Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 133: Dựa thế




     Hôm nay, quan huyện Đinh Nghiệp của Khảm Lăng tới Tô gia chơi, lại tới thăm hỏi Tô tiên sinh, chứ không phải người Tô gia.

Khi Tô Đình nhận được tin tức này cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng cũng coi như nằm trong dự liệu.

Đinh Nghiệp là người có tiếng về hiếu tử, lần trước Tô Đình cứu mẹ già của hắn ta, gia đinh kia tới báo tin từ lâu, sau đó lão phu nhân lại viết một phong thư, để hắn ta cẩn thận chăm nom.

Chỉ cần hiếu tử này không phải chỉ có tiếng mà không có miếng, như vậy khi Tô Đình ở Khảm Lăng này, hắn ta sớm muộn sẽ đến gặp mặt một lần. Chỉ là khiến Tô Đình hơi kinh ngạc chính là thời điểm Đinh Nghiệp đến còn sớm hơn tưởng tượng của hắn.

. ..

Đinh Nghiệp có diện mạo thanh chính, chòm râu đen như mực, thân cao trung bình, hơi nhỏ gầy.

Nhìn tuổi tác hắn ta cũng đã hơn bốn mươi tuổi, sắp tới năm mươi, làm quan nhiều năm, rất có khí độ.

Chỉ là ở trước mắt Tô Đình, hắn ta thật sự không tỏ vẻ mình là Huyện thái gia, mà ngược lại có vẻ khá ôn hòa và thân cận.

"Tô tiên sinh đi tới Khảm Lăng, hôm qua Đinh mỗ mới biết, đúng là thất lễ."

"Đinh đại nhân khách khí rồi." Tô Đình cười nói.

"Mẹ già mắc trọng bệnh, Đinh mỗ lại không thể về nhà thăm viếng, trong lòng luôn lo lắng không yên, rất sợ sẽ xảy ra chuyện sinh ly tử biệt, thế nên ngày đêm không thể an nghỉ."

Đinh Nghiệp cảm thán nói: "Nếu không có Tô tiên sinh ra tay cứu giúp, chỉ sợ Đinh Nghiệp sẽ thương tiếc cả đời."

Tô Đình nói: "Đinh đại nhân không khỏi quá khách khí rồi, lão phu nhân cát nhân tự có thiên tướng, ta chỉ cố gắng hết chút sức mọn mà thôi."

Mặc dù đối với lời nói của vị Đinh đại nhân này, đáy lòng hắn vô cùng đắc ý, nhưng lời nói khách sáo thì vẫn phải nói.

Đinh Nghiệp lại nói chuyện với hắn ta vài câu, sau đó chuyển đề tài, mới nói: "Kỳ thực hôm qua trên hội thơ, Đinh mỗ cũng ở đó."

Tô Đình cười nói: "Chuyện này cũng làm người ta bất ngờ."

Kỳ thực hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ngày đó tuy rằng không biết là ai, nhưng hắn biết trên hội thơ, trên lầu các kia có mấy ánh mắt vẫn luôn nhìn kỹ hắn, hiển nhiên là thân phận địa vị cũng cao hơn với những sĩ tử ở Khảm Lăng này.

Bây giờ xem ra, Tô lão gia chủ có mặt, Đinh đại nhân này cũng có mặt, ngoài ra, trên lầu các còn có một người khiến Tô Đình lưu ý, ánh mắt người kia rừng rực, huyết khí thu lại mà vẫn tỏa ra nhiệt lượng, trình độ võ học không thấp.

"Hội thơ hôm qua, tài hoa của Tô tiên sinh quá nổi bật, đúng là xuất khẩu thành thơ. . ."

Đinh Nghiệp liếc mắt nhìn hắn, trong giọng nói mang đầy thâm ý, nói: "Một bài thơ có thể áp đảo hết các vị sĩ tử, đúng là làm người thán phục."

Tô Đình giống như không nghe được thâm ý trong lời nói của hắn ta, chỉ cười nói: "Bêu xấu rồi bêu xấu rồi, bài thơ này làm hơi vội vàng chút, không có thời gian chuẩn bị, vậy nên chỉ có thể đè lên sĩ tử của Khảm Lăng, không thể quan ép người đọc sách của Đại Chu, hổ thẹn rồi."

Sắc mặt Đinh Nghiệp lúc xanh lúc đỏ, không biết nói tiếp thế nào, thần sắc từ từ quái dị.

. ..

Hai người ngồi nói chuyện trong chốc lát.

Đinh Nghiệp đột nhiên nói rằng: "Kỳ thực hôm nay Đinh mỗ vốn cũng bận việc, muốn để ngày khác mới tới, nhưng biết được việc trên hội thơ, nên mới quyết định hôm nay đến đây."

Tô Đình nói rằng: "Chuyện gì ở hội thơ?"

Đinh Nghiệp nói: "Đinh mỗ sai người điều tra ra trên hội thơ tiên sinh bị người khác nhằm vào, khiến quần chúng phẫn nộ, đều là vì có người đứng sau sai khiến."

Hắn ta dừng một chút, giốn như đang chần chờ, lại giống như do dự, một lát sau mới nói với Tô Đình: "Người này là tộc nhân Tô thị."

Tô Đình nở nụ cười, không nói tiếp.

"Tình cảnh ngay lúc đó, Đinh mỗ đã sai người chuẩn bị tới giải vây cho tiên sinh, trong quá trình ngồi trên đó cũng nhiều lần đánh giá Tô lão gia chủ, nhưng ông ấy không có biến hóa gì, hiển nhiên là muốn yên lặng xem biến đổi, mà không có ý muốn giúp đỡ tiên sinh."

