Người đến chính là gia đinh của Đinh Nghiệp.
Tên gia đinh này hắn từng nghe qua họ tên khi ở Đinh gia, nếu nhớ không sai, hình như tên là Đinh Ngôn.
"Làm sao?"
Tô Đình nói rằng: "Đinh đại nhân có lời gì muốn nói?"
Đinh Ngôn thấp giọng nói: "Không phải chuyện của Đinh đại nhân, chính là tiểu nhân một mình tới gặp tiên sinh."
"Ồ?"
Tô Đình khẽ nhíu mày, ngược lại có mấy phần bất ngờ, nói: "Không phải Đinh đại nhân đến tìm ta, là ngươi tìm ta, lại là chuyện gì?"
Đinh Ngôn thấp giọng nói: "Tiểu nhân hỏi trước một tiếng, chuyện Tô Lập cùng Hà Vân Phương có liên quan cùng tiên sinh không?"
Tô Đình đứng chắp tay, giống như cười mà không phải cười.
Trong lòng Đinh Ngôn rùng mình, thần sắc khẽ biến.
Tô Đình cười nói: "Đổi khách làm chủ? Xem ra ngươi ở bên người Đinh Nghiệp cũng học được kỹ xảo trên chốn quan trường? Chỉ có điều, Đinh Nghiệp ở trước mặt ta đều không dám dùng những kỹ xảo nhỏ đùa bỡn ta, ngươi lại dám ở trước mặt ta, dẫn dắt phương hướng câu chuyện, bản lĩnh không nhỏ, can đảm càng không nhỏ."
Sắc mặt Đinh Ngôn đột biến, quỳ phục xuống, nói: "Tiểu nhân không dám."
Tô Đình nói toạc ra tâm tư của hắn, khiến hắn kinh sợ, cũng không dám dây dưa quá nhiều, chỉ nói: "Nhưng ta cũng hiếu kì, ngoại trừ một mối liên hệ là Đinh Nghiệp ra, một tên gia đinh như ngươi lại có chuyện gì cần vòng qua hắn, đến đây trực tiếp đối thoại cùng ta?"
Đinh Ngôn hít sâu một cái, nói: "Tiểu nhân tự biết thân phận thấp kém, nhưng hôm nay tới đây quả thật có chuyện muốn nhờ."
Tô Đình cười nói: "Cầu người thì nên có thái độ cầu người, chứ không phải để ta nghe lời của ngươi, ngươi phải biết rằng Tô mỗ ghét nhất có người nắm mũi của ta dắt đi."
Đinh Ngôn dập đầu, nói: "Tiểu nhân không dám, chỉ là nghe nói chuyện Tô Lập cùng Hà Vân Phương chết đuối, mà Tô tiên sinh cùng bọn họ lại không hợp, vì vậy khó tránh khỏi suy đoán."
"Tự dưng suy đoán, đây chính là phỉ báng."
Tô Đình từ tốn nói: "Mọi việc không nên nghĩ quá nhiều mới tốt. . . Tô mỗ luôn luôn tuân thủ pháp luật, khi ở Lạc Việt quận, Phương Khánh Phương đại nhân từng khen ta chính là người an phận thủ thường nhất Đại Chu."
Đinh Ngôn vội nói: "Tiểu nhân suy đoán lung tung, tiên sinh thứ tội."
Tô Đình khoát tay nói: "Tô mỗ từ trước đến giờ luôn rộng lượng, có chuyện nói thẳng đi."
Đinh Ngôn lập tức bỏ qua kiểu dùng kỹ xảo nói chuyện, trực tiếp nói: "Kỳ thực là lão gia nhà ta, thấy hồ sơ ở Lạc Việt quận, biết được Tôn gia chủ nổ tung mà chết, mà mấy người Vương lão gia, Đường công tử cũng chết đuối, có cách chết tương tự như Tô Lập Hà Vân Phương, vì vậy nên tiểu nhân mới suy đoán."
