Nửa nén hương sau.
Tô Đình mang tiểu tinh linh, một đường chạy ra khỏi Bạch Kham sơn.
"Chúng ta đi ra ngoài, ngươi học được thuật liễm tức sao?"
Tô Đình nói: "Chúng ta lưu lại dấu vết ở trong núi, sau khi rời đi Bạch Kham sơn, cần phải thu liễm khí tức thì mới không bị người truy tìm được."
"Miễn cưỡng có thể triển khai được." Tiểu tinh linh gật đầu nói.
"Thiên phú này của ngươi cũng coi như miễn cưỡng. . . Có thể."
Tô Đình gật gù, vẻ mặt quái lạ, lặng lẽ đánh giá tiểu tinh linh.
Tiểu gia hỏa này có thiên phú đối với đạo thuật cao đến đáng sợ, thuật liễm tức này mới chỉ học nửa nén hương đã tìm ra ngưỡng cửa.
Đương nhiên, điều này cũng không thiếu công chỉ điểm của Tô mỗ, trong lòng hắn âm thầm tán thưởng, quả nhiên là có phương pháp giáo dục, xứng danh là danh sư.
"Chỉ có điều. . ."
Tiểu tinh linh liếc mắt nhìn hắn, nói: "Nếu ngươi có thuật liễm tức, như vậy những lời nói lúc trước tỏ vẻ nghiêm trọng như vậy, chính là gạt ta?"
Tô Đình nhất thời không phục, quát lên: "Trời đất chứng giám, ta làm sao có thể lừa ngươi? Nếu ta dối gạt ngươi, thì sét sẽ đánh tới ông lão Nguyên Phong sơn khi nãy kia!"
Tiểu tinh linh nhất thời không phát hiện ra đầu mối, chỉ bán tín bán nghi.
Một lớn một nhỏ, hai người nhanh chóng thoát khỏi Bạch Kham sơn.
Đến khi ra ngoài núi, Tô Đình tìm thấy con ngựa trắng kia, kì thực trong lòng thấy hết sức kinh ngạc.
Hắn vốn tưởng rằng con ngựa này có lẽ đã bị mãnh thú trong núi ăn, hoặc là đã chạy, thậm chí là bị người tu đạo đi tới Bạch Kham sơn khí dắt đi, không ngờ con ngựa này vẫn còn ở đây.
"Mau tới ngựa, chúng ta đi mau mau, để tránh bị người khác đuổi theo."
Vừa dứt tiếng, hắn đột nhiên hơi biến sắc mặt, quay đầu nhìn lại một cái, nhìn về phía Bạch Kham sơn.
Chỉ thấy trong mây mù giữa núi, thanh thế vang động, uy thế lẫm lẫm.
Trong mơ hồ, dường như cả sơn hà đều đang rung động, giống như cũng muốn đảo ngược.
"Chuyện gì thế?" Tiểu tinh linh e ngại nói.
"Có đại nhân vật đến rồi!" Tô Đình cả kinh nói: "Kẻ này đạo hạnh so với người áo xanh lúc trước kia còn cao hơn không biết bao nhiêu lần, có thể ảnh hưởng tới cả đại thế sơn hà, có thể hiện ra thiên tượng mưa gió, dù không phải Chân nhân Dương Thần, cũng tất nhiên là người đạt tới đỉnh phong trong số các Thượng nhân."
"Ngươi đánh không lại sao?"
"Phí lời, nhân vật cỡ này, ta nhiều nhất chỉ có thể tranh đấu ba, năm trăm hiệp, chỉ sợ sẽ bị thua."
"Vậy còn không mau đi."
"Giá!"
Một ngựa tung vó, rời xa Bạch Kham sơn.
. ..
Một đường chạy trốn chừng nửa canh giờ.
Con ngựa trắng này xem như là bảo mã, tốc độ cũng nhanh, chạy trốn khá xa.
"Chắc đủ xa rồi nhỉ?"
