Không biết cô đã ngủ bao lâu. Vô thức mở mắt ra rồi ngồi dậy đã thấy váy ngủ màu trắng chỉnh chu mặc trên người, phòng ngủ được dọn dẹp sạch sẽ, tỉ mỉ. Vân Khê dựa người vào đầu giường, thân thể cô rã rời không khác gì cỗ xe cán qua. Phía bên ngoài có người gõ cửa hai tiếng " cộc cộc ". Vân Khê hơi lia mắt về phía cửa phòng, lên tiếng mở miệng: " Vào đi ".
Người bên ngoài mở cửa bước vào, là dì Lưu. Trên tay dì ấy cầm khay đựng đồ ăn mang qua cho cô. Dì ấy đi đến bên giường, hai tay bưng bê khẽ để trước mặt cô:
" Vân tiểu thư, đây đồ ăn Thiếu gia đặc biệt kêu tôi chuẩn bị ".
Trên mặt dì ấy nở nụ cười hiền hoà, trong lòng không khỏi thương tình cô gái này. Nhìn khuôn mặt phờ phạc, đôi mắt vô hồn trên gương mặt trắng nõn, có lẽ cô đã đói lắm rồi, tối hôm qua còn chưa động đến miếng cơm nào cơ mà...
Vị thiếu gia nhà họ ngang ngược, quyền thế. Không ai dám đụng chạm đến hắn. Vậy mà cô gái này làm được điều này. Chỉ là, Vân Khê nằm trong tầm mắt vị thiếu gia nhà họ rồi, cho dù cô có chạy đi đâu cũng không thoát được hắn.
Cảm ơn dì Lưu ".
Vân Khê nhận lấy khay đựng đồ ăn từ dì Lưu, tay cầm chiếc thìa múc ít cháo lên miệng. Đáy lòng dâng lên nỗi cảm kích với dì Lưu, tay nghề dì ấy nấu ăn rất ngon không kém gì mẹ cô. Nhiều lúc, cô cảm thấy dì Lưu thật ấm áp, có lúc khó tính có lúc hiền hậu nhân từ. Cho đến khi cô ăn xong hết bát cháo mới trả lại cho dì ấy ngụ ý rằng cô ăn xong rồi, không muốn ăn nữa.
Trên khay có nhiều món ăn dinh dưỡng cần thiết vào bữa sáng. Thế nhưng, cô chỉ ăn mỗi bát cháo...Trên mắt dì Lưu lộ lên tia lo lắng, ân cần." Vân tiểu thư, sao không ăn nữa đi ". Cô gái này thoạt nhìn nhỏ nhắn, gầy gò thật khiến người khác đau lòng mà.
" Dì à, cháu cảm thấy no rồi ". Cô cười nhẹ, sức ăn của cô không nhiều lắm. Thế nên, một bát cháo to đùng đầy thịt thế kia và 5 chiếc đùi gà,...làm sao cô có thể ăn được hết đây?.
'Được rồi, cô nghỉ ngơi đi! ". Dì ấy đành nghe theo cô, cầm lấy khay thức ăn ra khỏi phòng, ngoài ra còn đóng cửa cẩn thận để không làm phiền đến cô.
Chưa đầy ít phút sau, Tịch Tiểu Khả cũng đi vào phòng ngủ xuất hiện trước mặt Vân Khê với nụ cười hết sức " hóng hớt ". Cô ấy vô cùng tự nhiên đến bên giường ngồi cạnh Vân Khê, đôi mắt hứng thú nhìn cô:
" Sao chị không ăn nữa đi, trông chị gầy chưa kìa. Chị gầy yếu như này, làm sao có thể chịu đựng được anh tôi!? ". Lời của cô ấy dửng dưng như không, ngay cả biểu cảm khi phát ngôn ra những lời này lại điềm tĩnh chẳng có biểu hiện xấu hổ tẹo nào!.
Vân Khê nghe hiểu ý tứ trêu ghẹo phát ra từ cô ấy, nhất thời trong lòng dâng lên cảm giác xấu hổ, thẹn thùng. Vừa mới vào cửa câu mở lời chẳng đầu chẳng đuôi. Hận không thể đánh chết tiểu cô nương này!.
Cô đến đây chỉ để xem trò vui thôi hả? ".
