Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 142: Long Hổ Huyền Đan




     Long Hổ Huyền Đan!

Bốn chữ truyền vào tai!

Con ngươi Tô Đình co rụt lại, nhưng lại không chút biến sắc, chỉ nhìn về phía Đinh Ngôn rồi hỏi từng chi tiết nhỏ.

Đinh Ngôn không dám giấu diếm, chỉ cần chuyện mà hắn biết đều sẽ nói hết không ra.

Tô Đình nghe qua, chỉ hơi làm trầm ngâm, nói: "Chuyện này ta đã biết."

Hắn mới nói một câu như vậy, đã thấy Đinh Ngôn ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp.

"Chuyện của ngươi. . ."

Tô Đình nói rằng: "Ta tạm thời nhớ kỹ, tin tức về chuyện này, ngươi cố gắng phong tỏa, ta cần cân nhắc một phen."

Trong lòng Đinh Ngôn mừng thầm, dập đầu nói: "Đa tạ tiên sinh."

Tô Đình tựa như cười mà không phải cười, nói: "Lại chơi thủ đoạn ở trước mặt ta? Ta còn không đồng ý với ngươi, ngươi cũng đừng tưởng rằng nói tiếng cám ơn là ta không tiện thoái thác."

Đinh Ngôn lập tức nghiêm mặt, thấp giọng nói: "Không dám."

Hắn cúi đầu, thần sắc phức tạp, nhưng trong lòng cũng thở dài tràn ngập tiếc nuối.

Dựa theo suy nghĩ ban đầu của hắn, sẽ từng bước từng bước để vị Tô tiên sinh này đi theo hướng của mình, cuối cùng mới thả ra tin tức về long hổ, thỉnh cầu Tô tiên sinh giúp đỡ.

Theo suy nghĩ ban đầu của hắn, chính là thuận lý thành chương, lúc đấy không có vẻ đột ngột nữa, cũng không có vẻ ép người, càng sẽ không có vẻ quá mức hạ thấp, từ đó bị Tô tiên sinh thấy chuyện này nhẹ nhàng mà bỏ quên.

Nhưng không ngờ vị Tô tiên sinh này vừa không coi ai ra gì, lại hung hăng ngông cuồng ở trên hội thơ, còn có tâm tư tỉ mỉ nhanh nhạy như vậy, chỉ nói một lời đã nói toạc ra suy nghĩ trong lòng hắn.

Thế là, hắn đánh mất quyền chủ động, có vẻ vô cùng bị động, đến cuối cùng phải nói ra " tin tức long hổ " mà hắn xem như tiền vốn cuối cùng cho Tô tiên sinh trước.

Bây giờ chỉ mong tin tức này hữu dụng đối với Tô tiên sinh, thậm chí càng chờ Tô tiên sinh chiếm được lợi ích từ bên trong, hơn nữa còn có lợi ích không nhỏ, như vậy mới có thể khiến Tô tiên sinh ghi nhớ thỉnh cầu của hắn.

Mà chuyện này còn phải mong Tô tiên sinh làm người thành tín, có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn, sau khi nhận được lợi, sẽ không quên việc này, đồng ý mở miệng trợ giúp.

Nếu như sau khi Tô tiên sinh chiếm được lợi ích mà cũng không để ý tới tiểu nhân vật như hắn thì hắn cũng không thể làm gì.

Hắn thở dài một tiếng, xin cáo lui rời đi.

Tiểu nhân vật dù sao chỉ là tiểu nhân vật, sau khi bị người nói toạc ra trò vặt sau, cũng chỉ có thể đưa ra điểm yếu của mình, tùy ý người khác nắm giữ.

Trước mắt chỉ đành mặc cho số phận, chờ đợi Tô tiên sinh nói một câu lời vàng ý ngọc, như bố thí cho người hầu.

Đinh Ngôn rời khỏi sân, trong lòng tràn ngập phức tạp.

