Tịch Tổng Cực Ngược Vợ Yêu

Chương 67: Xem mắt




Tập đoàn Tịch thị.

Trong văn phòng Chủ tịch, người đàn ông dáng vẻ cao lớn ngồi ở vị trí bàn làm việc, bộ Âu phục nam tính khoác trên người tạo ra phong thái cao lãnh, lạnh lùng khó mà lại gần, gương mặt cương nghị đầy nghiêm túc chuyên tâm vào công việc, chiếc áo vest phẳng phiu gọn gàng vắt trên lưng ghế.

Trái ngược với trạng thái như dã thú của đêm hôm qua, sáng nay người đàn ông khôi phục lại trạng thái trầm tính thường ngày, đôi mắt yên tĩnh như mặt hồ phẳng lặng không thiếu phần sắc bén. Hắn nhìn tài liệu trong tay, ngay cả biểu cảm trên khuôn mặt không để lộ bất cứ biểu tình gì.

Trợ lý đứng bên cạnh hắn, hai tay dán chặt vào nhau, bầu không khí âm trầm đến mức phát sợ. Cô ấy mới làm ở Tịch thị chưa được bao lâu, lại nghe danh vị Chủ tịch nổi tiếng làm mưa làm do trong nền Kinh tế Đại Lục nên vô cùng ngưỡng mộ. Ngày đầu đến làm ở Tịch thị không ngừng hứng khởi, được diện kiến vị Tổng tài trẻ tuổi đầy tài năng cô ấy không khỏi vui mừng ra mặt. Thế nhưng, khi bán mình cho tư bản mới biết, hắn quá là khó tính, chỉ cần cô ấy chạm mặt hắn một phát là không rét mà run!.

Cô trợ lý tên Mạc Du thầm quan sát vẻ mặt hắn, bản thân luôn phải cúi đầu xuống chưa bao giờ dám nhìn một cách trực diện. Chỉ sợ bản tài liệu này không hợp ý hắn, hắn lại bắt làm lại..

Một lát sau, Tịch Nam Dạ gấp tập tài liệu lại, sắc mặc bình thản hình như không vui cũng không tức giận, tay đưa tay ra trả lại tài liệu cho cô ấy.

'Được rồi, cô có thể ra ngoài ". Nói xong, hắn tiếp tục xem tập tài liệu khác.

Mạc Du nhận lấy tập tài liệu, cơ mặt vốn căng chặt cuối cùng cũng được thả lòng, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm đi ra khỏi phòng Chủ tịch.

Bây giờ, trong phòng chỉ còn mỗi mình hắn. Hắn buông tập tài liệu trong tay ra, đôi mắt liếc về phía tấm kính cửa bao quát cả bầu trời ngoài kia, cả người hắn thư thái dựa lưng lên ghế, bất giác nhớ đến dáng vẻ ngủ ngon như mèo con của cô sáng nay, tâm tình trong lòng hắn dịu nhẹ hơn đôi chút.

Hắn xem giờ trên đồng hồ, đáy lòng vừa quan tâm vừa lo lắng cho cô. Không biết giờ này cô đã ăn chưa, cô tổn hao sức lực vì hắn như vậy, cần được bồi bổ thêm chút. Nếu không làm sao cô chịu được to lớn của hắn đây!?.

Thật ra, hắn không tính để cô biết chuyện hận thù này hoặc để hắn sẽ cho cô biết. Có điều...

Hắn không nghĩ người nói cho cô là người khác chứ không phải hắn...

Đúng thật là tối hôm qua hắn đã mất không chế, không ngừng chiếm đoạt cô. Tịch Nam Dạ cười khổ, tự hỏi chẳng biết bản thân bị sao nữa, sao lại dễ dàng mất đi kiểm soát vậy chứ!.

Chỉ là, hắn muốn cô thật nhiều, thật nhiều, nhiều hơn cả thế. Đã lâu hắn chưa động đến cô, nhớ tới cơ thể mềm mại ấm áp đó, tiếng kêu như con mèo thủ thỉ bên tại hắn làm cho hắn muốn về nhà ôm cô ngay lập tức!.

Nghĩ tới đây, bên trong nảy sinh ham muốn bản năng của người đàn ông, hắn cảm giác một cỗ nhiệt nóng lan tỏa ra khắp người...

Khẽ nhắm mắt, hắn hít sâu một hơi để định thần lại tâm tình nóng rực bên trong, bỗng dưng tiếng chuông điện thoại vang lên. Hắn khẽ mở mắt liếc về phía màn hình nhìn dãy số điện thoại, bàn tay đưa ra nhấc máy.

' Ông nội gọi cháu có chuyện gì sao?".

Nếu ông nội gọi điện cho hẳn không hẳn là hỏi han sức khỏe, chắc chắn tám đến chín phần liên quan đến...

