Sau khi Đinh Nghiệp đến thăm, ngày thứ hai, lão gia chủ đã sai người gọi Tô Đình tới, cho hắn một câu trả lời chắc chắn liên quan về Liệt Nguyên Hỏa Mộc.
Hai mươi cây Liệt Nguyên Hỏa Mộc đang cố gắng gom đủ, nhưng muốn lấy được đến tay, lại mang từ kinh thành chở về thì ít nhất cũng cần hai, ba tháng.
Tô Đình thoáng tính toán một chút, hai, ba tháng tuy rằng hơi lâu, nhưng hà thủ ô hình người dùng tiết kiệm một chút, mỗi lần cắt thành một lát, lại nhỏ thêm cả huyết tương của hà thủ ô, ngược lại cũng chờ được.
Hắn gật đầu đồng ý chờ, sau đó dưới ánh mắt tràn ngập phức tạp của các vị tộc lão, hắn đi ra khỏi thư phòng này.
Nhưng chưa đi được mấy bước, hắn đã nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh.
Âm thanh này rất nhỏ, nếu là người bình thường đã đi tới đây, lại cách một cánh cửa thì cũng không thể nghe rõ.
Nhưng Tô Đình lại không phải người bình thường.
"Đến nay vẫn không biết sâu cạn của thiếu niên này."
"Vốn tưởng rằng đã tra rõ nội tình, không ngờ lại xuất hiện Đinh Nghiệp, càng khiến hắn trở nên thần bí."
"Thôi, một xe ngân lượng này không cần bớt đi."
"Chỉ là, người này rõ ràng chính là một thiếu niên, làm sao lại cáo già như vậy chứ?"
"Nếu đã đồng ý chuyện này rồi thì cũng không cần để ý tới những thứ này nữa, ngược lại chúng ta nên tiếp tục tìm hiểu bí ẩn mà ngọc bài đại biểu đi, đến nay vẫn chưa có manh mối gì?"
Tô Đình nghe đến đó thì hơi nhíu mày.
Xem ra Tô gia ở Khảm Lăng không muốn buôn bán đang hoàng, trước đây còn muốn tiết kiệm khoản ngân lượng kia?
Chỉ là cũng không biết bọn hắn muốn giết người diệt khẩu hay muốn giải ra bí ẩn trong ngọc bài rồi trả lại ngọc bài?
Tô Đình cũng không sợ những trò xiếc này, bây giờ Đinh Nghiệp vừa lộ diện, đã lập tức đánh tan chút phiền phức này, đúng là rất tốt.
Hắn nghe đến đó, vốn đang muốn rời đi, nhưng nay sau đó đám lão già của Tô gia lại thương lượng tới cái gọi là bí ẩn của Tô gia.
Tô Đình thoáng dừng bước, lắng nghe một chút, thần sắc từ từ trở nên quái dị.
"Trong tộc có truyền lại rằng tìm được sáu mặt ngọc bài, lại kết hợp với hai mặt ngọc bài ban đầu là có thể thu được một việc bí ẩn Tô gia tương truyền từ xưa."
Lão gia chủ trầm giọng nói: "Sau này ta tiếp nhận hai mặt ngọc bài kia, hai mặt ngọc bài đặt trong hộp, bên trong có mấy trang giấy ghi chép lại, chỉ nói đó là một loại bảo vật, nếu có thể tìm được sáu mặt ngọc bài, tất cả đều sẽ lộ ra. . . Nhưng hiện tại xem ra hình như vẫn thiếu hụt gì đó."
"Hẳn là Tô Đình đã giữ lại tờ giấy trong sáu mặt ngọc bài kia?"
"Ngọc bài đều đã ở chỗ này rồi, hắn giữ lại một tờ giấy ghi chép thì có tác dụng gì?"
"Vậy đã xảy ra chuyện gì?"
"Ta nghĩ một phen, có lẽ là trang giấy đặt cùng hai mặt ngọc bài ở chỗ chúng ta này thiếu hụt gì đó." Lão gia chủ nói.
"Thiếu hụt?" Có tộc lão nói với vẻ kinh dị.
"Không sai, phần ghi chép kia dường như đã để trống, hẳn là thiếu hai tờ." Lão gia chủ đáp.
"Làm sao lại hụt được?"
"Có lẽ là do truyền từ nhiều đời xuống nên bị thiếu." Lão gia chủ nói bằng ngữ khí phức tạp.
"Còn có thể tìm về được sao?"
"Hẳn là vẫn còn ở Tô gia, cẩn thận tìm tòi một lần thôi."
Âm thanh của lão gia chủ có vẻ trầm thấp.
Tô Đình nghe đến đây cũng đã hiểu rõ được một ít.
