Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 175: Mời bảo bối quay người




     Mênh mông vô tận.

Ngay trong thức hải.

Chợt có một bóng người xuất hiện ở đây, trên người mặc áo xanh, trên mặt mỉm cười.

Mà ở đằng trước hắn cũng có một bóng mờ, chính là Tô Đình.

Hai bóng người đứng đối mặt trong chốn hỗn độn mênh mông này.

Chỉ là, người áo xanh kia có thân thể ngưng tụ không khác nào thân thể.

Mà Tô Đình ở đây chỉ chỉ là một bộ hư ảnh, hư ảo không rõ.

"Đây chính là điểm khác nhau giữa chúng ta."

Thượng nhân áo xanh chỉ vào Tô Đình, nói: "Hồn phách của ngươi vẫn chưa ngưng, vẫn là bóng mờ, còn ta đã ngưng tụ ra Âm Thần, đây chính là điểm khác nhau."

. ..

"Ngưng tụ ra Âm Thần, chính là Thượng nhân."

"Chưa ngưng tụ ra Âm Thần, vẫn chỉ là tục nhân."

"Chúng ta ở đây, không tiếp tục so đấu là pháp lực nữa, cũng không tiếp tục so đấu thân thể, mà là thần hồn."

"Không có thân thể, ngươi chỉ là một bóng mờ, chỉ là cô hồn dã quỷ mà thôi."

"Mà ta không có thân thể, vẫn là Âm Thần."

"Một chữ 'Thần' này chính là sự khác nhau."

Hắn nhìn về phía Tô Đình, nói rằng: "Một kẻ còn thuộc phạm trù tục nhân, một người đã siêu thoát hạn chế nhân thân, chính là thượng nhân. Điểm khác nhau giữa chúng ta là thần hồn, giống như thần cùng quỷ, mà khác nhau ở thân thể lại giống như người cùng khỉ."

Tô Đình cười lạnh nói: "Ngươi mẹ kiếp mới là khỉ."

Vừa nói xong lời này, Tô Đình đảo mắt qua, chỉ thấy Thượng nhân áo xanh kia không phải cố nói chuyện nữa, mà là từ từ dần dần tản lực lượng Âm Thần ra vùng thế giới này.

Vùng thế giới này chính là thức hải của Tô Đình.

Tô Đình mới là chủ nhân của nơi này.

Mà cử động này của Thượng nhân áo xanh chính là muốn đổi khách làm chủ?

"Thiếu niên, ngươi nên hiểu rõ chênh lệch giữa Thượng nhân cùng người tu hành tầng ba tầm thường là như thế nào."

Thượng nhân áo xanh lạnh nhạt nói: "Cảnh giới cách biệt quá xa, bản lĩnh cách biệt quá cao, pháp lực khác biệt, cảnh giới khác biệt, Thượng nhân chỉ cần thuận tay vung lên là có thể dễ dàng giết chết người tu hành tầng ba, giống như giết một con giun dế vậy."

Tô Đình hắc một tiếng, nói: "Vậy sao ngươi không thể giết ta?"

Thượng nhân áo xanh trầm mặc một thoáng, nói: "Tên khỉ nhà ngươi xem như ngoại lệ, khi tranh đấu chính diện, ta không giết được ngươi. . ."

Ánh mắt của hắn ngưng lại, trầm giọng nói: "Chỉ có điều, bản lĩnh của Thượng nhân, ngươi cũng không thể so được."

Vừa dứt tiếng, trong vùng hỗn độn này lập tức nổi lên động tĩnh lớn.

Mây mù mênh mông, cuồn cuộn không ngớt.

Vùng biển mây này dường như xuất hiện ngàn vạn cơn sóng gầm.

Hỗn độn không thể tả!

Hắn dùng lực lượng Âm Thần của Thượng nhân lan ra khắp vùng thế giới này, đổi khách làm chủ!

Hắn bước từng bước về phía Tô Đình.

Hắn cất bước đi đến, nương theo biến hóa, biển mây bốc lên, lại giống như bảo hộ quanh người hắn.