Tô Đình thở ra một hơi, nói: "Nếu là Chân nhân Dương Thần đến, thì dù chúng ta chạy ra khỏi Khảm Lăng, thậm chí chạy trốn ra bên ngoài ngàn dặm, sợ là vẫn tránh không thoát, nhưng phạm vi này, nếu là Thượng nhân thì hẳn là không tìm được chúng ta. . . Dù sao chúng ta cũng đã thu lại khí tức."
Tiểu tinh linh ngồi trên vai hắn, bọn hắn đã rời khỏi Bạch Kham sơn, lại dùng thuật liễm tức, trước mắt không dễ thấy lắm.
"Lại nói, chúng ta ở bên ngoài, ngươi còn có thể biến thành một con chim gì không?" Tô Đình nghiêng đầu nhìn nàng một cái, nói: "Dáng dấp này, quá dễ thấy chút."
"Vốn là bất cứ lúc nào cũng có thể biến hóa, nhưng bị ngươi chém một đao, vẫn cần. . ." Nói xong, tiểu tinh linh nói với vẻ phiền não: "Hơi phiền phức."
"Phiền phức cũng không có cách nào." Tô Đình nghiêm túc hiếm thấy, nói: "Vẫn phải giả bộ một chút."
"Được thôi. . ."
Tiểu tinh linh hơi bất đắc dĩ, bắt đầu vận chuyển thuật biến hóa.
Nhưng Tô Đình lại trầm ngâm nói: "Ngươi nói lần này ta ở Bạch Kham sơn, đoạt được cơ duyên thật lớn, còn tru diệt Huyết tán nhân danh chấn tứ phương, tru diệt một trận sư, còn tru diệt Ngũ Kiếm Liễu thị uy danh hiển hách, mới vừa rồi còn diệt một Thượng nhân. . . Nếu như chiến tích này làm người ta nhìn mà than thở này thật sự truyền đi, nhất định sẽ danh chấn tứ phương, ngươi nói ta có nên tự đặt một danh hiệu hay không?"
Tiểu tinh linh vội vàng vận chuyển thuật biến hóa, thuận miệng đáp lời: "Nên chứ."
Tô Đình gật gật đầu, bắt đầu nghiêm túc cân nhắc.
Nhưng cân nhắc một đường, Tô Đình cũng không thể chọn ra dnh hiệu thích hợp với bản thân.
Dù sao bản thân hắn cũng quá mức xuất sắc, danh hiệu tầm thường cũng không xứng với hắn.
Mang theo ý nghĩ như thế, hắn cùng tiểu tinh linh đã biến ảo thành Thanh Điểu từ từ tới gần Khảm Lăng.
Mà Tô Đình cũng không suy tư danh hiệu cho mình nữa, dù sao cũng không vội vã nhất thời, lúc này hắt bắt đầu kiểm kê thu hoạch của lần này.
"Một viên Long Hổ Huyền Đan có giá trị vô lượng."
"Một món pháp khí của Thượng nhân, một pháp y, giá trị liên thành."
"Các loại dược liệu mà Yêu Hổ cất giữ, số lượng rất nhiều, niên đại không ít, giá trị cực cao."
"Sau đó là một thanh kiếm của Huyết tán nhân, bốn thanh kiếm của Ngũ Kiếm Liễu thị, chuôi phất trần của lão đạo sĩ, cùng với một số thứ hỗn độn trên người bọn hắn, bao gồm cả điển tịch phép thuật mà không hẳn ta sẽ dùng đến kia, xem là khá."
Tô Đình tính toán một phen, vừa nhìn về phía tiểu tinh linh, thầm nghĩ trong lòng: "Nhưng càng quan trọng hơn chính là, ta lại lừa được một tinh linh thần thai, cộng với phong châu vào trong tay nàng, giá trị không thể đếm được."
Chuyến này tuy rằng hung hiểm, nhưng vẫn tính là thoả mãn.
Ngoài những thứ đã tới tay này, bản thân hắn cũng phải chiếm được không ít lợi ích.
