Ngày hôm đó.
Tâm tình Tô Đình rất tốt, vô cùng vui vẻ.
Bởi vì biểu tỷ tỉnh lại sau giấc ngủ, tinh thần toả sáng, đồng thời sau khi được hà thủ ô tẩm bổ, thân thể cũng được cải thiện rõ ràng.
Hôm nay Tô Duyệt Tần đã bớt đi khí tức nhu nhược mọi khi, thay vào đó là vẻ thanh tịnh nhàn tĩnh.
Lại đổi một bộ quần áo mới, càng vui tai vui mắt.
Mà ngoài chuyện biểu tỷ ra, chính hắn cũng có chuyện vui.
Giết chết Tô Lập cùng Hà Vân Phương, đối với Tô Đình mà nói chỉ là chuyện ép chết hai con kiến, không đáng nhắc đến, không cần vui vẻ. . . Việc vui chân chính là hắn lấy được xá lợi phật gia.
Hắn cảm thấy có xá lợi phật gia, có lẽ có thể trấn áp nữ tử áo đỏ kia, để mình hãnh diện.
Kết quả nữ tử áo đỏ kia chỉ nở nụ cười khinh thường.
"Ngươi dùng xá lợi trấn áp ta thử xem?"
"Ta cũng không định trấn áp ngươi."
"Ngươi không muốn thử một chút?"
"Không thỏa đáng lắm?"
Lời còn chưa dứt, Tô Đình đột nhiên giơ tay, vận chuyển Chân khí, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai lập tức trấn áp xá lợi xuống.
Trên bức tranh vẫn như cũ.
Nhưng không còn âm thanh của nữ tử áo đỏ kia.
Trong lòng Tô Đình vui vẻ thầm nói: "Xem ra thành công rồi?"
Mới nghĩ như vậy, hắn lại nghe thấy trên bức tranh kia truyền đến thanh âm lành lạnh dễ nghe, nói: "Không có tác dụng gì."
Tô Đình ngẩn ra, mới ngượng ngùng nở nụ cười, thu lại nói: "Thử một lần thôi, xem ra là hàng giả."
Trên bức tranh bỗng nhiên bắn ra một cơn gió, hóa thành một nữ tử áo đỏ cao gầy lạnh lùng.
Nàng nhìn về phía xá lợi trong tay Tô Đình, nói: "Không thể nói là giả, chỉ là tiền thân của xá lợi này vốn tu vi không cao thôi, không trấn áp được ta."
Tô Đình nói rằng: "Vậy sao bọn hắn nói là có thể trấn áp ngươi?"
Nữ tử áo đỏ nói rằng: "Vô Sinh thiền tự nào có nhân vật gì có phật pháp cao thâm? Thiền Sư hiện nay ngay cả tầng thứ nhất phật pháp đều chưa bước vào, mới chỉ chạm tới ngưỡng cửa, còn xá lợi này cũng căn bản không trấn áp được ta. . . Chỉ có điều năm đó xây dựng thiền tự này là một cao nhân, tượng Phật bên trong đúng là bất phàm, tràn ngập thiền ý, tuy rằng ta không sợ, nhưng cũng không muốn xảy ra nhiều chuyện, nên thuận thế ngủ say một thời gian."
Tô Đình ồ một tiếng, cũng không biết có nên tin hay không, nhưng tốt xấu gì hắn cũng biết xá lợi tử này không phải giả, nên thuận tay cất đi.
. ..
Sau ngày hôm đó.
Tô Đình cũng không nhàn rỗi.
Hắn cũng không để ý tới chuyện bên ngoài, cả ngày chỉ quấn lấy nữ tử áo đỏ này, nói bóng gió, không ngừng hỏi thăm.
Dù sao cũng là một vị Thượng nhân đã tu thành Âm Thần, về việc tu hành có thể nói là có kinh nghiệm phong phú, vể mặt đấu pháp cũng khá lợi hại.
Tuy rằng Tô Đình có Lục Áp truyền thừa, cũng có Lôi Bộ chân truyền, hơn nữa còn có thiên phú tuyệt đỉnh, trên người có nội tình vô cùng thâm hậu, nhưng bất đắc dĩ một chuyện là bản thân vốn là phàm thân tu hành, lại không có người hướng dẫn, cũng chỉ có thể tự tìm tòi, không có danh sư chỉ điểm, hoàn toàn chỉ có thể dựa vào đầy bụng trí tuệ.
Cũng như đời trước, như có thể tự cầm một quyển sách giáo khoa, tự mình ở nhà tìm tòi nghiên cứu, mà không có lão sư ở trường học giáo dục, dù mình thông minh tuyệt đỉnh, nhưng nếu thật sự muốn tự học thành tài thì không biết phải đi bao nhiêu đường vòng.
