Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 135: Bộ đồ mới, bức tranh




     Khí trời sáng sủa, ánh nắng tươi sáng.

Lại có gió mát thổi qua, không khí buổi sáng rất tốt .

Đây là thời tiết tốt.

Tô Duyệt Tần có hứng thú muốn ra ngoài đi dạo quanh Khảm Lăng, nhưng sau khi Tô Đình theo nàng ra ngoài mới hiểu được suy nghĩ chân chính của biểu tỷ.

Bởi biểu tỷ nghĩ ngày đó Tô Đình ở trên hội thơ vì quần áo quá mức đơn giản nên mới bị người trào phúng, mới có chuyện phía sau. Thế nên hôm nay nàng lấy cớ ra ngoài du ngoạn, kì thực là muốn chuẩn bị cho Tô Đình hai bộ quần áo tốt nhất.

Mà mãi đến tận khi Tô Đình theo biểu tỷ đi vào trong cửa hàng mới hiểu ra suy nghĩ của nàng.

Tiệm quần áo này cũng có danh tiếng ở Khảm Lăng, giá cả cũng không thấp.

Đối mặt với hai người mặc quần áo tầm thường, vẻ mặt chưởng quỹ trong cửa hàng có chút dị thường, nhưng hắn ta cũng coi như có mắt nhìn, thấy nam tử này khí độ ngang nhiên, nữ tử có tướng mạo xinh đẹp nên cũng không dám chê cười sợ đắc tội người, khiến Tô Đình đánh mất cơ hội làm đối phương mất mặt.

Tô Đình liếc hắn ta một cái, sau đó dẫn biểu tỷ đi đến khu bán quần áo cao cấp nhất, sau một phen chọn lựa, biểu tỷ chọn cho hắn hai bộ quần áo.

Một bộ màu vàng nhạt, một bộ màu tím lam, vải vóc đều là loại thượng đẳng, may vá cũng coi như tinh tế, kiểu dáng hình thức khá mới mẻ độc đáo, phức tạp nhưng cũng tỉ mỉ, có vẻ nhìn rất đẹp.

Sau khi Tô Đình mặc vào, dường như cả người cũng có tinh thần hơn một chút, tự nhận là khí vũ hiên ngang, ngọc thụ lâm phong.

Tô Duyệt Tần nhìn hắn, tán thưởng nói: "Bộ này rất đẹp."

Tô Đình cười nói: "Tỷ nói đẹp thì chính là đẹp."

Hắn kỳ thực cũng không để ý tới quần áo ở thế giới này.

Dù đã sớm có một khoản tiền lớn, nhưng cũng không nghĩ tới chuyện đổi quần áo, ngược lại vẫn cảm thấy mặc quần áo lúc trước rất thoải mái.

Thường có câu nói người dựa vào ăn mặc, phật dựa vào kim trang, chỉ là ở trong mắt Tô Đình, chính hắn đẹp trai tuấn tú như vậy, dù không cần quần áo vẫn có thể tôn lên. . . Mà biểu tỷ cũng ăn mặc mộc mạc đơn giản như vậy, không phải cũng vẫn mỹ lệ khó có thể che giấu sao?

Bây giờ chỉ vì biểu tỷ kiên trì, hắn cũng cảm thấy mình có tiền trong tay, nên chuyện thêm gấm thêm hoa cũng không có gì không thích hợp, thế là lại thuận tay chọn một chút vải vóc thượng đẳng, nhìn có đẹp hay không là một chuyện, nhưng mặc lên người mềm nhẵn, so với quần áo vải thô này thì khá hơn một chút.

Nghĩ tới đây, Tô Đình đánh giá biểu tỷ một cái rồi nói: "Nếu đã đến rồi, như vậy tỷ cũng chọn mấy bộ xiêm y đi."

Tô Duyệt Tần sợ hết hồn, thấp giọng nói: "Ta hỏi qua rồi, quần áo nơi này dùng vải thượng đẳng, tú công tinh tế, giá cả rất đắt, mua cho đệ hai bộ là được rồi, tỷ lại không cần tham dự cảnh tượng hoành tráng gì, không cần mua đâu."

Tô Đình vẫy vẫy tay, nói: "Nếu tỷ không muốn, vậy ta cũng không muốn."

Tô Duyệt Tần khẽ lắc đầu, còn muốn nói chuyện.

Nhưng Tô Đình không chờ nàng mở miệng, vẻ mặt kiên định nói: "Chúng ta không thiếu tiền."