Trong Tô gia ở Khảm Lăng có hai mặt ngọc bài, hơn nữa còn có ghi chép, có lẽ đoạn ghi chép bị thiếu kia chính là chỉ về Lạc Việt quận. Nhưng không biết tại sao từ nhiều đời trước lại bị mất đoạn ghi chép quan trọng này, có lẽ là bị người trộm, có lẽ là có người mang tâm tư khác. ..
Rất có thể mấy năm trước đây, đoạn ghi chép vốn không biết đã thất lạc ở nơi nào này đã bị Tôn gia vốn vô cùng thân cận cùng Tô gia ở Khảm Lăng lấy được.
Không biết Tôn gia đã sớm có dự mưu hay chỉ ngẫu nhiên đắc thủ?
Nhưng điều này cũng không quan trọng, kết quả cuối cùng có lẽ hai tờ ghi chép kia đã rơi vào trong tay Tôn gia.
Cho nên mới có trận phong ba về cửa hàng Tô gia.
"Hai mặt ngọc bài nhắc tới vị trí của sáu mặt ngọc bài, mà sau khi lấy được sáu mặt ngọc bài, cũng chính là tập hợp đủ tám mặt, thần đao bên trong tự nhiên cũng đắc thủ."
Vẻ mặt Tô Đình đầy quái dị, thầm nghĩ: "Nói như vậy, bí ẩn mà Tô gia ở Khảm Lăng đời đời tương truyền, mấy lão đầu này muốn tìm hẳn là. . . Thần đao?"
Mấy lão đầu này phí hết tâm tư tìm hiểu bí ẩn, vào giờ phút này lại nằm ngay trong lồng ngực của mình.
Hắn dùng ngọc bài đổi lấy Liệt Nguyên Hỏa Mộc có giá trị bằng một xe ngân lượng.
Mà bảo bối phía sau ngọc bài vẫn còn ở trong ngực mình.
Không có đoạn bí ẩn phía sau thì ngọc bài chỉ là ngọc bài.
Thế nên Tô gia Khảm Lăng này, trong lúc vô tình hình như đã bị chính mình. . . Hãm hại một bút?
"Ta không phải cố ý."
Tô Đình vuốt mặt, thấp giọng tự nói: "Người chính trực thành tín người giống ta này, từ trước đến giờ làm ăn luôn không dối trên lừa dưới, thật sự không phải cố ý."
Thầm nói một tiếng xong, hắn ngẩng đầu nhìn lên.
Trời nắng trong xanh, không có mây đen, không có tiếng sấm.
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
. ..
Hồng Nhan lâu.
Đại tài tử Tô Lập từ kinh thành trở về, đã ở đây uống rượu một đêm, say như chết.
Dù đêm qua có hai nữ tử cùng làm bạn với hắn, hắn cũng không đủ sức đụng vào.
Ngày hôm trước, vốn định dùng chút kế nhỏ trên hội thơ, để người bài xích Tô Đình, làm đối phương thất kinh, tự xấu mặt ở trước mặt nhà chủ.
Nhưng không ngờ người này lại ngông cuồng như thế, một lần nổi danh.
Mà hắn thoáng dùng chút thủ đoạn cũng bị người tra ra.
Lão gia chủ nghiêm khắc răn dạy hắn một lần, tràn ngập thất vọng về hắn.
Bao năm qua, hắn vẫn luôn là nhân vật kiệt xuất trẻ tuổi của Tô gia, luôn được tán dương, thậm chí trong lòng lão gia chủ cũng có chút ý muốn bồi dưỡng hắn như gia chủ tương lai.
Nhưng bây giờ chỉ vì một việc nhỏ này lại khiến lão gia chủ vô cùng thất vọng về hắn.
Đồng thời, hôm qua, quan huyện Đinh Nghiệp lại tới cửa, còn tới bái phỏng Tô Đình, sau việc này, gia gia vốn giựt giây hắn đi đối phó với Tô Đình cũng mắng hắn một trận.
Hai ngày trước từ kinh thành trở về, hắn vẫn rất hăng hái, nhưng lúc này mới qua mấy ngày, chỉ vì một thiếu niên không thể xưng là thân thích, lại khiến hắn thất bại thảm hại?
"Vô liêm sỉ. . ."
Tô Lập giơ bầu rượu lên, phẫn nộ đập mạnh xuống.
Oành một tiếng, bầu rượu lập tức vỡ nát.
Mảnh sứ và giọt rượu bắn tung tóe ra bốn phía.
Tô Lập thở dốc một lát, sắc mặt càng khó coi.
Hai ngày này hắn bị gia chủ quát mắng, bị gia gia chỉ trích, thậm chí ảnh hưởng tới vị trí của hắn ở trong lòng gia chủ, ảnh hưởng tới cả tương lai của hắn.