Ví dụ như một loại phép thuật nào đó trong Lục Áp truyền thừa, dù hắn có ngộ tính cao đến đâu, tìm tòi tu hành, có lẽ cũng cần hai, ba tháng mới tu luyện thành công. Nhưng nếu có người tu hành đi trước thay hắn chỉ đường, chỉ ra bí quyết, phân tích cửa ải, có lẽ không cần một tháng là có thể tu thành.
Tô Đình biết được điểm khác biệt trong này, nên có vẻ vô cùng nhiệt tình đối với nữ tử áo đỏ này.
. ..
" Chân khí của ngươi thuần khiết, cương liệt bá đạo, chính là Lôi Bộ chân truyền."
"Dùng pháp môn phi kiếm để luyện ra thần đao cũng là bất phàm."
"Mà ý thức đấu pháp của ngươi cũng không kém."
"Chỉ là thiếu người chỉ điểm mà thôi."
Bóng mờ áo đỏ chậm rãi nói: "Tuy rằng ngươi mới ở tầng hai, nhưng bản lĩnh có thể so với người tu đạo tầng ba, nhưng nếu có thể phát huy toàn bộ ra, cũng có thể tiến thêm một tầng nữa."
Tô Đình được nàng chỉ điểm một phen, rất tán thành, nói: "Ta đã được lợi không ít."
Chẳng trách người khác luôn nói đệ tử tông môn và tán tu không thể đánh đồng với nhau.
Công pháp là một chuyện, tông môn phúc địa là một chuyện, tông môn tài nguyên cũng là một chuyện. . . Nhưng còn có một điểm càng quan trọng hơn chính là trong tông môn có trưởng bối đi ở phía trước, có thể chỉ điểm sai lầm cho mình, có thể bớt đi rất nhiều đường vòng.
Phải biết rằng rất nhiều tán tu chính là bị vây trong một điểm khó, suy nghĩ không thông, tu hành không tiến, thậm chí cả đời không thể tăng tiến thêm.
Mà những điểm khó này ở bên trong tông môn, có thể được trưởng bối chỉ điểm, chỉ trong chớp mắt, là có thể khám phá ra hư thực, dễ dàng phá vỡ ràng buộc.
Đây chính là chỗ tốt của việc có danh sư.
Mà một vị trước mắt này cũng có thể nói là danh sư.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi nghĩ tới ân sư trên danh nghĩa mà hắn thụ nghiệp, cũng không biết nói gì.
Lục Áp Đạo Quân truyền thừa chẳng biết vì sao, rốt cuộc có thâm ý gì, lại thiếu mất công pháp chủ chốt, suýt nữa đã khiến hắn dù sở hữu bảo sơn mà vẫn nghèo chết.
Điều này cũng thôi đi, nhưng về việc tu hành, Lục Áp Đạo Quân cũng không phụ trách.
Tuy rằng trong truyền thừa không thiếu các loại pháp môn, có muôn vàn vạn loại, không thiếu pháp môn nổi danh trên thế gian, nhưng những pháp môn này đều cần hắn tu hành từng bước từng bước, ngay cả "Sách hướng dẫn tu luyện " tỉ mỉ cũng đều không có!
"Cái này là hàng lởm!"
Tô Đình mắng thầm: "Tuy nói sư phụ dẫn dường, tu hành ở cá nhân, nhưng chuyện này cũng không phải làm như vậy. . . Hơn nữa, còn chưa nhận được sự đồng ý đã ném ta tới một thế giới khác, không suy tính một chút tới cảm giác nhớ nhà của ra?"
. ..
Lại qua một ngày.
Vẫn là Tô Đình thỉnh giáo, nữ tử áo đỏ giải đáp.
Sau một phen giải thích nghi hoặc này, làm trong lòng Tô Đình càng chấn động.
"Trong pháp lữ tài địa, một chữ lữ này chính là đạo lữ. . . Bạn lữ đồng đạo chính là chỉ người đồng đạo, cũng chỉ người đi được càng xa hơn."
Trong lòng Tô Đình không khỏi hiện lên kính ý.
Nhưng hắn lại không biết nữ tử áo đỏ trước mắt này lại càng giật mình về hắn.
Nàng vốn chỉ muốn thoáng chỉ điểm một phen, tùy tiện ứng phó một ít, cũng chỉ vì những năm gần đây bị vây trong bức tranh, cuộc sống quá mức khô khan phiền muộn nên bây giờ cũng coi như tiêu khiển.
Nhưng nàng không ngờ thiếu niên tính tình nhanh nhảu này lại có ngộ tính bất phàm, thường thường có thể học một biết mười.