" À hôm trước có ông bạn đến nhà chúng ta chơi, ông ấy bảo với ông rằng có một đứa cháu gái bằng tuổi Tiểu Khả, tên là Vu Tịnh, du học từ nước Anh về..."

Biết ngay mà, hắn bất lực xoa mi tâm. Gọi điện cho hắn lại không ngừng lái phải về vấn đề này!.

" Ý ông là muốn cháu đi gặp cô ta hả?".



" À ờ...gặp mặt có tí thì có sao!?. Cô ấy cũng xinh đẹp lắm, học thức ngang ngửa cháu ".

'Ông ơi, cháu bận việc rồi tối nay cháu còn có cuộc hẹn nưa, không rảnh đi

xem mắt ".

Hắn nhạt giọng đáp lại, thế nhưng ông cụ không cho phép hắn tắt máy, giọng điệu cách màn hình nghe chừng có vẻ tức giận:

'Này, cháu từng tuổi này bao giờ lấy vợ hả!?. Ông đã quyết rồi, trưa nay 12 giờ tại nhà hàng Thường Châu, cấm cháu cự tuyệt! ". Nói xong, không để hắn lên tiếng từ chối ông cụ dứt khoát tắt máy ngay và luôn.

Tịch Nam Dạ không biết nên khóc hay nên cười nữa, vấn đề này hay suy ngẫm khá lâu. Dường như nghĩ được gì đó, hắn cầm lên điện thoại lên ấn một dãy số rồi áp lên tai, chưa đầy một phút đầu giây bên kia nhanh chóng bắt kết nối:

' Tịch tiên sinh có gì phân phó ạ? ".

" Làm cho tôi một việc... ". Hắn trầm giọng ra lệnh, lời lẽ không ngắn không dài cũng đủ đối phương hiểu. Dứt lời, hắn nhìn đồng hồ đeo trên tay, đôi mắt u trầm hiện lên tia âm hiểm khiến cho người khác không biết người đàn ông này đang có dự định gì...

Tại nhà hàng Thường Châu, trong phòng ăn đặt riêng được thiết kế theo hướng cổ điển, trên bàn ăn là những món ăn truyền thống Trung Quốc. Nếu như người trẻ tuổi sẽ không quen với không khí cổ kính, xoa hoa này. Giống

như đang lạc vào thế giới cổ trang hơn nghìn năm trước vậy.

Đây là sở thích độc nhất vô nhị của Tịch lão gia, có lẽ cô gái trẻ tuổi ngồi đối diện biết được sở thích này của ông cụ nên đặc biệt pha trà cho ông cụ.

Tịch lão gia nâng ly nhấp một ngụm trà, tấm tắc khen ngợi: " Rất tốt, hương vị không tệ, xem ra cháu học pha trà rất lâu đúng không?".

" Cảm ơn ông đã khen, gia tộc nhà cháu có hứng thú với trà đạo, nên cháu biết chút ít ạ ". Vu Tịnh nở nụ cười nhẹ nhàng, khuôn mặt ngại ngùng đầy e thẹn.

Trên mặt Tịch lão gia hiện lên vẻ ưng ý, tiếp tục nhấp một ngụm trà. Đúng lúc này, Chu quản gia đi tới nhẹ giọng thì thầm bên tai ông:

" Lão gia, Thiếu gia tới rồi ".

" Nhanh nhanh, bảo nó vào đây ". Ông cụ cười phớ lớ, quay sang Vu Tịnh khế trấn an cô ta: " Cháu đừng vội, cháu của ông đến nhanh thôi ".

'Vâng, không sao đâu ạ ". Bề ngoài là thế, nhưng bên trong cô ta không khỏi hồi hộp, ánh mắt hiện lên mong chờ. Từ ngày đến Trang viên Tịch gia, được Tịch lão gia tốt lòng giới thiệu, cô ta từng nghe tin tức nhiều về Tịch Nam Dạ nhưng chưa được diện kiến bao giờ. Không những thế, thái độ của Vu Tịnh rất ưng ý với Tịch lão gia, nên hôm nay tạo ra cuộc hẹn này.

Dáng người đàn ông cao lớn đi vào, Âu phục sang trọng chỉnh chu được cắt may tỉ mỉ từ đầu đến chân. Gương mặt góc cạnh rõ rành thể hiện sự mạnh mẽ, nam tính. Dáng vẻ trầm ổn, lạnh nhạt hiện rõ trên mặt. Vu Tịnh ngắm nhìn đến nỗi si mi không chớp mắt, có điều người đàn ông đương như không chú ý đến cô ta thì phải.