Dưới sự kiên trì của Tô Đình, Tô Duyệt Tần đành mua hai bộ xiêm y.

Đến lúc tính tiền, Tô Duyệt Tần khá đau lòng, nhưng Tô Đình không thiếu tiền, có Ngũ Linh Bàn Vận Thuật kia chính là sẽ có ngân lượng cuồn cuộn không ngừng, cũng không cần để ý nhiều.

Sau khi tính tiền xong, cả hai bước ra ngoài dưới sự niềm nở vui vẻ của chưởng quỹ.

Trong tay Tô Duyệt Tần cầm đồ khá nặng, có quần áo mới của Tô Đình, cũng có đồ cũ mà Tô Đình vừa mới đổi lại, nàng không nỡ ném đi, khi ở nhà vẫn có thể mặc được.

Nàng nhìn Tô Đình giờ khắc này mặc quần áo hoa lệ, tinh thần khí sảng, không khỏi hít một tiếng, nói: "Sớm biết như vậy thì nên để đệ đổi một bộ quần áo mới rồi, cũng sẽ không xảy ra những chuyện kia."

Tô Đình không để ý lắm, chỉ khoát tay áo một cái, cười nói: "Mấy chuyện vặt vãnh nhỏ nhoi, để ý nhiều như vậy làm gì? Người có bản lãnh chân chính nên nhìn ra ta có khí thái tao nhã, siêu phàm thoát tục, phải nhìn thấy nét đẹp nội tâm, không câu nệ chuyện ăn mặc. . . Nếu bọn họ chỉ nhìn quần áo mà xem thường người, thì cũng chỉ là đám tiểu lâu la không ra thể thống gì mà thôi."

Mới nói tới đây, hắn đã nhìn thấy người ở phía trước kia, khẽ ồ một tiếng.

Người kia hơn ba mươi tuổi, mặc bạch y, rất có khí thái văn nhã, bên cạnh dẫn theo nữ quyến, cũng muốn đi vào trong tiệm này.

Mà Tô Đình có biết người này, chính là sĩ tử đã lên tiếng ghét bỏ Tô Đình đầu tiên.

Trong lòng Tô Đình đột ngột sinh ra chờ mong, tưởng tượng ra mười bảy mười tám loại tình huống.

Ví dụ như kẻ này nhận ra mình, thấy chính mình cũng mua quần áo ở đây, thế là chê cười, tự tìm đường chết, cuối cùng bị chính mình thành công đánh cho mặt xưng phù, lại giúp mình tạo ra một hồi danh tiếng.

Nhưng thật sự không ngờ kẻ này từ xa đã nhận ra Tô Đình, sắc mặt lập tức đại biến, xoay người lôi nữ quyến đi tới một gian khác.

"Này. . . Cái tên này sao không ra bài theo lẽ thường. . ."

Tô Đình buồn bực nói: "Lẽ nào gần đây khí tràng của ta càng ngày càng mạnh, đã bắt đầu bất tri bất giác lộ ra khí thế Vương Bá, đè ép những người này sao?"

. ..

Du ngoạn nửa ngày mới trở về Tô gia.

Tô Đình vốn muốn để biểu tỷ bắt đầu từ hôm nay sẽ đổi sang mặc xiêm y mới mua, để toát lên hết mỹ lệ, nhưng vừa mới trở lại Tô gia, lại phát hiện trong tiểu viện của hắn lại có thêm hai bộ quần áo.

"Đây là người nào đưa?"

"Bẩm công tử, là Đinh đại nhân phái người đưa tới, chỉ là không thấy công tử, thế nên mới để ở nơi này, để tiểu nhân trông giữ, chờ công tử trở về."

"Ây. . ."

Tô Đình sờ sờ mặt, cũng hiểu rõ suy nghĩ của Đinh Nghiệp, cơ bản cũng tương tự như biểu tỷ.

Dù Đinh Nghiệp biết rõ ngọn nguồn trong đó, cũng biết Tô Lập chắc chắn sẽ để người khác không ngừng gây sự, nhưng dù sao nguyên nhân bắt đầu chuyện ngày đó chín là do quần áo.

"Có lòng rồi."

Tô Đình nhận lấy quần áo, lại phát hiện bên cạnh còn có một bức họa, nhìn về phía gia đinh của Tô gia này.