. ..

Mà sau khi Tô Đình chờ Đinh Ngôn rời đi, sắc mặt hắn dần thay đổi.

Hắn trở về trong phòng, nhìn về phía nữ tử áo đỏ trên bức tranh kia.

" Long Hổ Huyền Đan là gì?"

Trong giọng nói Tô Đình tràn đầy nghiêm nghị, chắc cũng có chút suy đoán.

Giọng nói của nữ tử áo đỏ từ trong bức tranh truyền đến, nói: "Đây là một loại đan dược cực kỳ bá đạo, chính là cao nhân đan đạo dùng hai loại dị thú Chân long, Yêu Hổ để luyện thành, cực kỳ bất phàm."

Dừng một chút, nữ tử kia có chút chần chờ nói: "Ta nghe nói loại đan dược này chính là thượng phẩm, có thể giúp người đột phá chướng ngại tiên phàm, thành tựu tiên gia."

"Cái gì?" Tô Đình bỗng nhiên chấn động.

"Ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm, nhưng một viên Long Hổ Huyền Đan này chỉ sợ không bình thường." Nữ tử áo đỏ tiếp tục nói.

"Làm sao lại không bình thường?" Tô Đình trầm ngâm nói.

"Long hổ tranh chấp chính là không thể hòa vào nhau, dược tính xung đột lẫn nhau." Nữ tử áo đỏ nói.

"Hẳn là đan dược bị luyện hỏng?" Tô Đình thấp giọng nói.

"Không, nếu đan dược bị hỏng, như vậy sẽ không xuất hiện dị tượng long hổ. Nếu đã xuất hiện long hổ, cũng đại biểu là đan dược đã luyện thành, đã đến bước cuối cùng, mà bước cuối cùng của đan dược này vô cùng đơn giản, chỉ cần điều hòa khí tức là có thể đại thành."

Nói tới đây, nữ tử áo đỏ nói: "Nhưng xuất hiện dị tượng long hổ tranh chấp, đại biểu người chế thuốc không có khí tức điều hòa, chưa hoàn thành bước cuối cùng đơn giản nhất. . ."

Tô Đình cau mày hỏi: "Chuyện này đại biểu cho chuyện gì?"

"Ba khả năng."

Nữ tử áo đỏ từ từ nói rằng: "Thứ nhất, người luyện đan kiệt sức, không thể điều hòa."

"Thứ hai, người luyện đan vào thời điểm cuối cùng, không biết vì sao lại ném dược đi, tùy ý long hổ xung đột, không để ý đến."

"Thứ ba, kỳ thực tương tự như hai khả năng trước trước, cũng là người luyện đan không thể bận tâm, có lẽ bởi vì nguyên nhân nào đó, nên hắn cứ như vậy đi về cõi tiên."

Nói xong lời này, ánh mắt nàng nhìn về phía Tô Đình, nói: "Nhưng dù là khả năng nào, vị cao nhân luyện đan kia rất có thể đã bỏ quên viên thuốc này, không rảnh để ý tới. Vậy nên người tu đạo chưa ngưng Âm Thần như ngươi, có lẽ sẽ gặp được cơ duyên to lớn."

Tô Đình khẽ nhíu mày, nói: "Sao ta nghe mà cứ thấy ngươi đang giựt giây ta đi?"

Nữ tử áo đỏ không phủ nhận, nói rằng: "Ta muốn nhìn thử một chút xem người luyện chế Long Hổ Huyền Đan có phải quen biết cũ của ta không."

Tô Đình hắc một tiếng, không mở miệng.

Nữ tử áo đỏ nói: "Ngươi không cần làm ra vẻ, ta nhìn ra, trong lòng ngươi rõ ràng rất muốn. . . Nhưng ta cũng nói thẳng cho ngươi biết, lúc thuốc này toàn thịnh, có thể giúp người thành tiên, nhưng trước mắt long hổ tranh chấp đã tiêu hao không ít, dược hiệu tổn thất rất nhiều, chỉ sợ không có tác dụng trợ người đắc đạo ."

