Chương 09: Sinh biến
Nguyên Sinh như cảm ứng được nguy hiểm, đầu nghiêng qua một bên tránh thoát mũi tên bắn tới. Dẫu vậy hắn vẫn không đủ nhanh, mũi tên sượt qua má để lại một vết lằn, máu theo v·ết t·hương lăn dài trên gương mặt lấm lem.
-Giao Đoạn Hồn Thảo ra đây!
Âm thanh lanh lảnh từ đằng sau vọng tới, ánh mắt Nguyên Sinh như thiểm điện ngoái đầu nhìn qua. Ở đằng xa xa một nữ nhân hồng y lộng lẫy đang cưỡi ngựa, trong tay còn đang cầm chặt thanh cung bóng bẫy. Phía sau cô là toán người gươm sắc kiếm bén, cưỡi ngựa thong dong theo hàng ngũ kề cận.
Nguyên Sinh không nhiều lời, bình thản đem cây thảo dược trong tay nhét vào trong người, quay qua đã thấy Uyển Nhi trốn ở sau gốc cây nơi xa.
Thấy vậy Nguyên Sinh hài lòng gật đầu, sau đó ngước nhìn nữ nhân mới tới kia một bộ như muốn trêu tức ả.
Nữ nhân trông Nguyên Sinh dám phản kháng, không giao đồ còn dùng ánh mắt khinh khỉnh nhìn mình thì tức giận:
-Chỉ là một tên ăn mày, không ngồi xổm đầu đường xó chợ lại dám chạy tới đây, đúng là chán sống.
-Chán sống? Người nói đúng rồi đó, ta quả thật chán sống, bất quá... ngươi không có bản sự lấy đi cái mạng quèn này của ta đâu.
-Người dám, cặn bã c·hết đi.
Nữ nhân rút hai mũi tên sau lưng, nhắm đến phần thân trên Nguyên Sinh mà giương cung, mũi tên tức thì xé gió bắn tới.
Nguyên Sinh cũng chẳng bình thản được như trước, khoảng cách hai bên khá gần khiến hắn phải chật vật lộn một vòng trên mặt đất, trong đường tơ kẻ tóc tránh thoát mũi tên bắn tới.
-C·hết tiệt!
Nữ nhân hiển nhiên bất ngờ khi Nguyên Sinh có thể tránh được tên của mình, cô không cam tâm rút ra ba mũi tên toan b·ắn c·hết người.
Tuy nhiên chẳng ai khờ dại đứng đó để trở thành bia nhắm tự động cho kẻ khác bắn thành tổ ong, Nguyên Sinh cũng thế, hắn nắm lấy hòn đá trên mặt đất ném mạnh.
Hòn đá phóng nhanh tới chỗ hồng y, chuẩn xác đánh tránh ngay trán nữ nhân. Một tiếng 'bon' vang lên, nữ nhân ú ớ đau đớn, cả người mất thăng bằng ngã khỏi yên ngựa.
Nữ nhân ngã ra mặt đất ê ẩm hết mông, song cô không quan tâm đến chút đau đớn này, chỉ giận vì bị một tên ất ơ dám khinh nhục mình.
Không nuốt được cục tức, nữ nhân đứng lên, rút thanh kiếm bên hông lao tới:
-Ngươi đi c·hết đi.
Nguyên Sinh mặt lạnh càng thêm lạnh hơn, hắn thật không hiểu được sao cái thế giới này có lắm kẻ thích kiếm chuyện vậy chứ?
Mặc cho thế nào Nguyên Sinh không thể đứng yên chịu c·hết, cơ thể khôn khéo nghiêng sang một bên, thanh kiếm đâm tới tức khắc đâm hụt.
Nữ nhân đang trong cơn điên, một kiếm không thành liền muốn chém ra một kiếm khác. Chỉ là Nguyên Sinh nào cho nữ nhân có cơ hội đó, thân thể hắn nhoáng một cái đã tiếp cận đối thủ, nhanh như chớp Nguyên Sinh bắt lấy cổ tay nữ nhân, vặn nhẹ một phát.
-Ối!
Cổ tay đau nhức, bàn tay bỗng trở nên vô lực không giữ nổi thanh kiếm trong tay mà buông lỏng, theo đó Nguyên Sinh dễ dàng c·ướp lấy thanh kiếm của đối thủ.
Đồng thời Nguyên Sinh vòng tay qua eo kéo nữ nhân về phía mình, đến khi tấm lưng nữ nhân liền sát đến trước người hắn, cùng lúc thanh kiếm đã đặt ngay trên cổ con tin.
Có lớp bảo hộ bằng thịt trước người, Nguyên Sinh có thể đảm bảo đám bạn đồng hành phía sau sẽ không dám hành động khinh suất. Lúc này đây hắn mới bắt đầu cợt nhã, hít lấy hít để mùi hương trên thân thể mềm mịn nữ nhân tấm tất khen:
-Chậc, chậc, thơm quá.
-Hạ lưu.
Cổ Yến vùng vẫy muốn thoát khỏi ma trảo của Nguyên Sinh, bất quá thanh kiếm trên cổ khống chế cô có cố thế nào cũng vô dụng.
-Như này tính gì là hạ lưu, ta còn có thể làm ra hành động hạ lưu hơn nữa đấy.
-Ngươi...
Không chờ Vô Yến mắng, Nguyên Sinh đã di dời bàn tay đặt ở eo cô rà lên trên, bóp nắn lấy bộ ngực đẩy đà.
Theo từng cái bóp của Nguyên Sinh, Vô Yến trợn tròn mắt, cơ thể run lên cầm cập. Trước giờ Vô Yến chưa từng bị khi nhục đến vậy nên chỉ biết run rẩy, hai chân kẹp chặt, má đỏ hồng lên.