' Nam Dạ, cháu đến rồi, mau mau ngồi xuống ".Tịch lão gia vui sướng cười cười, hướng về phía Vu Tịnh nói: " Đây là Tịch Nam Dạ, cháu ông ". Vừa nói, ông lại quay về phía Tịch Nam Dạ đang ngồi bên cạnh, ngón tay chỉ về phía đối diện: " Nam Dạ, đây là Vu Tịnh, 22 tuổi, con gái của Vu Sương Giá, cháu có nhớ không? ".

Tịch Nam Dạ không nói gì, đối với cuộc đối thoại của hai người họ gần như là

vô cảm, ngay cả cái liếc mặt còn thèm nhìn, lát sau hắn cất giọng khẽ nói:

'Ông nội, cháu muốn thương lượng với Vu tiểu thư một lát, ông có thể ra cho bọn cháu không gian riêng được không? ".



Hả...à ở ". Ông cụ nghe Tịch Nam Dạ nói vậy, phản ứng đầu tiên là sững sờ sau đó liền vui vẻ ra mặt, cảm thấy lời này cho là hợp tình hợp lý gật đầu: " Đúng thế, nên có không gian riêng, haha! ".

Chu quản gia đứng một bên, hiểu lý liền tiến đến đỡ Tịch lão gia đứng dậy đi ra khỏi phòng. Sau khi ông cụ rời đi, Tịch Nam Dạ không làm bộ làm tịch nữa, khuôn mặt lạnh lùng khẽ liếc về phía cô gái ngồi đối diện, cất tiếng lạnh nhạt:

" Vu tiểu thư, bữa ăn hôm nay không thể ăn cùng cô rồi ".

anh là sao? ".

Sự lạnh nhạt của hắn làm Vu Tịnh hoang mang, bất ngờ. Đôi mắt cô ta khẽ lay động nhìn người đàn ông đang ngồi trước mắt, khí chất hắn cao quý nhưng lại lạnh lùng, ngay cả chất giọng cất lên cũng phải thanh lãnh, xa cách. Chẳng lẽ hắn không thích cô ta ư?.

" Tôi có đối tượng rồi ". Hắn nhàn nhạt ngồi thẳng người chỉnh lại áo vest, đôi mắt sắc bén hoàn toàn không đặt lên cô ta.

" Anh có đối tượng để yêu rồi ư? ". Cô ta kinh ngạc hỏi ngược lại.'Đúng thế, tôi không muốn thấy cô ấy buồn, cho nên tôi không thể quen Cô được, để cô không bị mất mặt, tôi sẽ về lại báo với ông nội tôi một tiếng ".

2:48

Dứt lời, trước sự ngỡ ngàng của cô ta. Hắn đứng dậy cất bước rời đi.

Vu Tịch với tâm trạng rầu rĩ bước xuống dưới lầu, cho đến lúc rời khỏi nhà hàng, bỗng dưng có người tiến đến chắn trước mặt cô ta, Vu Tịnh liền giật mình dừng lại, ngước lên nhìn người đó với vẻ mặt hồ nghi:

"Anh là ai? ".

Người đứng chắn trước mặt cô ta nở nụ cười rạng rỡ, mai tóc xoăn màu nâu trà trông có phần lả lơi, tùy hứng, làn da trắng trẻo dưới ánh nắng mặt trời càng gương mặt càng trở nên tươi tắn.

" Tôi a... ". Gã cười đầy ngả ngớn: " Cô không cần phải biết tên tôi, cô chỉ cần biết tôi đến đây để giúp cô là được rồi ".

Giúp tôi?. Giúp tôi cái gì? ". Cô ta nghi ngờ nhìn gã.

' Giúp cô...theo đuổi Tịch Nam Dạ".

Vân Khê không có gì làm đành chán nản ngồi tán gẫu với Kiều An Linh trên Wechat, ánh nắng nhè nhẹ từ bên ngoài len lỏi vào làm cho khuôn mặt mệt mỏi dần trở nên có sức sống hơn. Hai người cũng lâu chưa nói chuyện, mà nói là lâu cũng không hẳn, cùng lắm chỉ cách hơn một tuần chưa liên lạc lại.

[ Kiều cô nương, mấy ngày trước tớ lướt Weibo thấy ảnh của cậu với trang phục Kimono ở Nhật, xinh đẹp muốn chết! ].

[ Ai da, ngại quá * icon ngại ngùng * ]

[ Hừ, biết vậy tớ bảo cậu rủ tớ đi Nhật cho rồi! ].

[ Được được, chừng nào tớ nghỉ phép. Tớ dẫn bảo bối đi Nhật nhé>< ].

Vân Khê nhìn cuộc đối thoại trên màn hình, ngón tay do dự không biết nên gõ gì nữa. Cảm giác cuộc trò chuyện này như đang rơi vào bế tắc...