" Tôi lo cho chị thật mà! " Tịch Tiểu Khả ngồi dựa gần cô, ánh mắt không chút giấu diếm đánh giá Vân Khê từ trên xuống dưới, trên môi nở cười ranh mãnh:" Chị đáng thương thật đấy, có phải đêm qua...anh trai tôi hành hạ chị đến tận sáng luôn không? ".
Vân Khê trừng mắt lườm cô ấy một cái, tâm tình bị lời nói chọc ghẹo của cô ấy làm cho bối rối không nói nên lời. Đáy lòng thầm chửi hai con người này, đúng là hai anh em có khác, đen tối y chang nhau, ngay cả từng câu từng chữ phát ra chẳng thèm kiêng dè tí nào!." Tôi quan tâm chị thôi mà! ". Thấy biểu hiện của Vân Khê như sắp giết người
đến nơi, cô ấy không đùa nữa. Trên môi nở nụ cười nhẹ, ngay cả giọng nói cũng nghiêm túc hơn vừa rồi: " Anh trai tôi đối xử với chị như vậy chỉ vì muốn giữ chị lại ở bên anh ấy thôi! ".
Cả người Vân Khê dựa vào đầu giường, thẳng thừng tuổt ra một câu: " Anh ta giữ tôi lại chỉ với mục đích duy nhất trả thù! ".
' Tôi không cho là thế! ". Tịch Tiểu Khả đặt tay lên vai cô, ngữ điệu nhẹ nhàng lên tiếng: " Nếu anh ấy giữ cô lại với ý đồ trả thù thì tại sao ở thành phố A anh ấy lại quyết định tha cho cô? ".
Vân Khê nhìn gương mặt tươi cười trước mắt, cô hơi nhíu mày, dường như đang cố gắng tìm câu trả lời bởi vì cô không tin vào hắn, nếu ở thành phố A hắn đã buông tha cho cô, chỉ cần xuất hiện trước mặt hắn một lần nữa hắn sẽ giữ cô mãi bên mình. Vậy lần này hắn nhốt cô ở Hoa Uyển viên là có ý định trả thù ư?.
Có lẽ Tịch Tiểu Khả phán đoán tâm tư phiền muộn của Vân Khê, cô ấy không để Vân Khê lên tiếng đã mở miệng trước:
" Cô không biết đâu, lúc cô rời khỏi Hoa Uyển viên. Anh trai tôi ngày ngày chỉ ở trong phòng uống rượu. Đến cả tôi gọi anh ấy còn đuổi tôi đi, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy trong tình cảnh này, lại chưa bao giờ anh ấy đau khổ đến mức suốt uống rượu suốt hai ngày liền ".
Vừa nói cô ấy vừa nhìn về phía cô, trên mặt Vân Khê hiện lên tia ngạc nhiên, có phần bất ngờ lại có vẻ không tin cho lắm. Cô cho rằng hắn giống như gặp thất bại vì không trả được thù nên bực tức thì đúng hơn. Dựa theo tính cách hắn, hắn không thích ai làm trái ý hắn, càng ghét người không biết nghe lời. Nên là, cô một mực tìm cách chạy thoát khiến hắn không chấp nhận nổi mình thua cuộc...
" Lúc đó...anh tôi giống như thất tình vậy! ".Đang chìm đắm trong suy tư, bên tai vang lên giọng nói mang theo ý cười của Tịch Tiểu Khả. Cô khẽ xoay mặt nhìn cô ấy, cô gái xinh đẹp đang ngồi cạnh cô có ngũ quan hài hoa, gương mặt trẻ con, tinh nghịch, có phần lém lỉnh, đôi mắt sáng óng ánh, đuôi mắt cong cong khiến người ta liên tưởng đến một con hồ ly ranh mãnh luôn làm ra cái trò nham hiểm, nghịch ngợm. Đặc biệt cái nụ cười " nguy hiểm " kia thật khiến người khác không biết tiểu cô nương này sẽ giở trò quỷ gì!.
Đôi mắt tĩnh lặng khẽ chớp, đối với lời vừa rồi cô không biết có nên tin hay không, những chuyện xảy ra trước đây, cô chẳng còn niềm tin vào tình yêu của hắn nữa. Toàn bộ lời mật ngọt nhiều năm về trước đều giả dối hết.
'Không đâu, chẳng qua anh ta không chấp nhận việc tôi bỏ trốn khỏi anh ta vì anh ta chưa thoả mãn thú tính, anh ta muốn tôi phải ở dưới thân cầu xin anh ta, đó là bản tính của anh trai cô! ".