-Muội muội, tên khốn ta g·iết c·hết ngươi...
Huynh trưởng của Vô Yến, thấy người khi nhục muội muội, đôi mắt đã đỏ ngầu, bội kiếm rút ra khỏi vỏ muốn lao tới băm thay vạn đoạn tên khốn trước mặt.
Thế nhưng chưa chờ cho gã nhào tới, người dẫn đoàn cưỡi ngựa trước nhất, Vô Ngự Thanh đã nhấc tay cản ca ca Vô Yến lại.
-Thúc...
-Đừng làm càn!
-Ông già này đúng đấy, đừng có động đậy nha. Khuôn mặt đẹp đẽ thế này, nếu ta mà giật mình rạch xuống một đường thì biết làm sao đây ha?
Dứt lời Nguyên Sinh thè lưỡi, từ đằng sau liếm lấy một bên mặt Vô Yến, nụ cười trên môi hắn theo đấy lại càng thêm phần biến thái.
Vô Ngự Thanh sắc mặt rất âm trầm, một lát sau tươi cười như không có chuyện gì mà chắp tay:
-Tiểu huynh đệ, đứa cháu này của ta không biết phép tắc đã mạo phạm người rồi, mong tiểu huynh đệ đại lượng đừng trách.
-Ồ, giờ ta mới biết mạo phạm với g·iết người là đồng nghĩa đấy. Có phải hay không ta cũng nên mạo phạm tiểu mềm mịn trong tay một chút.
Thanh kiếm trong tay Nguyên Sinh liền ép vào cổ Vô Yến, một đường máu liền theo đó hiện lên, chảy dọc theo lưỡi kiếm nhỏ giọt xuống dưới.
-Ngươi, ngươi đừng làm bậy...
-Ta làm bậy hay không, còn phụ thuộc vào thân thích tiểu mềm mền có biết điều hay không đó.
Vô Yến trắng mặt, hoảng loạn cực độ, hướng ánh mắt cầu xin đến Vô Ngự Thanh.
Vô Ngự Thanh cũng thầm mắng trong lòng, ngoài mặt vẫn giữ sự điềm tĩnh hỏi:
-Vậy tiểu huynh đệ muốn như thế nào mới tha cho đứa cháu này của ta.
-Muốn thế nào?
Nguyên Sinh hơi phân vân, rồi cười hì hì bảo:
-Ta chỉ muốn chút bạc vụn an ủi cho tâm hồn mỏng manh của mình mà thôi.
Vô Ngự thanh dứt khoát ném hầu bao qua cho Nguyên Sinh.
Nguyên Sinh không có bắt lấy, để cho hầu bao rơi lăn lóc trên mặt đất. Ánh mắt ngờ vực nhìn Ngự Thanh, sau lại nhìn cái hầu bao dưới đất.
Khi này, Uyển Nhi nãy giờ trốn sau gốc cây không dám ló đầu ra, thấy tiền mắt liền sáng quắc nhào ra ngoài, nhặt cái hầu bao lên đếm tới đếm lui không khỏi kinh hô:
-Ôi, nhiều bạc quá ca ca.
Nguyên Sinh ừm một tiếng coi như biết, rồi nhìn lão giả mà bảo:
-Chúng ta coi như không đánh không quen biết, ta thả cô ta ra các ngươi không được ra tay với ta nữa nhá.
-Điều đó đương nhiên.
Nhận được lời xác nhận, Nguyên Sinh đẩy mạnh Vô Yến về trước khiến cô lần nữa ngã lăn ra đất.
Ca của Vô Yến nhanh nhảy xuống ngựa, đỡ muội muội lên, ánh mắt đầy lửa giận nhìn Nguyên Sinh:
-Ngươi dám chiếm tiện nghi muội muội ta.
-Đủ rồi, các ngươi đừng gây thêm chuyện nữa.
-Thúc, muội muội...
-Câm miệng!
Vô Ngự Thanh cũng phải nóng máu với hai đứa cháu của mình, lão vốn chẳng muốn mang theo hai đứa đến đây mà gia chủ cứ muốn cho hai tên phiền phức đi theo, nói là lịch luyện mở rộng tầm mắt. Mở rộng đâu không thấy, mới vào đã gây cho lão không ít tai họa ngầm.
-Nếu không còn gì nữa, xin cáo từ.
Ngự Thanh tính dẫn người đi sâu vào trong Ma Linh sơn mạch hơn, tuy nhiên lại bị Nguyên Sinh ngăn cản:
-Ai da! Vẫn còn có một chuyện đấy.
-Chuyện gì?
Hàng lông mày của Vô Ngự Thanh đã xoắn lại với nhau, hiển nhiên lão ta đang rất tức giận. Lão còn sự vụ quan trọng bên người nên không muốn phát sinh xung đột ngoài luồng, không có nghĩa là lão sợ người trước mặt.
Có đánh lên Ngự Thanh nắm chắc đ·ánh c·hết được đối phương, song lão cũng chắc mình sẽ bị trọng thương, đối với đại kế sẽ có ảnh hưởng không nhỏ mới chịu nhường một bước. Còn muốn lấn tới, thật xem lão như quả hồng mền dễ bóp hay sao?
-Đừng căng thẳng thế, chỉ là ông cho ta quá nhiều bạc rồi, ta lại không có gì thối lại, chỉ có gốc Đoạn Hồn Thảo này thôi ha.
Nguyên Sinh không nhiều lời, lấy Đoạn Hồn Thảo trong người ném tới cho lão nhân.