Trở về Hoa Uyển viên, Tịch Nam Dạ không nhanh không chậm bước vào đại sảnh, cùng lúc này, dì Lưu đang làm việc trong bếp phát hiện có người ở phòng khách, thấy thiếu gia đang đứng đó, dì ấy liền đi ngoài.
Thiếu gia đã về ".
Ánh mắt Tịch Nam Dạ nhìn xung quanh, dường như đang tìm bóng dáng người nào đó, không nhịn được cất tiếng hỏi, " Cô ấy đâu? ".
Nghe ra hai từ " cô ấy " là ai, dì Lưu thành thật đáp, " Vân tiểu thư đang ở trong phòng ".
" Cô ấy ở trong phòng cả ngày? ".
" Vâng ".
Nghe xong câu trả lời của dì ấy, mày kiếm hắn nhíu lại, nhìn xuống đồng hồ đeo trên tay, bây giờ là đầu giờ chiều, nếu cô không đi ra ngoài chắc thiếu sức sống mất!.
Trong phòng, Vân Khê uể oải giựa vào đầu giường, trông có vẻ lười nhác, chán nản. Đúng lúc, cô nghe thấy tiếng mở cửa, người đứng trước cửa là Tịch Nam Dạ, hắn không nói lời nào tới trước mặt cô, lật chăn đang đắp trên người cô, kéo cô vào lòng mình như thể đang chuẩn bị bế cô lên vậy!.
" Anh làm gì thế?".
Vân Khê bị doạ cho giật mình, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị hắn ôm lấy.
' Đi ra ngoài với tôi! ".Hắn vững vàng bế cô ra khỏi giường, đôi mắt lơ là chú ý đến trên người cô vẫn là bộ đồ ngủ màu trắng mỏng nhẹ sáng nay hắn mặc cho, Tịch Nam Dạ than nhẹ một cái, đành buông Vân Khê ra, để cô ngồi xuống giường rồi đi đến chỗ tủ quần áo mở ra, tùy tiện chọn vài bộ rồi ném đến trước mặt cô.
" Nhanh thay quần áo đi! ".
Vân Khê còn chưa hiểu mô tê gì, khuôn mặt ngây ngốc chưa kịp phản ứng đã thấy bộ quần áo tới tấp ném lên đầu cô. Vân Khê khẽ khàng kêu lên một tiếng, trừng mắt oán hận nhìn tên đàn ông vừa rồi thô lỗ ném đồ vào người cô kia!.
Thật là, đang không tự nhiên đi vào phòng chẳng mở miệng nói câu nào còn bảo cô đi ra ngoài cùng hắn!.
Thấy cô dùng khuôn mặt tức giận nhưng không thể làm gì nhìn hắn, đôi mắt trừng lên vô cùng đáng yêu, Tịch Nam Dạ khẽ mỉm cười, hắn không tức giận, ngược lại ánh mắt ánh lên có phần ôn hoà, xem ra cô nhóc này đang chửi thầm hắn đây mà, không hiểu sao trong lòng hắn dâng lên một cảm giác khó nói nên lời, trái tim vô thức xao động, giống như lông vũ mềm mại quét qua trái tim hắn..
Vân Khê định ôm bộ đồ vào phòng tắm thì đằng sau hắn gọi cô lại, cô không nghĩ ngợi gì nhiều xoay người về phía hắn.
' Thay quần áo luôn ở đây đi, em biết tôi đang rất gấp mà! ". Giọng hắn trầm thấp vang lên, ngữ khí có phần trêu đùa, khoé miệng hắn nhếch lên đầy tà khí. Vân Khê trợn mắt ngẩng đầu lên nhìn hắn đến mức tức giận, hai má bất chợt đỏ lên, nghe lời lẽ vô sỉ phát ra từ miệng hắn càng thêm tức giận hơn, ngón tay giơ lên lắp bắp chỉ chỉ về phía hắn, " Anh...anh!".
'Sao thế?. Có phải chưa thấy bao giờ đâu! ". Hắn thoải mái dựa lưng vào tường, hai cánh tay nhàn nhã khoay lại, trên môi cong lên nợ nụ cười câu dẫn, khuôn mặt mị hoặc như có như không quan sát đường con lả lướt được bao bọc bởi váy ngủ tơ tằm...Dường như cảm giác được ánh mắt không đúng đắn của hắn đang hướng về
phía mình, Vân Khê lườm hắn một cái rồi nhanh tay nhanh chân chạy vào phòng tắm trước khi hắn giở trò không hay với cô!
Đồ biến thái! ".
Hắn đứng bên ngoài cười khì khì trước dáng vẻ như con nhím nhỏ của cô. Làm sao không thể nghe thấy tiếng chửi vang lên trong phòng tắm chứ!. Đúng thật, cô không khác gì con nhím cả, bị chọc tức mà không thể làm gì, chỉ có thề xù gai nhọn lên đấu chọi với hắn.
Vân Khê không biết hắn sẽ đưa cô đi đâu, với lại cô cũng không hỏi. Nửa giờ sau, chiếc xe dừng lại ngay trước cửa Cục Dân Chính.
Sau khi cô mở cửa xe ra bước xuống, đôi mắt cô vô thức mở lên giống như không tin vào mắt mình, biểu hiện từ ngỡ ngàng, kinh ngạc chuyện sang hoảng hốt không thôi.
Cô hết nhìn toà nhà uy nghiêm, trang trọng ngay trước mắt rồi dùng ánh mắt khó tin nhìn vào Tịch Nam Dạ đang đứng ngay bên cạnh. Trái tim một lần nữa nảy lên, tâm tư dâng lên một hồi xao động mãnh liệt. Phải biết Cục Dân Chính là nơi thiêng thiêng đến mức nào, nếu hắn đã đưa cô vào đây chẳng lẽ...