Bây giờ hắn đã là người tu đạo tầng ba ngưng tụ ra pháp ý, đồng thời ngưng tụ chính là thiên uy đạo ý, không phải Ngũ hành pháp ý tầm thường có thể so với, bản lĩnh có thể địch lại Thượng nhân tầng bốn.
Mà trong thức hải còn có lực lượng Âm Thần của một vị Thượng nhân, làm thức hải càng vững chắc, đồng thời bổ ích cho hồn phách bản thân Tô Đình, để hồn phách của hắn lớn mạnh, hầu như đạt đến mức độ có thể thử ngưng tụ Âm Thần.
Chỉ có điều, cảm ngộ của hắn đối với cảnh giới Thượng nhân cảnh còn chưa đủ, bản thân vừa mới đột phá tầng ba, pháp lực tích lũy cũng chưa đủ, bởi vậy vẫn cần củng cố căn cơ, không thể vội vã.
Tổng thể mà nói thì vẫn tính là thoả mãn.
Mà hắn cũng khá thỏa mãn đối với trình độ phi kiếm bây giờ.
Vốn dĩ là đạo hạnh tầng hai, trình độ phi kiếm mới tiểu thành, sau khi hắn tu luyện nhiều ngày, thần đao cũng là chỉ hóa thành ánh đao, có thể bay vòng quanh người trong phạm vi ba, năm bước, nhiều nhất vào trong phạm vi mười trượng. . . Bị vướng bởi đạo hạnh tầng hai nên không đủ thâm hậu, dù hắn tu hành thuần thục, trình độ tinh thâm, nhiều nhất cũng không vượt qua phạm vi hai mươi bước.
Nhưng bây giờ đạo hạnh của hắn đã phá, đã có thể dễ dàng điều khiển trong phạm vi hai mươi bước, mà trong năm mươi bước có thể giết người rồi bay trở về. . . Khi xa nhất có thể bắn ra ngoài trăm bước.
Còn uy năng cũng hơn xa bất kỳ loại ám khí nào, càng vượt qua cái gọi là cường cung kình nỗ.
"Vẫn cần nỗ lực."
Tô Đình thầm nhủ: "Lúc nào có thể dễ dàng điều khiển trong vòng trăm bước, có thể hộ thân chu toàn, phi kiếm này chính là luyện thành. . . Đến khi đó, trong vòng ba trăm bước, còn có thể giết người rồi lại vòng trở lại."
"Nếu ta có thể tiếp tục tu hành như bản mệnh phi kiếm, đến trình độ Chân nhân, thậm chí có thể có bản lĩnh ngàn dặm giết người trong truyền thuyết."
"Chỉ có điều, ta không muốn luyện bản mệnh phi kiếm, mà là Trảm Tiên Phi Đao."
"Đợi đến khi luyện thành phi kiếm, cách luyện chế bước tiếp theo sẽ không giống như luyện bản mệnh phi kiếm, mà phân hai con đường khác nhau."
Hắn nghĩ như vậy, mà ngựa trắng chạy băng băng, đã thấy sông lớn Khảm Lăng.
. ..
Một đường trở về Khảm Lăng, Tô Đình giao ngựa trắng cho người gác cổng Tô gia, cũng không nhiều lời, vác bao quần áo, dẫn chim nhỏ màu canh trên vai, đi thẳng đến nơi ở của chính mình ở.
Lần này đi cũng đã nhiều ngày, biểu tỷ không biết sẽ lo lắng cỡ nào.
Nhưng hắn còn chưa tới gần sân mình ở tạm, đã thấy trong viện có một ông già.
Lão giả này nhìn vô cùng quen mắt!
"Tiểu hữu. . ." Người lão giả này mỉm cười nói: "Trở về ngược lạirất sớm."
"Đậu!"
Tô Đình trợn mắt há mồm, vừa giận vừa sợ.
Ông lão ở Nguyên Phong sơn đến!
Là lão già nên bị sét đánh kia!
Tiểu tinh linh kinh hô một tiếng, nói: "Không biết xấu hổ! Ở lại làm gì? Chúng ta còn không mau trốn?"