Mỗi một bước hắn bước ra, vùng mây mù này giống như đều sôi trào lên vậy.

Mỗi một bước hắn bước ra, trong vùng hỗn độn mênh mông này đều giống như bị khí thế của hắn chèn ép.

Hắn đang súc thế, ở trong thức hải lại thật sự uyển như thần linh vậy.

"Giữa nhân thế, Thượng nhân đối mặt với người tu đạo tầm thường, chỉ cần lật tay là có thể tru diệt, không cần phiền phức."

"Vậy nên không có bao nhiêu người chân chính hiểu rõ điểm khác biệt giữa Thượng nhân chân chính cùng người tu hành tầm thường."

"Điểm khác biệt lớn nhất giữa chúng ta, không phải pháp lực của ta càng ngưng tụ, không phải pháp lực của ta càng hùng hậu hơn, càng không phải cơ thể ta siêu thoát phàm tục, mà ở chỗ ta đã ngưng tụ ra Âm Thần!"

Hắn vung tay lên, nhất thời mây mù cuồn cuộn cuốn tới, "Thiếu niên, bản lĩnh đấu pháp của ngươi cao đến đâu, ngươi ra tay có thể ác liệt hơn, phi kiếm của ngươi lại bất phàm đến đâu, Ngũ Hành Giáp lại hung hãn nhưng cũng không giữ được hồn phách gầy yếu của ngươi."

"Ngươi dù sao cũng không phải Thượng nhân."

"Ngươi vẫn chỉ có ba hồn bảy vía, chưa từng ngưng tụ."

"Nhưng ta đã ngưng tụ thành Âm Thần."

"Vậy nên hôm nay ngươi đã gặp nạn!"

Lời này nói xong, bốn phương tám hướng bắt đầu vô cùng hỗn độn, đều giống như là biển gầm, bao phủ tới bóng mờ Tô Đình.

Dù cho là người tu đạo có cảnh giới tầng ba, vào đúng lúc này đều có vẻ gầy yếu không gì sánh được, dường như sẽ bị tiêu diệt trong nháy mắt, từ đó hồn phi phách tán.

Nhưng vẻ mặt Tô Đình vẫn hờ hững, chỉ nhẹ giơ tay vung lên.

Chỉ thấy trong tay hắn bỗng nhiên có thêm một chiếc hồ lô màu đỏ.

Mây mù đầy trời cuồn cuộn như biển gầm, lại nhất thời dừng lại.

Con ngươi của Thượng nhân áo xanh co rút lại, lộ ra vẻ ngơ ngác.

Tô Đình nâng hồ lô, tiến về phía trước đến, nói: "Đa tạ ngươi, đã tản lực lượng thần hồn ra khắp mọi nơi trong biển ý thức của ta, tránh việc lát nữa khi ta tiêu hóa Âm Thần của ngươi lại phải tốn công sức, bây giờ đã giúp ta không ít công đấy."

Thượng nhân áo xanh gắt gao nhìn chòng chọc vào chiếc hồ lô màu đỏ kia, cả người bốc lên hàn ý, cảm giác xu cát tị hung của Thượng nhân đã phát huy đến cực hạn ở đây.

Sự sợ hãi trong lòng của hắn đã không thể ức chế.

Đây là kiếp số thân tử đạo tiêu!

Đây là sự kinh hãi khi núi lở trước mắt.

"Làm sao có thể?"

Thượng nhân áo xanh đột nhiên lùi về sau, cả kinh nói: "Trong biển ý thức của ngươi, làm sao có thể có loại bảo vật này?"

Tô Đình bình tĩnh nói: "Nếu là ngươi công bằng một chút, chúng ta ở bên ngoài chính diện tranh đấu, ta muốn giết ngươi thì vẫn cần phí một phen tay chân, bây giờ ngươi lợi dụng bóng đêm, để Âm Thần xuất khiếu, xâm phạm vào thức hải của ta, chủ động đi tìm cái chết trước, đúng là cũng làm khó ngươi!"