Không...
" Anh đưa tôi đến đây là có ý gì? ". Trong đầu đã đoán ra câu lời rồi nhưng bản thân vẫn muốn hỏi cho ra nhẽ.
Tịch Nam Dạ nắm lấy bàn tay mềm mại của Vân Khê, cúi đầu ngắm gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn một cái, hắn cất cười thành tiếng, thẳng thắn trả lời, ' Kết hôn! "." Hả?. Sao anh muốn kết hôn với tôi?. Anh đã hỏi ý kiến tôi chưa? ".
Ừ thì cô biết hắn đưa cô đến đây đăng ký kết hôn, nhưng cái làm cô bất ngờ hơn chính là tại sao hắn muốn kết hôn với cô, hắn kết hôn với cô làm gì!?. Với lại, sao mà đột ngột thế!?.
Đầu óc Vân Khê kêu ong ong, não bộ như mất đi sợi dây thần kinh chẳng nghĩ ngợi được gì, quá nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu, lại có quá nhiều thứ hỗn độn khiến tâm trí cô không khỏi cảm thấy rối ren, muốn tìm ra cách giải quyết nhưng chẳng biết giải quyết như nào.
Trời a, ai cứu cô khỏi tình cảnh này với!.
Có lẽ Tịch Nam Dạ nhận ra tâm tư hỗn loạn, rối bời từ trong ánh mắt của cô,
hắn không nói gì, nắm tay cô đi vào trong.
' Khoan...anh chưa trả lời câu hỏi của tôi ".
Đi đến bậc thang, chưa thấy hắn cho câu trả lời thích đáng liền dùng sức thoát ra khỏi hắn, nhưng chưa được bao lâu cả người cô bị kéo vào vòng ôm của hắn, cánh tay đặt ở vị trí eo nắm chặt đến mức cho dù cho giãy dụa đến mấy cũng chỉ có thể bất động để hắn ôm!
" Tiểu Khê, vấn đề này...anh trả lời sau được không?. Giờ chúng ta đăng ký kết
hôn trước đã ".
Tại vì đầu của cô đang dựa vào lồng ngực cứng cáp của hắn, thế nên khi giọng nói trầm thấp, từ tính từ trên đầu cô vang lên, ngữ điệu dịu dàng, ôn nhu chưa từng thấy, đặc biệt khi hắn nói, giọng điệu áp sát ngay tai cô, trong một chốc, giống như bị mê mẩn, đầu óc nhất thời liên tưởng xa xôi, nhớ tới chuyện giường chiếu đêm qua, khuôn mặt chợt đỏ lên, không khỏi chửi thầm chính mình là sắc nữ..Thấy cô đang ngây ngốc đứng đực ra đó, để mặc hắn ôm từ nãy đến giờ, Tịch Nam Dạ cho rằng cô đang suy tư về những lời vừa rồi, đang định ôm cô đi thì bất chợt giọng nói của cô lại cất lên:
" Khoan đã! ".
" Lại sao nữa? ". Chậc, cô nhóc này làm mất nửa thời gian của hắn rồi đó!.
' Tôi...không mang theo căn cước công dân ".
"Ồ! ". Hắn cất cười thành tiếng: " Tôi có mang theo! ".
Vân Khê: ".
À phải rồi ". Như nhớ ra gì đó, cô ngước mặt lên nhìn hắn, " Thủ tục đăng ký kết hôn ngoài căn cước ra phải có sổ hộ khẩu đúng không?. Sổ hộ khẩu nhà tôi ở thành phố A rồi hay là... ".
Còn chưa kịp nói hết lời, hắn đã cướp lời, " Tôi cũng mang theo rồi ".
" Cái gì? ".
Cô trố mắt ra nhìn hắn, hắn vừa nói cái gì...cũng mang theo là sao?.
Tịch Nam Dạ cúi đầu nhìn dáng vẻ ngây ngốc sinh, động của cô gái trong lòng hắn làm cho hắn cảm thấy buồn cười không thôi, tâm tình bất chợt trở nên vui vẻ đến lạ thường.
Có điều, hắn đã bắt thóp được tâm tư của cô rồi, chẳng qua cô bé này muốn kiếm cớ để trốn tránh mà thôi!." Tôi nhờ thuộc hạ đến thành phố A, vào nhà em lục lọi sổ hộ khẩu ".
Vân Khê: ".
Vân Khê ngạc nhiên nhìn hắn một lần nữa, hắn nói ra những lời này chẳng ngại ngùng hay xấu hổ chút nào!.
Đây là phạm pháp, tôi sẽ báo cảnh sát việc anh tự ý vào nhà người khác chưa có sự đồng ý của chủ nhà! ". Cô vừa nói vừa chỉ tay về phía hắn, hai mắt trừng lớn, nói xong liền đẩy ngực hắn ra xoay người bỏ đi thì hắn đã bế thân thể cô lên, ngay chỗ thanh thiên bạch nhật, cất giọng trìu mến:
Được được được, anh nghe theo em, giờ chúng ta đăng ký kết hôn đã! ".
" Anh buông tôi ra! ". Vân Khê hét lên một tiếng, bởi vì do hắn bế cô lên một cách thô bạo khiến cô không khỏi hoảng sợ, đầu óc quay như chong chóng, bàn tay bấu chặt vào vai hắn như thể sợ chỉ cần một động tác hắn đã ném cô xuống đất vậy!.