Tô Đình bật cười, nói rằng: "Đúng là không tệ, nhưng chuyện này lại có liên qua gì với ta? Ngươi muốn dùng chuyện này tới doạ dẫm ta kiếm chút tiền tài?"
Trong lòng Đinh Ngôn e ngại, hoảng sợ nói: "Lão gia nhà ta suy đoán, tiên sinh tuyệt đối không phải phàm nhân, lúc trước luôn cảm kích ân tình cứu mẫu thân đối với tiên sinh, bây giờ là có vẻ kính sợ. Trước mắt, lấy phân lượng của tiên sinh ở trong lòng lão gia nhà ta, có thể giúp đỡ tiểu nhân. . ."
Tô Đình nói: "Giúp ngươi cái gì?"
Đinh Ngôn trầm giọng nói: "Tiểu nhân có ý bỏ đi nô tịch, có được thân thể tự do."
Tô Đình khẽ nhíu mày, đánh giá tên gia đinh này một cái.
Gia đinh này không lớn tuổi lắm, chừng hai mươi tuổi, tướng mạo thanh tú, đôi mắt trắng đen rõ ràng, có vẻ có thần, đúng là xuất chúng hơn người trẻ tuổi tầm thường một ít.
Đây là một người thông minh, cũng chính bởi vậy, hắn muốn bỏ đi nô tịch.
Chỉ dựa vào điểm ấy, đã khiến người khác phải nhìn hắn bằng con mắt khác với gia đinh khác.
Nhưng Tô Đình không trả lời, chỉ đánh giá.
Mà Đinh Ngôn cúi đầu, nói rằng: "Kỳ thực, cũng không phải lão gia không đối tốt với tiểu nhân, chỉ là tiểu nhân không cam lòng cả đời làm nô."
Hắn nói tới đây, trong mắt tràn đầy vẻ phức tạp, nói: "Tiểu nhân thuở nhỏ đã bán mình vào Đinh gia, từ nhỏ đến lớn đều là nô bộc, tuy chưa từng bị người ức hiếp, tuy cũng được chủ nhà coi trọng, nhưng thân phận ở đây, hạ nhân dù sao vẫn là hạ nhân."
Tô Đình khẽ cau mày, nhưng không mở miệng.
Đinh Ngôn tiếp tục nói: "Ta biết tiên sinh có ân với Đinh gia, lần này lộ ra bản lĩnh, địa vị ở trong lòng lão gia lại tăng một đoạn. Nếu tiên sinh nguyện trợ giúp tiểu nhân bỏ đi nô tịch, chẳng qua chỉ cần một câu nói mà thôi."
Tô Đình liếc mắt nhìn hắn, nói: "Đây chính là can hệ trọng đại? Đối với ngươi mà nói, chuyện này đúng là liên quan đến một đời, nhưng đối với ta thì có liên quan gì?"
"Ta dựa vào cái gì để giúp ngươi? Đặc biệt là lúc trước ngươi ở trước mặt ta còn làm trò xiếc, hiện nay ta vô cùng không thích ngươi."
Nói tới đây, trong lòng Tô Đình yên lặng bỏ thêm một câu, không có chuyện gì dám tơi quấy rối ta khắc khổ học tập, càng không thích ngươi.
Đinh Ngôn hít sâu một hơi, sắc mặt biến đổi liên tục, mới mở miệng nói: "Tiểu nhân đến cầu tiên sinh, tự nhiên là có chút tin tức có ích đối với tiên sinh. . ."
Tô Đình nói: "Nói như vậy, xem như là tìm ta làm ăn?"
Đinh Ngôn cúi đầu, nói: "Tiểu nhân không dám, chỉ là dâng lên một tin tức này."
Nói tới đây, hắn muốn lập tức nói ra việc này.
