâm lắc đầu, nói: "Nghe hắn nói chính là Lôi Bộ chân truyền, từ dấu ấn trên đường đến xem, chắc là đệ tử Nguyên Phong sơn, chúng ta không đắc tội được."
Hắn vừa dứt tiếng, lại có một Thượng nhân khác lạnh giọng cười nói: "Nhưng Thượng nhân ở Bạch Kham sơn, ngoài mấy người đoán sai phương hướng nên chưa đuổi tới ra, còn có một vị đạo hữu khác nữa, ta nhớ tới hắn đi trước chúng ta, nhưng đến giờ mà vẫn chưa tiến vào động phủ, xem ra là lúc trước đã đụng mặt với người thiếu niên kia, nên đã ra tay."
"Vị đạo hữu này, có người nói luôn luôn gan to bằng trời." Một vị đạo sĩ trung niên lắc đầu nói: "Trước mắt xem ra, dù cho là thân phận của Nguyên Phong sơn, đều không ép được hắn."
"Làm sao bây giờ. . ."
"Chúng ta. . ."
Lão đạo sĩ còn chưa dứt lời, bỗng nhiên hơi biến sắc mặt, nhìn về phía đường về.
Chỉ thấy đằng trước, bỗng nhiên có một đạo nhân đi đến, diện mạo như trung niên, khí thái trầm ngưng.
Tuy cùng ở Thượng nhân cảnh, cũng người này đã đạt tới đỉnh phong, dựa vào đạo hạnh bực này, đủ để áp đảo mọi người.
Toàn trường yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân trầm ổn từ từ đi tới.
"Vị đạo huynh này đến từ đâu?"
Lão đạo sĩ kia hơi biến sắc mặt, cúi chào, cung kính hỏi.
Đạo nhân trung niên kia đáp lễ lại, mỉm cười nói: "Ty Thiên giám!"
Trong chớp mắt, trong động phủ Yêu Hổ, yên tĩnh không hề có một tiếng động.