Không chỉ như vậy, ngày đó quan huyện Đinh Nghiệp cũng vô tình hay cố ý nhìn chính mình một cái, kết hợp với chuyện quan huyện Đinh Nghiệp tới cửa bái phỏng Tô Đình, hắn mơ hồ cảm thấy cái liếc mắt của Đinh Nghiệp không tầm thường.
Còn Lưu đại nhân- học sĩ Thiên Chương các lại càng không cần nói.
Ngày đó hắn vốn tổ chức hội thơ chính là vì muốn thể hiện tài hoa trước mặt Lưu đại nhân, thuận tiện giẫm Tô Đình ở trước mặt gia chủ, đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Nhưng hội thơ tan rã trong không vui.
Gia chủ quát mắng với hắn.
Mà khi Lưu đại nhân rời đi hội thơ cũng không nói một lời, bây giờ cũng đã rời khỏi Khảm Lăng.
"Tất cả tâm huyết của ta đều uổng phí."
Tô Lập ngẩng đầu, thở dài một hơi.
Đột nhiên.
Cửa phòng bị đạp mở ra.
Tô Lập lau mặt, dùng sức lắc đầu, nhìn về phía người tới, lại thấy chính là đối thủ cũ -Hà Vân Phương.
"Ngươi tới làm gì?"
Tô Lập thở dốc tiếng, thu mắt về hỏi: "Cười nhạo ta sao?"
"Hà mỗ không rảnh đến mức đến xem chuyện cười của một tên rác rưởi."
Hà Vân Phương lạnh lùng nói: "Chỉ là không ngờ đại tài tử Tô gia cùng ta đấu nhiều năm, dĩ nhiên lại vô dụng như thế, một thất bại nho nhỏ mà cũng phải mượn rượu tiêu sầu, trở thành một bãi bùn nhão. . . Cũng may gia chủ các ngươi vẫn tinh mắt, bằng không ngày sau để ngươi thành gia chủ, thì đó chính là hại Tô gia."
Tô Lập cười lạnh nói: "Mắc mớ gì tới ngươi?"
Hà Vân Phương hừ một tiếng, nói: "Nể tình là đối thủ cũ, ta vốn định khuyên ngươi một phen, không nên để ta mất đi một đối thủ thú vị, nhưng không ngờ ngươi không chịu được như thế. . . Không phải chỉ là một tên tử đệ nhà nghèo sao, hắn làm hại ngươi, ngươi giết hắn đi là được? Chuyện này qua đi, ngươi vẫn là đài tài tử Tô gia, quá thêm mấy năm, lão gia chủ nhà ngươi còn có thể nhớ tới một tiểu tử như thế?"
Tô Lập cười ha ha nói: "Nói thì đơn giản, hắn thực sự là tiểu tử phổ thông? Một tên tử đệ nhà ngheo, không phải vẫn có thể đè ép chúng ta một đầu? Ta dùng chút kế nhỏ đối phó với hắn mà gia chủ đã tức giận như thế, nếu như muốn giết hắn, chẳng lẽ không phải tự tuyệt con đường tương lai?"
"Huống chi, Đinh Nghiệp Đinh đại nhân đều vô cùng tôn kính đối với hắn, ai biết hắn có lai lịch ra sao?"
"Giết người? Sau khi ta giết hắn rồi, ai biết sẽ có hậu quả gì?"
"Ngay cả Đinh Nghiệp, sợ là cũng phải bắt ta vào tù đi?"
Hắn nhìn về phía Hà Vân Phương, cười lạnh nói: "Giúp ta? Ngươi là bị người sỉ nhục tại chỗ, lại bị hắn dọa sợ, không thể đòi lại mặt mũi, cho nên muốn mượn đao giết người chứ gì? Tô mỗ không phải là đao của ngươi. . ."
Hà Vân Phương không phủ nhận, chỉ nói: "Ta đúng là muốn giết người, nhưng cũng muốn giúp ngươi, mà ngươi không phải cây đao kia, huống hồ Hà mỗ giết người cũng không cần đao."
Tô Lập mắt sáng lên, nói: "Ngươi có ý gì?"
Hà Vân Phương nói rằng: "Chúng ta tuy là người đọc sách, đa số đều không tin quỷ thần, nhưng phải biết rằng có rất nhiều chuyện, thực sự không thể nói rõ. . . Ngươi chỉ cần biết rằng giết người không nhất định phải dùng đao."
Hắn ghé sát đến gần, nói: "Huống chi, sau khi giết người lại lưu lại chứng cứ chứng minh là mình, còn để bị bắt vào lao ngục, chỉ có kẻ ngu xuẩn."
Tô Lập khẽ cau mày, dường như hiểu rõ được gì đó.