Nói xong, nàng lại nói: "Nhưng dù như thế, cũng vẫn là kỳ dược hiếm thấy trên thế gian, đứng hàng thượng đẳng, dù cho chân nhân tu thành Dương Thần biết được, cũng sẽ không thờ ơ không động lòng."

Tô Đình hơi biến sắc mặt, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ.

Nữ tử áo đỏ lại nói: " Long Hổ Huyền Đan này có tác dụng lớn đối với tu hành, có ích cho việc tu hành, vượt ca bất luận thiên tài địa bảo gì, còn hơn cả hà thủ ô hình người của ngươi."

Con ngươi Tô Đình thu nhỏ lại, hà thủ ô hình người này dù đa số đều dùng cho biểu tỷ, nhưng trên thực tế, khi nấu thành canh cho biểu tỷ uống, cũng giữ lại cho hắn một ít.

Tác dụng của hà thủ ô hình người, hắn hiểu rõ cực kỳ.

Đó chính là thiên tài địa bảo cực kỳ hiếm có, nhân sâm trăm năm không thể so sánh được.

Mà đây chỉ là Long Hổ Huyền Đan tiểu thành, sau khi dược hiệu bị tổn thất lớn, vẫn có thể vượt qua hà thủ ô hình người?

Ánh mắt Tô Đình hơi trầm xuống, nhưng sau một chốc, mới nghe hắn cười đắc ý, nói: "Tô mỗ là kỳ tài ngút trời, ngày sau chắc chắn sẽ tu luyện thành tiên. . . Có thêm một viên đan dược, chẳng qua chỉ tiết kiệm hai năm tu hành thôi, cùng lắm thì ta bế quan thêm hai năm."

Nữ tử áo đỏ nói rằng: "Long Hổ Huyền Đan, đâu chỉ bằng ngươi tu hành hai năm?"

Tô Đình nói: "Vậy thì như thế nào?"

Nữ tử áo đỏ nói rằng: "Long Hổ Huyền Đan, trong đó có hổ cốt có thể giúp thân thể cường tráng, có thể để cho biểu tỷ của ngươi càng được lợi, giảm thiểu thương tổn từ Hàn Đỉnh thân."

Tô Đình nghe vậy thì biến sắc.

Nữ tử áo đỏ nói lời này đã đánh trúng tâm tư giữa trong lòng của hắn.

"Được rồi, ngươi cũng không cần tìm cách kích ta nữa."

Nữ tử áo đỏ nói rằng: "Lần này ta vốn sẽ phải truyền cho ngươi một dấu ấn, có thể giúp ngươi bảo mệnh."

Tô Đình nghe vậy, cười nói: "Dấu ấn này cũng không chỉ bảo mệnh đi?"

Nữ tử áo đỏ không phủ nhận, nói: "Là hữu dụng với ta, cũng là nguyên nhân thực sự ta muốn ngươi đi."

Tô Đình vẫy vẫy tay, nói: "Nói cho cùng, vẫn là bị ngươi sai khiến, hơn nữa còn chỉ dùng đồ vật ngươi vốn sẽ phải dùng để cho ta làm thù lao, có phải là có chút không thích hợp?"

Nữ tử áo đỏ liếc mắt nhìn hắn, sau đó nói ra một câu.

"Hiện tại tốt xấu gì chúng ta cũng coi như hợp tác rồi, ngày sau cùng ở dưới một mái hiên, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, cũng không đến nỗi một chuyện nhỏ như thế cũng đòi thù lao chứ?"

Tô Đình ngẩn ra.

Câu nói này làm sao lạ quen tai thế?

Hình như hai ngày trước, hắn đã từng nói với nữ tử áo đỏ này.

Hiện tại bị trả lại nguyên văn?