"Vậy nên Đinh mỗ nhân suy đoán, tiên sinh đến Khảm Lăng nương nhờ họ hàng, chỉ sợ tới cửa họ hàng xa là đại gia tộc của Khảm Lăng này, tình cảnh không hẳn sẽ rất tốt."

Đinh Nghiệp cười nói: "Hôm nay tới cửa, Đinh mỗ không tiện nói rõ cùng Tô thị, nhưng ngồi nói chuyện với tiên sinh thế này, chắc bọn họ cũng sẽ nhìn trong mắt, sau này nể mặt Đinh mỗ, có lẽ sẽ không làm khó tiên sinh."

Tô Đình nghe vậy, cười nói: "Đinh đại nhân có tâm."

Đinh Nghiệp nói rằng: "Việc nhỏ thôi, không đáng nhắc tới."

. ..

Sau giờ ngọ.

Đinh Nghiệp cùng Tô Đình "Nói chuyện thật vui" hơn nửa canh giờ, mới rời khỏi Tô gia.

Mà rơi vào trong mắt mọi người Tô thị, Tô Đình này vốn đã bị điều tra gia thế rõ rõ ràng ràng lại trở nên thần bí.

"Lúc này nên thế nào?"

Lão gia chủ nhìn về phía chư vị tộc lão, nói rằng: "Thiếu niên này làm sao có thể khiến Đinh Nghiệp coi trọng như thế?"

Đinh Nghiệp là quan phụ mẫu ở Khảm Lăng.

Bàn về chức quan, trong tộc Tô thị có không ít người đang làm quan ở kinh thành, ngược lại cũng không cần sợ Đinh Nghiệp.

Nhưng trên mảnh đất nhỏ Khảm Lăng này, Đinh Nghiệp vẫn rất có tiếng nói.

Mà trước mắt khiến người ta trầm mặc không phải Đinh Nghiệp, mà là Tô Đình.

Một thiếu niên nhà nghèo từ Lạc Việt quận đến, có lẽ có thể cố giả trang ra dáng vẻ tư thái có khí độ bất phàm, nhưng làm sao có thể khiến Đinh Nghiệp kính nể hắn như vậy?

"Có lẽ là hội thơ. . ."

"Hội thơ thì thế nào?"

Lão gia chủ nói rằng: "Tô Đình mắng cả sĩ tử Khảm Lăng, kết oán cùng sĩ tử khắp nơi, dù cho hắn có tài học đến đâu, làm sao Đinh Nghiệp lại quá mức thân cận với hắn? Huống chi, Đinh Nghiệp còn xưng hô với thiếu niên kia một tiếng 'Tiên sinh', với thân phận của Đinh Nghiệp, thiếu niên này cần có thân phận ra sao mới có thể đạt được như thế?"

Cửu trưởng lão trầm mặc một chút, mới nói: "Hắn đúng là không phải đơn giản như vậy."

Ông lão bảy mươi lúc trước hỏi: "Cần tra một chút sao?"

Lão gia chủ gật đầu nói: "Tra."

Dừng một chút, ông ta lại nhìn về phía chư vị tộc lão, nói: "Nhưng chuyện về Liệt Nguyên Hỏa Mộc, các ngươi còn có lời muốn nói sao? Hoặc là nói, còn muốn lại kéo dài thêm?"

Đám người hai mặt nhìn nhau, dù cho là Thất trưởng lão cũng không thể nói gì được.

"Nếu là làm ăn, thì làm giữa lúc chuyện đang bàn tốt."

Ông lão có tuổi lớn nhất, tinh thần cũng uể oải nhất, ánh mắt đã vẩn đục, nhưng trong lòng vẫn minh mẫn, ông ta nói chầm chậm, mơ hồ không rõ: "Khoản tiền tài kia không cần bớt đi. .. Còn những lão già chúng ta này, nếu đã sớm giao chuyện làm ăn cùng phương pháp, quyền thế trong tộc đều đã chuyển giao xuống một đời kế tiếp, như vậy những việc vặt trong nhà này kỳ thực cũng không cần thương lượng quá nhiều, cũng không nên can thiệp quá nhiều."

"Sau này nếu lại có thêm chuyện như vậy, đều do đám hậu bối xử trí thôi. . ." Cửu trưởng lão đăm chiêu, than thở: "Chúng ta vẫn là già rồi, không thích hợp lại đưa ra quyết định."

"Lần này nếu không phải gia chủ, thật sự muốn động thủ, cũng không biết sẽ gây ra hậu quả gì, chí ít bây giờ nhìn lại, đối mặt với quan huyện như Đinh Nghiệp này sợ là không dễ chịu."

"Được rồi."

Lão gia chủ cũng không khỏi cụt hứng, nói: "Ta viết một phong thư, để kinh thành bên kia chuẩn bị Liệt Nguyên Hỏa Mộc, đợi hai ngày nữa nhận được câu trả lời chắc chắn, lại cho Tô Đình một lời giải thích thoả mãn."

Dừng một chút, ông ta lại nói: "So với chuyện làm việc mờ ám để tiết kiệm được khoản tiền tài kia, còn không bằng suy nghĩ xem tổ tiên chúng ta lưu lại bí ẩn, rốt cuộc để lại cho cho hậu nhân thứ gì."

. ..

Mà ở trong viện.

Tô Đình tiễn Đinh Nghiệp về, ánh mắt vô tình hay cố ý liếc về một hướng khác.

Nơi đó có người đang dò xét, hắn đã phát hiện.

Người theo dõi đại thể khí huyết chậm chạm, tuổi tác không nhỏ.

Không cần suy nghĩ đã biết là ai.

"Nếu là như thế, vẫn chưa thể cho ta câu trả lời chắc chắn, vậy cũng không thể trách Tô mỗ ta kém nhẫn nại."

Hắn nở nụ cười, xoay người đi vào.