Mà càng khiến nàng hoảng sợ hơn chính là thiếu niên này tu hành chính là Lôi Bộ chân truyền, rõ ràng có truyền thừa hoàn chỉnh, nhưng dựa vào đôi câu vài lời mà hắn thỉnh giáo, dường như hắn còn có một loại có cấp độ càng cao hơn.
Chuyện này nàng cũng nhìn không thấu, chỉ có thể suy đoán đại khái là một loại truyền thừa khác, mà phương thức cực kỳ quái lạ kỳ dị, nàng cũng chưa từng nghe thấy.
Ngoài ra, bản thân Tô Đình cũng khiến nàng càng giật mình.
Nàng vốn có xuất thân bất phàm, đã gặp qua không biết bao nhiêu nhân tài kiệt xuất.
Những nhân tài kiệt xuất kia cũng có truyền thừa tiên gia, thậm chí không thiếu đạo nhân Đạo môn Tổ Đình, được truyền thừa tiên pháp Đạo Tổ chí cao.
Nhưng trong số những người nàng gặp được kia, bàn về tư chất ngộ tính, người có thể so sánh với thiếu niên này cũng chỉ có mấy người.
"Thực sự có thể nói là thiên tài."
Nữ tử áo đỏ thầm nghĩ: "Dù ở trong thánh địa Đạo môn ta, cũng là tư chất hiếm thấy."
. ..
Liên tiếp hai ngày.
Tô Đình thỉnh giáo không ít chuyện.
Ví dụ như đạo thuật, ví dụ như phong thuỷ, ví dụ như phù pháp, ví dụ như trận pháp.
Nữ tử áo đỏ dần sinh hứng thú đối với hắn, cũng không có từ chối chỉ điểm, dù không truyền thụ pháp môn, nhưng giảng giải một ít, chỉ điểm một ít, cũng không quá quan trọng.
"Trình độ đạo thuật của ngươi không kém, chỉ hạn chế vì đạo hạnh còn nông."
"Cách hiểu còn quá mức nông cạn, vẫn cần tự mình lĩnh ngộ tôi luyện."
"Còn phong thuỷ. . ."
Nữ tử áo đỏ trầm ngâm nói: "Ngươi xem một cơn gió trên tay ta thổi ra, vốn trực tiếp thổi về trước, nhưng nếu ngươi dựng một bức tường ở phía trước, như vậy gió sẽ bị ngăn trở, có lẽ sẽ thổi hướng sang hai bên, cũng có thể sẽ vòng vèo thổi ngược trở về. Vậy nên bức tường này sẽ thay đổi phong thuỷ. . ."
Tô Đình nhớ tới ngày đó người áo đen Âm Cửu đột kích thần miếu, trước đó hắn được Tùng lão dặn dò đã thay đổi bối trí trong thần miếu một lần.
Sau đó, khi có gió thổi qua, vừa vặn để cành cây xẹt qua mắt của Âm Cửu, ngăn cản con đường đào tẩu của hắn ta.
Đó chính là trình độ phong thuỷ của Tùng lão.
Bây giờ nữ tử áo đỏ nói ra dường như càng rõ ràng hơn một chút.
"Gió cũng thế, nước cũng vậy, vận thế cũng giống thế."
"Phong thuỷ căn bản nhất chính là loại phương thức bố trí trạch viện, hướng vách tường tọa lạc, mà những nơi nhỏ bé có thể dựa vào các loại trang trí, có thể thoáng thay đổi."
"Lại sâu hơn một tầng chính là diễn hóa ra trận pháp."
"Mà phù pháp của ngươi kỳ thực cùng trận pháp, cũng tương tự nhau. . . Đều là một kiểu bố trí, dán quỹ tích cùng thiên địa đại đạo."
Nữ tử áo đỏ suy tư nói: "Cách nói này bắt nguồn từ tướng gia Cát Thượng Minh của Thục Quốc800 năm trước, ngài từng có một bộ ghi chép liên quan với phương diện này, sau đó đã thất truyền. Nhưng tổ sư trong tông môn ra đối với lời giải thích của Cát Thượng Minh cũng không có dị nghị, vô cùng tán thưởng."
Tô Đình giống như bừng tỉnh, muón tiếp tục thỉnh giáo.
Nhưng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến âm thanh, đánh gãy ý muốn tiếp tục thỉnh giáo của Tô Đình.
"Tô tiên sinh có ở đó không?" Giọng nói kia vô cùng cung kính hỏi:
"Không ở đây." Lúc này Tô Đình đang chăm chỉ hiếu học tức giận nói.
Sau đó ngoài cửa trầm mặc một lát, mới nói: "Tô tiên sinh, tiểu nhân chính là gia đinh trong phủ Đinh đại nhân, hôm nay có chuyện đến tìm tiên sinh, can hệ trọng đại, có lẽ tiên sinh sẽ có hứng thú."