Gia đinh hơi hơi cúi đầu, nói: "Bức họa này được đưa tới cùng quần áo."

Tô Đình gật gật đầu, phất tay nói: "Được rồi, ta nhận rồi, ngươi trở về đi."

Gia đinh kia cáo lui rời đi.

Tô Duyệt Tần nhìn hai bộ quần áo Đinh đại nhân đưa tới, không khỏi nói rằng: "Hai bộ quần áo này không kém gì bộ chúng ta mua, cũng cực kì đáng giá, làm sao đệ lại nhận thế?"

Tô Đình cười nói: "Nhận cũng nhận rồi, đối với hắn ta hay đối với ta thì đều không thể nói là lễ vật quý trọng, xem như tâm ý thôi."

Tô Duyệt Tần nói: "Sớm biết như vậy, lúc trước chúng ta đi ra ngoài, nên tiết kiệm một ít, không nên mua mấy bộ quần áo."

Tô Đình cười ha ha, nói: "Chỉ sợ không phải tiết kiệm cho ta, là nghĩ tiết kiệm cho chính tỷ đi?"

Tô Duyệt Tần không có trả lời, cũng coi như ngầm thừa nhận chút.

Tô Đình cười nói: "Chúng ta không còn là tỷ đệ phải đau đầu vì củi gạo dầu muối như trước đây, sau này tỷ phải dần thay đổi suy nghĩ như thế đi."

Tô Duyệt Tần lườm hắn một cái, sau đó vội vã trở về nhà.

Tô Đình thấy buồn cười, chợt nhìn về phía bức họa trong tay này.

Hắn không biết tại sao Đinh Nghiệp muốn đưa đến một bức họa, lập tức mở bức tranh này ra.

Chỉ thấy trên bức tranh này có vẽ một nữ tử áo đỏ, diện mạo tinh xảo, tư thái cao gầy.

Bộ xiêm y màu đỏ này không thể hiện ra vẻ diễm lệ, trái lại có vẻ cao lạnh quý khí.

"Đây là người nào vẽ?"

Tô Đình tuy rằng không hiểu hội họa, nhưng vẫn cảm thấy tranh này quá bất phàm, nhất định là đại sư thủ bút.

Bởi vì nữ tử trên tranh này, mặt mày thần thái rất sống động.

Kiếp trước hắn từng thấy không ít bức tranh thời cổ, nhưng chưa từng thấy bức chân dung nào giống như được trực tiếp ấn xuống giấy như bức vẽ này, rõ ràng đến mức giống như bức ảnh vậy, nhưng lại còn càng hơn một bậc, bởi vì trên bức họa, còn chưa một tầng ý nhị sinh động khôn kể.

"Đinh Nghiệp không có chuyện gì cho ta một bức họa như thế, là làm cái gì?"

Mang theo nghi hoặc như vậy, Tô Đình trở về nhà.

Mà biểu tỷ đã đổi bộ quần áo khác, dịu dàng đi ra.

Nàng vốn xinh đẹp, dù quần áo mộc mạc nhưng vẫn có vẻ thanh tĩnh.

Bây giờ mặc bộ quần áo mới này lại càng thanh lệ, làm người trước mắt không khỏi sáng ngời.

Tô Đình khen: "Tiền này xài đáng giá."

. ..

Vào đêm.

Ánh trăng sáng sủa.

Bức tranh treo trên vách.

Biểu tỷ đã ngủ say ở phòng riêng.

Mà Tô Đình đầu tiên là giáo dục năm quái, lại cho con rắn nhỏ màu trắng một chút Chân khí rồi mới bắt đầu tu hành, lại ôn dưỡng thần đao.

Chờ hắn tu hành viên mãn thì đã là sau nửa đêm.

Hắn nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng sủa, không khỏi có cảm giác hơi nhớ nhà, trong lòng có mấy phần phiền muộn.

Mang theo tâm tình như vậy, hắn nằm trên giường, dần dần ngủ thiếp đi.

Gió đêm mát mẻ, tầng mây bay tới, che khuất ánh trăng.

Đêm khuya trở nên hắc ám.

Có cơn gió lạnh thổi qua, lạnh đến mức làm người ta sợ hãi.

Tô Đình hoảng hốt, trong lúc ngủ mơ, thân thể dần dần nặng nề, không thở nổi.

Hắn mở mắt ra, trong lúc mông lung dường như phát hiện ra có một cái bóng áo đỏ đang áp trên người mình.