"Chậm đã." Tô Đình đưa tay cản lại, nói: "Xưa nay Tô mỗ chính trực thành tín, không dối trên lừa dưới, ta cũng không định làm ăn cùng ngươi, hơn nữa, tin tức này của ngươi cũng chưa chắc có thể đánh động ta. . . Đến lúc đó ngươi nói ra tin tức rồi, ta không thay ngươi mở miệng, trái lại sẽ trở thành bắt nạt ngươi."
Đinh Ngôn hơi cắn răng, nói: "Tiểu nhân tự nhiên không dám yêu cầu tiên sinh, cũng không dám ép tiên sinh lập lời hứa, càng không dám để tiên sinh nghe được tin tức thì nhất định phải thay tiểu người nói chuyện. Chỉ là, tiên sinh nghe xong việc này, nếu như cảm thấy hữu dụng, hơn nữa có thể có được thu hoạch, như vậy, còn mong tiên sinh nể tình tiểu nhân báo cáo tin tức mà thay tiểu nhân nói một câu, tiểu nhân chỉ có suy nghĩ thế thôi."
Hắn nhìn về phía Tô Đình, trong ánh mắt đã có vẻ cầu xin.
Với phân lượng hiện nay của Tô Đình, chỉ cần nói một câu cùng Đinh Nghiệp, chắc có thể lập tức đổi lấy tự do cho hắn.
Đối với Tô Đình thì đây chỉ là một câu nói.
Nhưng đối với hắn thì đó chính là một đời.
Tô Đình lẳng lặng nhìn hắn, hỏi: "Tin tức gì?"
Đinh Ngôn thấp giọng nói: "Khảm Lăng huyện có tổng cộng bảy trấn, trong đó có Bạch Thạch trấn, trên trấn có tòa núi. . ."
Nghe vậy, Tô Đình ngẩn ra, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác quen thuộc, nếu dựa vào lời Đinh Ngôn nói, chẳng lẽ không phải câu chuyện mà hắn từng nghe kia. . . Xưa kia có tòa núi, trên núi có tòa miếu, trong miếu có một lão hòa thượng, lão hòa thượng kể chuyện xưa cho tiểu hòa thượng, trong chuyện xưa lại giảng, xưa kia có tòa núi. ..
Tô Đình vội vàng đánh gãy hắn lời, nói: "Trực tiếp nói điểm chính!"
Đinh Ngôn không dám nhiều lời, liền lập tức nói: "Trong núi trên trấn, hôm trước vừa xuất hiện dị tượng."
Tô Đình hơi có trầm ngâm, nói: "Dị tượng gì?"
Đinh Ngôn đáp: "Người trên trấn thấy tầng mây giữa núi có hào quang tán ra, cũng có tiếng gầm rú kéo dài. Mà hôm qua, một ông lão ở dưới chân núi đã nói với mọi người chung quanh rằng ông ấy thấy trong đám mây giữa núi, có một long một hổ, quấn đấu không ngớt, tranh đấu lẫn nhau, rơi vào trong núi."
Tô Đình ngẩn ra.
Trên bầu trời, trong hào quang, giữa tầng mây, long hổ tranh chấp, rơi vào trong ngọn núi.
Ở kiếp trước, khi hắn đi du lịch bốn phương cũng nghe qua không ít chuyện xưa tương tự, chỉ là lúc đó tất cả đều coi như chuyện xưa để nghe giải trí, trong lòng suy đoán hoặc là cổ nhân hư cấu bịa đặt, hoặc là do thị giác xuất hiện ảo giác.
Nhưng hôm nay hắn đã là người tu hành, tâm thái cùng kiến thức đều đã khác xưa, tự nhiên sẽ không suy nghĩ như trước nữa.
Nhưng hắn khẽ cau mày, nhất thời không trả lời.
Mà đúng lúc này, bên trong truyền tới một thanh âm lành lạnh dễ nghe, truyền vào trong tai Tô Đình.
"Long Hổ Huyền Đan."