'Haiz, cho dù tôi có giải thích như nào không lay động được cô rồi! ". Cô ấy bất đắc dĩ thở ra một hơi: " Nhà họ Tịch chúng tôi rất hận gia đình cô, đặc biệt là bố cô. Trước đây, khi gặp cô tôi chẳng hề ưa cô tí nào, từng nguyền rủa sao cô không chết đi. Rồi anh tôi tiếp cận cô để trả thù nữa. Song, tôi lại không hiểu, vì sao anh tôi có thể kiên nhẫn ở bên chị 6 năm vậy chứ?. Trong khi, nhiều tháng trước anh ấy mới lộ bản chất thật trước mặt cô? ".
Vân Khê thoáng nhíu mày, lời nói này làm cho cô thấy khó hiểu. Nhìn thấy sự trầm tư trên mặt Vân Khê, cô ấy cười nhẹ:
Rất khó hiểu, đúng không?. Đến cả tôi cũng vậy. Con người anh ấy bản tính máu lạnh, vô tình, khi làm việc gì lại vô cùng quyết đoán. Anh ấy diễn rất giỏi trước mặt người khác nhưng lại diễn trước mặt cô đến tận 6 năm lận?. Đúng hơn, lúc cô yêu anh ấy thì anh ấy đã có hành động báo thù rồi chứ nhỉ? ".
Lời nói của cô ấy như thấm vào tim cô, trong thâm tâm nổi lên nỗi phiền loạn, đầu óc theo đó mà mụ mị, mơ hồ theo..." Vân Khê, tôi từng học tâm lý học nên tôi hiểu. Sau khi nghe cô kể những việc anh tôi từng làm với cô, tôi biết anh ấy một lòng muốn trả thù là thật, ngoài ra còn một lòng muốn chiếm giữ cô ở bên anh ấy mãi mãi. Anh ấy không chấp nhận nổi nếu cô rời bỏ anh ấy. Còn việc anh ấy kiên nhẫn yêu cô 6 năm, tôi rõ ràng trong 6 năm ở bên cô đã nhiều lần muốn buông bỏ, rồi di dời kế hoạch chậm nữa, lại chậm hơn nữa... ".
Tịch Tiểu Khả từ tốn giảng giải, mọi câu nói đều chân thành phát ra từ tận đáy lòng. Cô ấy khế quan sát vẻ mặt Vân Khê, trên khuôn mặt thanh thuần ấy là sự phức tạp, khó xử.
Bầu không khí im lặng trong chốc lát thì giọng nói nhàn nhạt Vân Khê vang lên:
" Còn chuyện anh ta phá bỏ cái thai trong bụng tôi thì sao?. Chẳng phải anh ta chờ đợi tôi có thai để anh ta phá hủy đứa bé à? ". Cô nắm chặt lòng bàn tay lạnh toát, khuôn mặt điềm tĩnh không cho ai đoán được cô đang nghĩ gì. Cô hít sâu một hơi, không do dự nói tiếp: " Chuyện bố tôi làm tôi tự chịu, hắn báo thủ chẳng có gì sai cả, tôi thà rằng để hắn hành hạ, tra tấn tôi đến chết còn hơn!".
Giờ cô chẳng muốn nghĩ đến vấn đề này nữa, tình cảm của hắn đối với cô chắc chắn không phải là thật. Cô tự nói với chính mình rằng hắn chỉ là muốn trả thù cô thôi. Đã nhiều lần, cô tự hỏi rằng vì cái gì hắn đối xử với cô như vậy!?.
Đến khi có câu trả lời rồi, cô chẳng biết làm sao nữa...
Cho đến hôm nay, cô luôn ngẫm nghĩ đến chuyện này. Trước đó, cô từng có ý định báo thù đứa bé chưa đầy 3 tháng trong bụng cô và người bạn thân cô coi như anh trai - Từ Dã Khiêm nữa. Nhưng xem ra, chuyện tội ác tày trời do bố cô làm hại đến hai mạng người Tịch gia, trong lòng phát sinh ra cảm giác hổ thẹn với hai người ấy.Liệu có thể từ bỏ ân oán giữa hai nhà được không!?.
Tịch Tiểu Khả sửng sốt nhìn cô, cổ họng như có gì đó mắc nghẹn, muốn mở miệng nói gì đó lại thôi.