Sắc mặt Thượng nhân áo xanh đã tái xanh, lúc này không còn suy nghĩ muốn tiêu diệt hồn phách Tô Đình nữa mà chỉ muốn thoát thân ra, trở về thân thể.

Nhưng lực lượng Âm Thần của hắn đã trải rộng trong vùng thiên địa hỗn độn này, lúc này muốn bứt ra bỏ chạy thì đúng là gian nan không gì sánh được, giống như bị buộc chặt ở đây.

"Mua dây buộc mình!"

Tô Đình nâng hồ lô, đi tới trước người.

Thượng nhân áo xanh kinh hãi, rồi giận dữ hét: "Ngừng tay!"

Tô Đình đưa hồ lô về phía trước, bản thân lui về sau một bước.

Hồ lô lơ lửng ở giữa không trung.

"Mời bảo bối hiện thân!"

Tô Đình nhẹ nhàng thi lễ.

Trên hồ lô bay lên một dây nhỏ, phía trên lộ ra một vật, ánh mắt nhìn xuống.

Thượng nhân áo xanh bị ánh mắt này chói chặt, thần trí lập tức tán loạn, cứng đờ tại chỗ.

Tô Đình khom người nói: "Mời bảo bối xoay người!"

Một câu vang lên!

Bảo bối kia xoay ba vòng.

Thượng nhân áo xanh đột nhiên quỳ xuống đất, đầu rơi xuống.

Oành một tiếng!

Đạo Âm Thần này đã tan ra, hóa thành từng điểm sáng lan khắp nơi trong thức hải.

Tô Đình nâng hồ lô, hơi nhắm mắt.

Âm Thần tản vào trong thức hải của hắn, làm bản thân lớn mạnh.

Thức hải càng vững chắc, mà hồn phách của hắn cũng nhận được lợi ích, không ngừng lớn mạnh.

Chỉ kém một chút là có thể ngưng tụ Âm Thần.

Mà một điểm này chính là cảm ngộ của bản thân hắn đối với "Thượng nhân".

"Đa tạ đã tác thành."

Tô Đình nói lời cảm tạ từ tận nội tâm.

. ..

Biến hóa trong thức hải chỉ xảy ra trong một ý nghĩ!

Trong thức hải, Tô Đình lại chém Âm Thần của Thượng nhân, cũng biến năng lượng này để bản thân hắn sử dụng.

Hắn hơi nhắm mắt, cảm thụ rung chuyển ngay trong thức hải, cũng cảm thụ lợi ích thu hoạch được trong đó.

Sau một chốc, rung chuyển còn sót lại trong thức hải mới coi như dừng lại, tình thế đã hơi ổn định.

Thế là hắn mở mắt, tiếp nhìn về phía trước mắt, nhưng không khỏi ngẩn ra, đầy mặt kinh ngạc.

"Đầu heo trên mặt bị chém một trăm tám mươi đao này là ai?"

Ngay ở trước người Tô Đình cách đó không xa, một người mặc thanh sam nằm đó.

Chỉ có điều thân ảnh kia tóc mai ngổn ngang, trên mặt chằng chịt vết thương, hoàn toàn thay đổi, không ngừng co giật.

Mà ở trong rừng, còn có kình phong ác liệt như lưỡi đao không ngừng cuốn tới gương mặt của áo xanh Thượng nhân kia.

Một cơn gió cuốn tới, dường như ngàn đao bầm thây, gương mặt của Thượng nhân áo xanh kia hầu như đã không nhìn ra mặt mũi của ai nữa.

"Ngươi đánh xong rồi?"

Bỗng nhiên có một tiếng hô kinh ngạc, tiểu tinh linh từ trên cây nhẹ nhàng đáp xuống, giọng nói đầy vẻ khó tin: "Vừa nãy ta thấy các ngươi đều thất thần, cho nên muốn giúp ngươi một chút, đã đánh hắn thành như vậy."

Tô Đình trợn mắt há mồm, sờ sờ mặt, trong lòng cả kinh nói: "Thật ác độc! Thật ác độc! Cũng may ta không đắc tội với nàng!"